Mục lục
Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cơn mộng mị, khó mà nói là nhìn thấy thứ gì, cảm giác lúc này có chút mới mẻ, khi vừa tỉnh lại thì bỗng, trút ra ào ạt.

Một đêm ở triều Vũ, trong màn trướng là một cảm giác khó nói nên lời, hạ thân như được bao bọc trong một làn nước mềm mại. Giữa cảnh mông lung
đó bỗng nghe thấy tiếng ho khan, qua một lúc gã mới kịp phản ứng. trong
bóng tối chiếc chăn hạ xuống lộ ra thân thể tiểu Thiền, sau đó nàng hơi
ngồi dậy choàng chăn lên lại. Qua ánh sáng mơ hồ, gã thấy nàng phồng má
hơi khó xử, miệng đang ngậm một số thứ, phiền não nhìn xuống đất như
muốn khóc. Sau đó lại nhìn Ninh Nghị, cổ họng gắng gượng một cái rồi lại cúi xuống.

Lại chìm vào trong nước…

Ninh Nghị nhắm mắt lại, động tác của nàng lại bắt đầu tỉ mỉ, chậm rãi.

Một lúc sau tiểu Thiền lặng lẽ chui ra khỏi chăn, liếc nhìn Ninh Nghị rồi kéo chăn đắp cho gã, sau đó rời khỏi giường.

Rõ ràng tâm trạng tiểu nha hoàn đang thấp thỏm không yên, nhưng nét mặt
cũng không quá phức tạp. Nàng đứng cuối giường mặc thêm quần áo, cài
khuy rồi lặng lẽ đi ra. Không lâu có sau tiếng nước chảy vọng đến, chắc
là đang rửa mặt rửa tay súc miệng… Trong đêm khuya thanh vắng, thỉnh
thoảng có tiếng dế mèn râm ran trong bãi cỏ. tiểu Thiền nhẹ nhàng đẩy
cửa tiến vào, rồi âm thầm đóng cửa, cởi giày, cởi quần áo, leo lên
giường cuộn vào trong ngực Ninh Nghị, cơ thể nàng mang theo mùi thơm của sương sớm.

“Như vậy… không tốt lắm..” Ninh Nghị nhẹ giọng nói.

“Cô, cô gia…” tiểu Thiền rụt đầu, thân thể cứng đờ. Ninh Nghị phì cười: “Không cần phải như vậy…”

“Thế nhưng…thế nhưng…chuyện này là do tiểu Thiền muốn làm, hơn nữa… Cô gia ko thoải mái ạ…”

Tiểu Thiền nói khe khẽ, Ninh Nghị vuốt tóc nàng, hỏi: “Mấy chuyện thế này học được từ đâu vậy?”

“Lễ kết hôn lần trước có mấy thẩm thẩm cầm tranh vẽ đến, bảo là… bảo là…”

Nàng ấp a ấm úng, muốn nói gì đó mà khựng lại, cuối cùng cũng ko thể nói tiếp, ngọ nguậy trong lồng ngực Ninh Nghị, mơ mơ màng màng, trán tựa
vào ngực gã. Một hồi lâu sau mới nói tiếp: “Cô gia… có cảm thấy tiểu
Thiền không hiểu chuyện, thấy tiểu Thiền bất hiếu? Chuyện phụ thân
còn….”

Ninh Nghị mỉm cười: “Sao lại nói vậy?”

“Thật ra… mẫu thân cũng ca ca tẩu tẩu đều nghĩ tiểu Thiền và cô gia
đã… đã như thế… Ưm, kỳ thật lúc mẫu thân và ca ca tẩu tẩu bảo tiểu
Thiền nghỉ cùng phòng với cô gia, trong lòng tiểu Thiền còn hơi thích
thích nữa… Phụ thân qua đời, chẳng hiểu sao tiểu Thiền lại cảm thấy
không quá thương tâm…”

Nàng càng nói âm lượng càng nhỏ dần. Ninh Nghị quàng tay qua cổ thon ôm lấy bờ vai nàng, trầm mặc hồi lâu.

“Hơi khó giải thích, nhưng ta cũng rất vui.”

“Ơ?” tiểu Thiền chớp chớp mắt.

“Mới bốn tuổi tiểu Thiền đã vào Tô gia rồi phải không?”

“Vâng.” Gật đầu

Tiểu Thiền cảm thấy Tô gia quan trọng, cảm thấy mình là nha hoàn Tô
gia… cảm thấy ta ko thoải mái… tuy nhiên ta vẫn rất vui. Dù vậy…
ta vẫn cảm thấy muội có chút không công bằng…”

Tiểu Thiền nghe không hiểu lời này, ngước lên nhìn Ninh Nghị, sau đó hơi buồn buồn chớp mắt: “Nhưng, nhưng mà… chính bản thân muội muốn…
muốn làm điều này mà, với lại..” Nàng như tiến sát hơn, giọng chợt nhỏ
đi. “Tiểu Thiền thích cô gia…”

“Ừ, thích thì được rồi.”

“Thế cô gia vừa nói…”

“À, không có gì.” Ninh Nghị vỗ lên bờ vai nàng, một lúc sau. “Chỉ là, có nhiều thứ không phải cứ nghĩ thoáng thì không liên quan gì, mấy ngày
này… không cần như vậy đâu…”

“Vâng.” Tiểu Thiền gật đầu nhu thuận, lại một lúc sau,

“Nhưng sợ là…cô gia không thoải mái…”

“Nhịn một chút cũng không sao, cô gia muội rất lợi hại, rất có nghị lực, không thì sao lại gọi là Ninh Nghị.”

“Nhưng tiểu Thiền không muốn cô gia phải chịu đựng…”

“Nói không sao là không sao, không có nhiều chuyện nữa.”

“Dạ.”

Lặng im trong chốc lát, rồi tiếng tiểu Thiền vang lên.

“… Hiện tại cô gia vẫn đang chịu đựng sao?”

“…”

Ninh Nghị trợn mặt, không biết nói gì, thở dài.

“Thôi được rồi, ta đi tắm cái đã.”

“Để tiểu Thiền đưa cô gia đi.”

“Nằm xuống, cấm được động đậy.”

“Dạ?”

“Ta biết rõ vòi nước ở đâu.”

“Nhưng mà…”

“Nằm xuống, ngủ.”

Sau khi nghiêm khắc phê bình sự sốt sắng của tiểu Thiền, Ninh Nghị mặc
quần áo rồi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Đứng dưới mái hiên, gã
nhếch miệng: “Chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ thôi mà.” Đi được vài bước
lại nhún nhún vai, tự nhủ: “Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, mình còn sợ gì chứ…” Sau đó vô cùng hùng dũng đi tiếp.

Không lâu sau gã thở dài, quay về mà có chút không biết nói gì, đẩy cửa
tiến vào phòng. Tiểu Thiền thành thật nằm thẳng trên giường, hai tay đặt trên cái yếm lặng yên nằm ngủ, tư thế như một cái xác ướp. Ninh Nghị
thở dài: “Tiểu Thiền, miệng giếng nằm ở đâu vậy? không có nước, ta còn
phải nấu nước nữa.”

Tiểu Thiền vẫn nằm ngủ như cũ, mắt nhắm nghiền, chốc lát sau một giọng nói đáng yêu vọng tới: “Tiểu Thiền đang ngủ.”

“…”

Ninh Nghị sửng sốt cả một lúc, tay giang giang ra, tại sao trong một đêm lại có đủ các loại cảm xúc buồn đau, ái tình, hài kịch thế này chứ…

Thế là nửa đêm gã đành phải nhờ tiểu Thiền dẫn ra chỗ vòi nước ở miệng
giếng. Dĩ nhiên tiểu Thiền dẫn đường cũng chẳng hoàn toàn đáng tin cậy.
Hai chủ tớ lén lút đi nhằm không làm kinh động đến Cảnh hộ vệ và Đông
Trụ, sau đó dựa theo trí nhớ của tiểu Thiền tìm kiếm giếng nước, quyết
tâm đi tới.

Thời gian tiểu Thiền trở về thôn Nam Đình cũng không nhiều, đêm hôm
khuya khoắt cũng biết rõ giếng nước ở đâu, thế nên hai người mò mẫm vừa
đi vừa tìm, sau khi kiếm được chỗ nguồn nước thì Ninh Nghị tắm rửa một
chút. Bởi vì tiều Thiền chờ ở một bên canh chừng nên gã cũng không thể
“ra” lần thứ hai được. Mới qua một ngày mà cảm giác như mắt đã bắt đầu
hiện quầng thâm.

Có thể theo tiểu Thiền quay về phòng cũng là may mắn rồi.

Còn đối với tiểu Thiền, lúc này trong nàng đang tồn tại hai dạng cảm xúc.

Yên bình, buồn đau…

Bốn tuổi nàng đã bị bán vào Tô phủ, lòng đã sớm thuộc về Tô gia, còn ở
nơi này, người ngoài nói đây là nhà của nàng, gia đình nàng, hằng năm
nàng cũng gửi tiền, về thăm nhà, chiếu cố mọi người, gọi phụ thân, mẫu
thân, ca ca, tẩu tẩu…., thực thực sự mối quan hệ sâu đến đâu cũng khó
nói rõ.

Khoảng thời gian gần mười hai năm và thời gian ở chung hơn mười ngày đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi , bản thân nàng sau đó có quay về gia
đình này, có các loại ý niệm lá rụng về cội hay không cũng rất khó nói.
Nhưng ít nhất là hiện tại, trong nàng không có nhiều suy nghĩ như vậy.
Nàng sống ở Tô gia phải giúp mọi người làm việc, phục thị tiểu thư, đó
đều là những việc cần làm, còn về phần về nhà thì có lẽ nàng sẽ xin phép về khi rảnh, mặc dù trong nội tâm cũng không có nhiều chờ mong, chỉ
tương tự như khi xử lý mấy việc nhỏ mà không cần phải quá gấp gáp.

Nếu như trong nàng có thể phân làm hai, thì phần quan trọng vẫn dành cho Tô gia, còn thôn Nam Đình có lẽ chỉ là tương trưng mà thôi. Phụ thân
qua đời, việc nàng đau lòng cũng không phải giả dối, chỉ là nỗi thương
tâm đó cũng không thuộc về phần trọng yếu kia. Giống như nàng đang đi
làm việc gì quan trọng, nghe thấy một câu chuyện nho nhỏ, cảm thấy xúc
động hoặc là buồn cười, rồi lại vội vội vàng vàng cuốn đi mất.

Đây chính là lý do Ninh Nghị bảo nàng không công bằng, thế nhưng ở niên
đại này, rất nhiều người bao gồm cả tiểu Thiền sẽ cảm thấy việc đó là
đương nhiên. Chỉ có gã mới hiểu, thời điểm mà một người có thể toàn tâm
toàn ý nghĩ cho bản thân mình thì mới biết thứ tình cảm này trân quý như thế nào.

Một ngày nào đó tiểu Thiền lớn hơn, già đi, cảm thấy sinh hoạt không dễ
dàng nữa thì có lẽ sẽ nhớ những thuật ngữ như lá rụng về cội, nhớ đến
nếu như trước kia mình ở cùng với gia đình thì sẽ như thế nào. Thế
nhưng, trước mắt Ninh Nghị cũng không định nói với nàng, những đạo lý
này, dù là mấy năm nữa thì vẫn chỉ là mây bay gió thoảng, hiện tại như
vậy là tốt rồi.

Sau đó là ngày thứ bốn tang lễ…

Trên linh đường xướng hát, mỗi ngày túc trực bên linh cữu, xã giao qua
loa thật sự là một chuyện rất buồn tẻ. Vì có chuẩn bị một ít danh mục
quà tặng nên ban ngày Ninh Nghị đi bái phỏng trong thôn, tặng lễ từng
nhà cùng với cảnh hộ vệ và Đông Trụ, cảm tạ bọn họ đã quan tâm giúp đỡ
cho gia đình tiểu Thiền, sau đó là trò chuyện tâm sự. Ninh Nghị mang
dáng vẻ khiêm tốn, cấp bậc lễ nghĩa cũng đầy đủ, ngoài ra còn phong độ,
tạo cảm giác về khoảng cách, thế nên sau khi bái phòng đều được khen
ngợi không ngớt. Gã liền nghĩ, nếu mình muốn quyến rũ mấy cô nương trong thôn e cũng chắc như bắp, không khỏi tự cảm thán một phen…

“Hôm nay tẩu tẩu nói với ca ca rằng chúng ta tặng nhà Mục đại thẩm lễ
vật quá quý trọng, bảo ca ca nói chúng ta không cần tặng lễ hậu như vậy, nếu được chỉ cần vài thứ thiết thực là tốt rồi… chỉ là nàng không
tiện nói với muội những điều này nên, ca ca phải ra mặt mà ấp a ấp úng,
muội giả vờ như nghe không hiểu vậy…”

Tối đến gã vẫn ở cùng phòng với tiểu Thiền, nàng đang nằm sấp trên
giường, đong đưa đôi chân trần, nói mấy chuyện phát sinh với gã.

Mọi người trong thôn đều cho rằng tiểu Thiền và Ninh Nghị đã có quan hệ, trước mắt Ninh Nghị cũng không định đi giải thích làm gì. Chẳng qua chỉ là ngủ, ngoài ra không chuyện gì khác. Hai người ở chung nói chuyện với nhau rất hợp, đêm về Ninh Nghị phân chia giường chiếu rõ ràng.

“Muội ngủ trong, ta ngủ ngoài.” Sau đó cuốn tấm chăn thành một cuộn dài đặt ở chính giữa, “Ừm, để kể muội nghe câu chuyện này.”

“Vâng.” Tiểu Thiền đang nằm sấp chuyển người vào phía trong.

“Tại vùng núi xa xôi kia, một ngày nọ nhà cô gái kia có một vị khách
tới, nhìn qua là một anh chàng trông chính trực, hào hoa phong nhã, hiếm thấy trong thiên hạ xin được ngủ lại. Bởi nhà nàng chỉ có một cái
giường, mà chuyện giang hồ cũng gấp rút nên hai người quyết đình ngủ
chung, nàng là người cẩn thận, còn đối phương nhìn cũng rất đàng hoàng,
chính giữa giường đặt một đoạn dây thừng ngăn cách hai bên. Cô gái nói
nếu hôm sau dây thừng không thẳng nữa thì anh là đồ cầm thú, chẳng phải
chính nhân quân tử gì. Cô gái rất đẹp nên tối hôm đó anh chàng kia phải
cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn rất nhiều. Rạng sáng ngày hôm sau, ha ha,
dây thừng quả nhiên không thay đổi, anh kia vừa đắc ý ngẩng đầu lên thì
“chát”, ăn trọn một tát.

“Anh chàng kia thật giảo hoạt, chắc là buổi tối làm bậy, sau đó sửa lại dây cho thẳng.”

“Không phải, cô gái kia mắng anh chàng: “Anh còn không bằng cả cầm thú.”

Ninh Nghị nhún vai, tiểu Thiền nằm bên cười ngặt ngẽo.

Rạng sáng ngày hôm sau.. tiểu Thiền giống như con bạch tuộc bám vào sau
lưng gã. Ninh Nghị hơi nghiêng người lại, tính đè lên người nàng, thế
nhưng tiểu Thiền giống như một cục bông di động, nhẹ lách ra khỏi tấm
lưng ấy, rồi lại mơ mơ màng màng bò lên lồng ngực gã, tiếp tục ngủ say.

Tấm chăn kia đã bay mất tiêu từ lúc nào.

Chiều ngày thứ năm, nhưng người cần bái phỏng trên cơ bản cũng đã xong,
sau đó lại trải qua hai ngày nữa, chờ đến giờ lành hạ táng quan tài.
Cùng trong lúc đó tại thành Giang Ninh, nơi hàng liễu rũ bên khúc sông
cong, Nhiếp Vân Trúc đang rời khỏi quán trở về nhà nhìn thấy lão nhân
đang xếp cờ cách đó không xa, thoáng dừng lại trong chốc lát. Trước được mời đến vài lần, xem như là có quen, ngay lúc này lão nhân ngẩng đầu
mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía nàng.

Nàng cung kính khom người, rồi khẽ vén lọn tóc mai, chầm chậm đi qua cờ quán, đứng trò chuyện với lão nhân.

Lão nhân cũng cười, sau mấy câu, lão vung tay bảo nàng ngồi xuống đối
diện rồi vẫy qua bên bảo trà quán chuẩn bị một bình trà. Hai người ngồi
xuống dưới bóng cây nói về chuyện của Ninh Lập Hằng ở Thiên Viễn Sơn.
Một đề tài thú vị, một già một trẻ có khả năng trở thành phụ tử xem như
đã chính thức đặt quen biết.

Quân cờ đầu tiên hạ xuống…

Cũng vào lúc này, Ninh Nghị đang đứng trong một gian bếp trông khá là dơ dáy bẩn thỉu, ngửi ngửi mùi tanh từ tô thức ăn kia truyền tới mà cảm
thấy lợm miệng. Đối với mọi người trong nhà thì đây là một buổi tối khá
thịnh soạn vì có thịt, nhưng thực sự không hợp khẩu vị của gã lắm…

Dù có khó ăn nhưng mặt gã vẫn không đổi sắc, vẫn vui vẻ ăn và trò chuyện cùng mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là thích ăn thật. Lúc này vừa hít hà cái mùi kia, vừa mỉm cười gật gù rồi quay người rời đi, làm cho
người kia đang tới cảm thấy gã rất hài lòng.

“Huynh xem chừng rất hợp với đồ ăn chúng tôi nấu nhỉ…”

“Ha ha ha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK