Mục lục
Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(1) Giao thác: một từ đa nghĩa, trong chương này, giao thác chỉ một quy
trình mời rượu trong bữa cơm cuối năm. Hai người đối diện mời nhau gọi
là giao, chéo tay nhau gọi là thác.

Mặt trời chiều thấm vào không gian như một cái đèn lồng lớn, bàn đã nhiều, người còn nhiều hơn. Đã
tới thời gian ăn cơm tối, nhưng với số lượng người hiện nay, anh em họ
hàng tập trung đông đủ, nó không khác gì bữa cơm cuối năm, chỉ khác một
điều là bầu không khí hôm nay không giống như xưa.

Tiếng người ồn ào, náo nhiệt, chỉ là ngày xưa náo nhiệt vì ăn uống linh đình, vì mọi
người cười đùa không quan tâm tới công việc, không phân chia phòng lớn,
phòng hai, phòng ba. Lúc này, thế trận đã phân, người đã chọn vị trí,
thế chân vạc hiện ra, chỉ có người không tim không phổi mới có thể ăn
uống vui vẻ. Mọi người vẫn cười nói, vẫn chào hỏi nhau nhưng không có
bao nhiêu người uống rượu. Trong sự náo nhiệt, họ đang quan sát lẫn
nhau, đánh giá lẫn nhau, sóng ngầm khởi động, bầu không khí mang theo sự khẩn trương.

Tô Dũ ngồi trên vị trí chủ tịch, yên lặng quan sát
tất cả, khi lão quét mắt nhìn vị trí của phòng lớn, phòng hai, phòng ba, lão nhận ra người của phòng lớn đang mang tâm trạng chán chường, buồn
bã, chỉ có Tô Vân Tùng và mấy người khác đang cố gắng cười nói làm cho
bầu không khí thêm sôi động. Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị chỉ chăm chú ngồi
ăn, nhỏ giọng bàn tán, thỉnh thoảng họ cũng im lặng. Tô Đàn Nhi vẫn bình tĩnh liếc mắt quan sát xung quanh, nhưng đa phần thời gian là tập trung sự chú ý lên người Ninh Nghị.

Tô Dũ dừng ánh mắt trên người Ninh Nghị một lát, thấy Tập An Chi – chưởng quỹ phòng hai cầm chén rượu đi
tới, ông cụ cười cười thu hồi ánh mắt, nhìn hắn gật đầu.

Buổi tiệc tối nay không dài.

Đại khái là khi đã no, tiệc tàn rất nhanh. Lúc này không có những nghi thức mang tính trang nghiêm, mọi người đã sớm hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp
theo, chẳng qua vẫn cử mấy vị quản sự đi thông báo cho những thành viên
trong danh sách vào họp họ. Bữa tiệc giữa sân trở nên hỗn loạn, có người đứng dậy bắt đầu đi tới phòng nghị sự, thậm chí hình thành tốp 5, tốp 3 bàn tán, có người tìm nhau căn dặn nhau một vài thứ.

Người có
thể tham gia họp họ tối nay ước chừng khoảng 50 người, những người còn
lại trong bữa tiệc tối hôm nay là gia quyến hoặc là chưởng quỹ, quản sự
của Tô gia, những người này không thể dự thính nên quyết định ở lại vườn hoa hoặc trong sân lớn để đợi tin tức.

Di chuyển qua mái hiên
vẫn thấy ánh đèn ở sân lớn nơi tổ chức bữa tiệc tối chiếu tới, Tô Bá
Dung đang được mọi người đẩy xe lăn đi đầu, đi phía sau một chút chính
là Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi.

“Tướng công… có cảm thấy đêm nay nhàm chán hay không?”

“Làm gì có.”

“Nhưng mà…”

Tô Đàn Nhi cúi đầu, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười,
trong gió đêm nàng lặng lẽ đưa tay cầm tay Ninh Nghị, hai vợ chồng rất
thân mật nắm tay nhau sóng vai bước đi. Có lúc, Tô Đàn Nhi còn lắc tay
như trẻ con nhưng đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, quay đầu, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh.

Tịch Quân Dục đang nói chuyện với một đám
chưởng quỹ của phòng lớn, thỉnh thoảng nhìn sang phía Tô Đàn Nhi, trong
cái nhìn mang theo sự lo lắng về lập trường. Đại khái là khi Tô Đàn Nhi
di chuyển qua được một nửa sân lớn, Cảnh hộ vệ – một trong những người
được tin tưởng nhất của phòng lớn đi tới, bắt chuyện với hắn.

“Đêm nay tiểu thư có bố trí một việc, phiền Tịch chưởng quỹ giờ Tuất một
khắc (19h15phút) cùng tôi ra ngoài một chuyến, giải quyết một việc vô
cùng trọng đại, thời gian vẫn còn khoảng nửa khắc (7phút), nếu như Tịch
chưởng quỹ có việc xin cứ đi sắp xếp, tối nay sợ phải đi tới khuya.”

Cảnh hộ vệ nói nhỏ.

“Chuyện trọng đại?”

Tịch Quân Dục nhíu mày:

“…đêm nay… là gì vậy?”

“Tạm thời chưa nói được, nói chung đây là việc do tiểu thư bố trí.”

Tịch Quân Dục suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ vui mừng:

“Có khả năng lật ngược thế cờ?”

“Không nói được, chỉ cần Tịch chưởng quỹ đi cùng tôi là biết…”

“À, được.”

Tịch Quân Dục gật đầu, khi đưa mắt nhìn Tô Đàn Nhi thấy nàng đã rời khỏi bên cạnh Ninh Nghị, đang cúi người nói gì đó với phụ thân. Thấy ánh mắt của hắn, nàng khẽ cười cười, gật đầu ý bảo hắn đi cùng với Cảnh hộ vệ, sau
đó Tô Bá Dung cũng ngoảnh sang bên này khẽ gật đầu.

Thấy vậy Tịch Quân Dục cũng cười gật đầu đáp lại.

Lúc này khoảng cách của đôi bên đã khá xa, thấy Tô Đàn Nhi xoay người đi
tới phòng nghị sự, hắn mới nhớ tới ý định của mình là trước khi diễn ra
họp họ phải tìm Đàn nhi an ủi vài câu, nhưng mà… thôi được, về rồi nói cũng không muộn.

Hắn nhìn theo bóng hình kia biến mất trong tầm mắt.

Chẳng nhẽ còn cơ hội lật ngược thế cờ? Làm sao có thể.

Hắn bắt đầu suy nghĩ…

Không bao lâu sau, thanh âm tế tổ lần thứ nhất vang lên.

***

Trong phòng nghị sự đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng len lỏi khắp ngóc ngách của căn phòng to lớn này.

“… Theo tục lệ cũ, mỗi năm chúng ta đều tổ chức gặp nhau một lần để quyết
định những việc trọng đại. Mấy năm trước chọn thời điểm cuối năm, nhưng
năm nay phải tổ chức sớm hơn một tháng, thậm chí còn phải làm phiền cả
tộc trưởng, các vị tông trưởng (trưởng chi), cũng làm phiền mọi người ở
rất xa trở về gấp. Nguyên nhân là bởi vì gần đây, Tô gia chúng ta xảy ra rất nhiều vấn đề, có việc nhỏ nhưng cũng có việc lớn… mọi người cho
rằng tình hình hiện giờ đã rất phiền phức…”

Thanh âm to rõ vang lên trong phòng nghị sự, bầu không khí lặng ngắt như tờ, các vị trưởng
chi ngồi theo một hàng dài, sắc mặt của Tô Bá Dung không được tốt lắm,
Tô Trọng Kham ngồi một cách nghiêm chỉnh, Tô Vân Phương giống như đang
ôn lại những ý nghĩa trong đầu. Người đang đứng giữa phòng nói là Thất
thúc Tô An, hắn nói tới đây thì dừng lại một chút.

“Những việc trong nhà như thế này, tộc trưởng là người nắm rõ nhất…”

Hắn quay đầu lại hỏi:

“Tam ca, huynh có định phát biểu không?”

Tô Dũ cau mày, nhìn mọi người trong phòng nghị sự một lượt, sau một lát thì giơ tay:

“Lão Thất, đệ nói tiếp đi.”

Tô An gật đầu, chỉ tay vào một người nói:

“Cụ thể thế nào… xin mọi người nghe đại quản gia nói, ông ấy là người hiểu mọi chuyện nhất.”

Người hắn chỉ là một người đàn ông trung niên, đại quản sự quản lý mọi chuyện trong Tô gia, là một người mang họ Tô, bình thường người này tương đối
khiêm tốn, biết điều, không tham gia vào các loại chuyện tranh chấp,
nhưng mà phần lớn công việc ở Giang Ninh đều phải qua tay hắn, lập
trường của người này tương đối khách quan.

Không bao lâu sau, có một giọng nói vang lên.

“Việc này có lớn hay không, tôi không tiện nói, nhưng mà tình hình thời gian
gần đây, cụ thể là tình hình do tôi nắm được là thế này: Một là, gần ba
tháng nay, sản lượng hàng bán được ở quanh Giang Ninh đã giảm, nhưng mới chỉ xuất hiện ở vấn đề tiền lãi, tính ra không bằng 50% so với thời
gian trước đó. Thời gian gần đây, có tới 6 phần thương gia cung cấp hàng hóa và đối tác yêu cầu Tô gia can thiệp thị trường, họ nâng giá nguyên
liệu và đòi giảm giá bán sản phẩm, tôi có thể liệt kê một số như: Tề gia yêu cầu…”

Đại quản gia nói không to nhưng đủ truyền khắp phòng nghị sự, tiếng nói vang vọng trong gió đêm, ở gần sân lớn và vườn hoa
bên cạnh cũng có thể nghe thấy. Đám người Tô Văn Khuê tập trung ở gần đó không ngừng nghị luận. Cách không xa lắm, Tô Đan Hồng đang cùng với mấy chưởng quỹ, gia quyến thân cận phòng lớn bàn bạc tình hình, thỉnh
thoảng nhíu mày.

Tất cả đều đã bắt đầu như ý nghĩ. Tô gia lúc này phải đối mặt với nhiều vấn đề và những vấn đề này đều tiềm ẩn nhiều
nguy cơ, trong kia nói gì nàng cũng nghe rõ. Khi nàng quay đầu lại thấy
Ninh Nghị đang đi ngang qua, nam nhân này dường như rất chán, tay đong
chân đưa định đi tới một nơi nào đó.

Tô Đan Hồng cũng đi theo.

Đi qua một cái cổng tường, nàng đã không còn nghe thấy giọng nói kia, chỉ
còn thấp thoáng thấy những ngọn đèn trên tường phòng nghị sự. Ninh Nghị
trông bây giờ có vẻ khác lúc trước, rất thoải mái… giống như đang cảm
nhận thứ gì đó. Hắn ngồi trong lương đình, ngẩng đầu nhìn trời cao, đếm
sao ngắm trăng, Tô Đan Hồng nhíu mày.

Người này chẳng nhẽ đang cảm nhận nốt thời khắc cuối cùng trước khi phòng lớn thất thế hay sao?

Nàng nhíu mày chặt hơn…

****

Trong phòng nghị sự vẫn còn đang tiếp tục cuộc nói chuyện của đại quản gia,
chỉ cần là người hiểu kinh doanh là có thể cảm nhận được sự nguy hiểm
sau những vấn đề này. Tô gia xảy ra chuyện, sói đói vây quanh sẽ thừa cơ hãm hại, đại quản gia nói rất lâu mới xong rồi trở về ghế ngồi. Phía
dưới không có ai nói chuyện, mấy vị trưởng bối của dòng họ ngồi phía
trên bắt đầu mở miệng.

“Vậy chẳng phải là… đại sự đã xảy ra, Tô gia chúng ta hết hi vọng phát triển…”

“Vấn đề sẽ được từ từ bàn bạc giải quyết, mọi người nói xem, nguyên nhân của việc này là gì…”

Mấy vị lão nhân ngắm nhìn bốn phía, trong phòng tiếp tục im lặng. Tô Sùng
Hoa ngồi bên dưới, im lặng quan sát tình hình, đại khái hắn đã đoán được chuyện tiếp theo là gì, nhưng mà việc này không cần hắn lên tiếng, hắn
thả lỏng tâm tình chỉ ngồi quan sát, khi đảo mắt nhìn ra cửa bỗng nhiên
lại nhớ tới Ninh Nghị.

Người này hiện giờ ở đâu, có tâm trạng gì. Bài Định Phong Ba kia…

“Chuyện này xảy ra từ khi đại bá bị đâm, đương nhiên trách nhiệm không nằm trên người đại bá, cháu nghĩ Tô gia chúng ta sẽ cố hết sức tìm cho được hung thủ phía sau. Nếu bàn tới nguyên nhân của chuyện này, Văn Hưng có một
cách nghĩ…”

Trong hàng ghế dưới đã có người châm ngòi nổ, người
đứng lên là đời thứ ba của Tô gia, nhưng do gần đây đã bắt đầu quản lý
một số chuyện cụ thể của phòng hai cho nên hắn có tư cách tham dự hội
nghị này.

“Xét đến cùng, nguyên nhân của chuyện này là do chúng ta dồn hết sức tranh Hoàng thương nhưng lại không đạt kết quả…”

“Thanh thế kinh người, tiền bạc đổ vào quá lớn, vậy mà chẳng có chút lợi ích gì…”

“Cho nên người ngoài mới hoài nghi…”

Giống như những bước đi đã định sẵn, từ khi Tô Văn Hưng đề cập tới vấn đề
này, việc bàn tán bắt đầu nổ ra, sau Tô Văn Hưng là một số người của
phòng hai, phòng ba tiếp sức, trong đó có cả Tô Trọng Kham và Tô Vân
Phương. Có người bàn tán, có người nghi vấn, sự nhốn nháo bắt đầu truyền ra ngoài.

“Cho nên vấn đề hiện giờ là, Đàn nhi vì Hoàng thương này đã bỏ ra bao nhiêu…”

“Phòng lớn… do Liêu chưởng quỹ quản lý, tình hình cụ thể thế nào… đáng tiếc là hiện giờ ông ấy không có ở Giang Ninh…”

“Tình hình chúng ta đã như vậy thì kiểu gì cũng có vấn đề nảy sinh, không cách nào cứu vãn được, cái đáng nói là tương lai…”

“Hai năm gần đây, không, là ba năm gần đây, dòng lưu chuyển của tiền vốn có vấn đề, việc này đại ca là rõ nhất…”

Những tiết mục đã dự định từng bước từng bước được mọi người nối tiếp nhau
diễn tấu, phòng lớn từ đầu tới giờ phần lớn là im lặng, có một vài lần
Tô Đàn Nhi mở miệng rất ngắn rồi lại thôi. Sao sáng chiếu xuống, tối hôm nay nhất định sẽ rất dài. Bên ngoài phòng nghị sự, đám Tô Văn Khuê nói, cười, có người rời đi rồi quay lại:

“Đêm nay mới chỉ bắt đầu…”

Bọn họ nói vậy.

***

Trên Nguyệt Hương lâu cách Tô phủ một con đường, đám người Tiết Duyên đang
ăn uống cười nói, tầm mắt đang tập trung về phía Tô phủ:

“Hình như bên kia đã bắt đầu rồi.”

Là một trong bốn hoa khôi đứng đầu Giang Ninh, Lạc Miễu Miễu cười:

“Hình như tối hôm nay Tiết công tử và các vị không quan tâm tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa thì phải.”

“Ha ha, Miễu Miễu tuệ nhãn như đuốc, tối nay chúng ta đúng là có một việc
cần quan tâm. Miễu Miễu cô nương có biết hãng vải Tô gia không?”

Lạc Miễu Miễu suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên sự hưng phấn:

“Chẳng nhẽ Tiết công tử nói tới Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng, một người ở rể Tô gia?”

Chuyện vải vóc chỉ có người trong cuộc mới quan tâm, Lạc Miễu Miễu hiện giờ đã là hoa khôi, biết thì có biết nhưng không nhiều, người mà nàng nhớ
chính là đệ nhất tài tử đã sáng tác ra Thủy Điệu Ca Đầu và Thanh Ngọc
Án. Tiết Duyên ngẩn người, sau đó bật cười.

“Đúng, đúng, chuyện
này cũng có quan hệ tới hắn, Miễu Miễu cô nương có từng nghe nói, mấy
tháng trước, khi Giang Ninh đóng cửa thành đã xảy ra một chuyện ám sát
rất là thu hút sự chú ý…”

Lúc họp họ của Tô gia bắt đầu thì ở
bên Nguyệt Hương lâu cũng tiến hành thuật lại những bấp bênh, sóng gió
của ngành vải Giang Ninh trong mấy tháng gần đây. Cũng ở dưới bầu trời,
có một nơi vốn không liên quan tới việc này, cách Nguyệt Hương lâu tương đối xa, đó là Xương Vân các, một trong những tửu lâu lớn, tối hôm nay
có một cuộc gặp do Bộc Dương gia đứng ra tổ chức.

Là gia tộc giàu nhất Giang Ninh, Bộc Dương gia đã kinh doanh rất nhiều năm, lại có hoa
khôi Khởi Lan tọa trấn, hiện giờ có quan hệ với rất nhiều tài tử ở Giang Ninh. Hôm nay không phải ngày trọng đại gì, do đó cuộc gặp được tổ chức với sự tham gia của rất nhiều tài tử, trong đó có Tào Quan, Liễu Thanh
Địch. Bộc Dương Dật – người tổ chức cuộc gặp này là một người chu đáo,
tuy vậy vẫn không thể lo hết mọi thứ, có một việc nhỏ đã xảy ra.

Hôm nay không biết vì sao tâm tình Liễu Thanh Địch không tốt, uống rượu khá nhiều, sau đó vô ý đẩy một người khác, đôi bên cãi vã, tuy rằng Bộc
Dương Dật đã nhảy ra can thiệp nhưng mọi người đã nhận ra mùi thuốc
súng.

Một người được mệnh danh là Không Sơn cư sĩ, tài học không
tính là xuất chúng vốn định xông ra hòa giải, nhưng cũng bị Liễu Thanh
Địch kéo cả vào trong cuộc tranh chấp.

Bầu không khí này khiến
cho việc tổ chức làm thơ trở nên gượng ép, nhưng do nỗ lực hết mình của
Bộc Dương Dật nên thời gian sau đó không khí làm thơ, tả từ đã sôi động
hơn nhiều. Bộc Dương Dật cũng vì vậy mà rất vui vẻ.

Quan trọng là mục đích của cuộc gặp này không liên quan gì tới Tô gia…

***

“Bộp”

Ninh Nghị tung một hạt đậu phộng vào trong miệng, vốn đang ư hử hát khúc nhạc “quỷ vào thôn” nay đã biến thành khúc nhạc hôn lễ.

Tô Đan Hồng đi tới bên cạnh, tức giận nhìn hắn.

“Hồng biểu tỷ, ngồi đi, không cần phải khách khí. Ăn đậu phộng không?”

“Ta đúng là không biết cậu đang nghĩ gì.”

“Cảm nhận bầu không khí này…”

“Đàn nhi đã phải cố gắng rất nhiều năm, trả giả rất lớn vậy mà bây giờ trắng tay, cậu có biết không?”

“Tỷ đoán sai rồi.”

Ninh Nghị trả lời một cách lạnh nhạt, quay đầu nhìn sang hướng phòng nghị
sự, ánh sáng ngọn đèn bên đó vẫn hắt hiu tới đây, ánh lửa bập bùng như
mang theo sự xao động:

“Cũng đã tới lúc rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK