Mục lục
Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, ở trên bãi đất trống trước khách sạn bình dân Tiểu thị tập của đồi Độc Long, ba huynh đệ Tề gia Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Dung và Tề Tân Hàn đang tay không luận bàn võ nghệ. Tề Tân Dũng giám sát vài thị vệ đi theo đứng trung bình tấn, tiểu nhị khách điếm vội vàng xách mấy con gà đi qua, còn bên kia, Ninh Nghị mặc quần áo hoa lệ đang vừa lẩm nhẩm "Một, hai, ba bốn, hai hai ba bốn" vừa vận động thân thể, bởi cảm thấy xấu hổ vì loại vận động này của hắn, tất cả mọi người đều tránh hắn rất xa. Trên con đường phía trước, Giáo tập của thôn trang đang dẫn hộ nông dân đi qua, Loan Ngọc Đình cầm trong tay đồng côn bát giác, nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt khẽ dừng lại sau đó chuyển đi.

Tập xong vài bài thể dục "đặc biệt", hắn ngồi trước khách sạn bình dân vừa uống trà vừa suy nghĩ, ngón tay dấp nước trà vẽ lên trên bàn, lúc Vương Sơn Nguyệt đi ra, cũng ra đằng trước đánh một bộ quyền, thu khí xong, tới ngồi xuống.

Ninh Nghị ngồi bên kia, dựa lưng vào ghế, bày ra hình tượng công tử nhà giàu ngửa đầu đờ ra, Vương Sơn Nguyệt tự rót cho mình một tách trà, hỏi:

– Lôi công tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?

– Đang suy nghĩ ngày hôm nay có nên ra ngoài một chút không …

– Ồ? Chứ không phải ở đây đợi sao?

– Chuyện lung tung còn nhiều lắm.

Ninh Nghị thở dài, sau đó ngồi thẳng lên, ngón tay lại vẽ một bản đồ đơn giản trên mặt bàn.

– Chẳng qua không đi … Trịnh Bưu.

– Gì?

Vương Sơn Nguyệt nhíu mày, nhìn Ninh Nghị, lại nhìn bản đồ kỳ lạ trên bàn, nhưng nhìn mãi cũng không hiểu:

– Người kia … Trịnh Ma Vương?

– Tối hôm qua hẳn là đã tàn sát một tiểu trại rồi. Kế tiếp sẽ là bên Ô Kê Sơn, nếu Võ Thụy Doanh xuất động hai ba nghìn người, là có thể vây hắn như cái bánh chẻo, nhưng làm đại cục tiếp theo có lẽ là thôi đi …

– Vì sao phải thôi?

Vương Sơn Nguyệt buông tay.

– Trước đại chiến, để Võ Thụy Doanh đánh một trận thắng nhỏ. Cũng là điều tất yếu, huống chi võ nghệ của Trịnh Ma vương cao cường, hắn vẫn dẫn người giết tới giết lui chung quanh, sẽ càng làm thanh thế của Lương Sơn tăng lên.

– Đều là những phỉ trại nhỏ bốn năm mươi người, tối đa cũng chỉ hơn trăm người, không phục Lương Sơn, bị hắn đến bình định. Hiện tại bị hắn đánh chỉ có bốn trại, phỏng chừng cũng không mò được bao nhiêu nước luộc. Cứ chờ một chút đi, chờ hắn giết người nhiều hơn chút rồi, khi thời điểm đã chín muồi rồi, mới để Võ Thụy Doanh xuất động tiêu diệt hắn. Bằng không cứ để đội quân này tham gia, đánh thắng một trận cũng không có lợi gì, thành tích cũng không cao. Về phương diện khác, càng phải để những người ở đồi Độc Long và Vạn Gia lĩnh biết được thủ đoạn độc ác của Lương Sơn.

Ninh Nghị rót cho mình một chén trà.

– Mà này, võ nghệ của Trịnh Bưu cao cường lắm à?

– Rất lợi hại.

Vương Sơn Nguyệt gật đầu.

– Trước đây sao không cảm thấy thế nhỉ …

– Lôi công tử biết hắn?

– Ừm, từng có duyên vài lần.

Ninh Nghị gật đầu.

– Năm trước lúc ở Hàng Châu, ta với sư phụ hắn xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ.

Vương Sơn Nguyệt nhìn hắn, im lặng chốc lát.

– Sau đó thì sao?

– Sau đó sư phụ của Trịnh Bưu đã bị cô ấy giết chết.

– À, Bao Đạo Ất.

Bên kia Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Hàn luyện võ xong đi tới, ngồi xuống bên cạnh, chen miệng vào. Vương Sơn Nguyệt không nói gì, Ninh Nghị cầm chén trà lên uống, nhớ lại tình huống ở Hàng Châu:

– Ta biết là hắn muốn kêu oan cho lão Bao, thiếu chút nữa thì bị chém chết, sau đó vài lần ta có gặp hắn, cũng không phải là kẻ có gì đặc biệt, chỉ là mắt dài như con cua thôi. Sau đó thành bị phá thì hắn bị bắt, bị áp giải lên kinh thành, hẳn là đi qua Giang Ninh thì được cứu đi. Ấn tượng của ta với hắn cũng không quá sâu.

Lúc trước tại Hàng Châu, đại thể người bên cạnh Lưu Tây Qua đều là những nhật vật như Trần Phàm. Lúc Trần Phàm ở bên đường ám sát Bao Đạo Ất, một người đánh hơn mười người, mà Tổng quản Bá Đao Trang Lưu Thiên Nam ngoại hiệu "Tụ Lý Càn Khôn" mà Ninh Nghị cảm thấy rất có phong cách cũng là đối thủ ngang với Bao Đạo Ất. Nên đối với tên đệ tử này của Bao Đạo Ất, mọi người chưa từng coi ra gì, có lẽ võ nghệ của gã kém Bao Đạo Ất khá nhiều.

Lúc đó hắn ta kêu oan cho Bao Đạo Ất, gây loạn quá mức làm chọc giận Lưu Đại Bưu, thiếu nữ ở ngay tại Kim Điện rút đao chém người, nếu không phải là đám người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác ra tay trợ giúp, phỏng chừng Trịnh Bưu này đã bị chém chết rồi. Điều này Ninh Nghị cũng nghe nói tới.

Đối với một kẻ mình không có ấn tượng và quen biết, cho dù là thật sự có chứng kiến, thì cũng sẽ không nhỏ lệ thương tiếc. Hồi tưởng một chút, Ninh Nghị hiếu kỳ đặt tay lên vai Vương Sơn Nguyệt:

– Dù sao thì lúc này Vương huynh đang rảnh rỗi, ta và ngươi không ngại luận bàn một phen, có được không?

Vương Sơn Nguyệt thoáng chần chừ, sau đó cũng đồng ý.

Sau đó thì hai người đánh một trận, cả hai đều bị trúng mấy quyền mấy cước, ít nhiều cũng có chút thất vọng.

Võ nghệ của Ninh Nghị chủ yếu là các loại thủ đoạn tàn nhẫn đoạt mệnh, cùng với những công phu bẫy rập mà Lục Hồng Đề đã dạy, lúc này nói là luận bàn chân chính, nhưng thật ra thân thủ không phát huy lợi hại là mấy. Mà bên kia, thủ lĩnh Lang đạo Vương Sơn Nguyệt tại vùng này rất có ác danh, nhưng võ nghệ thì không cao hơn Ninh Nghị là bao. Lúc đánh xong, mỗi người cầm một quả trứng gà chà lên vết thương, nhưng trong lòng thì vô cùng nghi hoặc về thân thủ của đối phương.

Chẳng qua, mấy ngày nay tuy rằng chủ yếu là trao đổi giải quyết công việc chung, chưa đến mức thiết lập nên mối quan hệ thân thiết, nhưng giữa hai người cũng không phải là không hiểu nhau. Vương Sơn Nguyệt nghi hoặc:

– Công phu của Lôi công tử … cũng không cao mấy nhỉ …

– Lúc ta luyện võ thì đã muộn, không được luyện từ nhỏ. Chủ yếu dựa vào đầu óc mà thôi.

– Ta thì từ nhỏ thể lực đã yếu, khi đó người nhà có mời sư phụ đến dạy ta tập võ, cũng là muốn ta khỏe hơn, sau đó thật sự luyện, nhưng luyện đến thế nào cũng không đạt tới cảnh giới lợi hại.

Biểu tình của Vương Sơn Nguyệt thản nhiên, nhưng rõ ràng là vẫn không cam lòng.

Ninh Nghị nói:

– Vậy tiểu đệ cũng thấy thật kỳ lạ, nếu như vậy, sao huynh lại trở thành thủ lĩnh Lang đạo vậy? Ánh mắt của Vương Sơn Nguyệt trở nên lạnh lùng, đứng lên chuẩn bị bỏ đi.

– Giết người dựa vào thủ đoạn tàn độc, ăn thịt người đấy, ai mà không sợ.

Ninh Nghị nhíu mày:

– Thật sự ăn thịt người?

Từ trước đến nay, Tần Tự Nguyên cũng nói tính tình của Vương Sơn Nguyệt có chút cực đoan, sau khi quen biết, hắn cũng đại khái lý giải điểm này, chỉ là tin đồn Lang đạo ăn thịt người thì vẫn có chút không tin. Lúc ở Hàng Châu, trong quân dưới trướng Phương Lạp có không ít hung thần ác sát, đủ loại tin đồn ác liệt đều có nghe, nhưng thật sự dùng thủ đoạn ăn thịt người làm lạc thú để đương danh, vậy thì không có ai rồi.

Nghe hắn hỏi vậy, Vương Sơn Nguyệt lạnh băng nhìn hắn, lát sau quay người bỏ đi.

– Sau này ngươi sẽ biết.

Nội bộ đoàn thể nhỏ lúc này chủ yếu là âm thầm giao lưu, đối với những sự việc tùy theo mà đến cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Tiếng ve sáng sớm ngày hè, khách thương ở Tiểu thị tập cũng hình như đã ít đi rất nhiều. Bầu không khí ba thôn trang của đồi Độc Long rất khẩn trương, nhưng trong thời đại như vậy, ngoại trừ một số ít người ở tầng lớp trên ra, thật ra dân chúng bình thường không dễ dàng cảm nhận được chuyện gì sẽ xảy ra. Ban ngày huấn luyện, có thể tin tức Lương Sơn đánh tới đã được lan truyền ra ngoài, nhưng trong lòng mọi người đều ôm hy vọng, rằng đó chỉ là nhất thời mẫn cảm mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK