Chị Trần ho khan tỉnh lại.
Nắng sớm chiếu vào, phản chiếu vẻ mặt nhợt nhạt của người ngồi dựa vào tường ngủ ở đầu giường.
"Khụ khụ... " Nhìn thấy Lục Nhất Minh, chị Trần đành phải hạ thấp tiếng ho, nhưng lại ho dữ dội hơn.
Lục Nhất Minh bị tiếng ho đánh thức, nhìn thấy bộ dạng của chị Trần, vội vàng đứng dậy rót nước đưa cho chị nhuận cổ họng.
Chị Trần uống hơn nửa ly nước, mới dần dần giảm ho.
"Thế nào rồi?" Lục Nhất Minh ân cần hỏi.
"Không sao đâu... Không có gì đáng ngại, tôi không muốn ở bệnh viện nữa, toàn là mùi nước khử trùng." Chị Trần nhẹ nhàng nói, thỉnh thoảng xen lẫn một hoặc hai tiếng ho.
Cánh cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Một bóng dáng cao lớn bước vào.
Lục Nhất Minh liếc nhìn người đến, trong mắt hiện lên một tia không vui không thể phát hiện.
Chị Trần không nhận ra sắc mặt Lục Nhất Minh sầm xuống, chỉ nhìn theo tiếng cửa.
"Kim thiếu gia, cậu cũng đến rồi." Chị cười vui vẻ, cười xong lại ho nửa ngày.
"Ừ." Kim Phả La chậm rãi đến trước giường bệnh, trong tay xách theo một túi lê tuyết.
Nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Lục Nhất Minh thoải mái ngồi xuống, tiện tay gọt một quả lê.
Chị Trần hỏi: "... Chuyện trong cửa hàng, đều đã dàn xếp xong rồi sao?"
"Rồi."
"Tiểu nhị mới tới thế nào?"
"Thành thật."
Hai người câu được câu không mà trò chuyện, chị Trần đột nhiên phát hiện bình thường Lục Nhất Minh nói nhiều mà nay không nói một tiếng, không khỏi có chút kỳ quái: "Thiếu gia?"
"... Hả?" Suy nghĩ của Lục Nhất Minh không biết từ nơi nào trở về, ngẩng đầu.
"Tôi khá hơn nhiều rồi, cậu về nhà ngủ trước đi." Chị Trần cười nói.
"A. Vậy chị... Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai tôi sẽ đến thăm chị." Lục Nhất Minh đứng dậy đi tới cửa, bỗng nhiên xoay người lạnh lẽo nhìn Kim Phả La vừa gọt lê cho chị Trần, thấp giọng nói, "Anh, đi ra đây."
-
Kim Phả La đặt quả lê lên đĩa trên bàn, theo Lục Nhất Minh ra khỏi phòng bệnh.
Lục Nhất Minh rẽ hai khúc cua ở hành lang bệnh viện trống rỗng mới dừng lại, quay đầu, lông mày nhíu chặt: "Không phải anh nói có thể chữa khỏi sao? Sao hình như còn nặng hơn vậy?"
"Ta nói hồi nào." Kim Phả La cười lạnh.
Sắc mặt Lục Nhất Minh soạt một cái trở nên cực kỳ khó coi: "Tối hôm qua rõ ràng anh nói..."
Trên mặt Kim Phả La hiện lên vẻ trào phúng như có như không: "Tối hôm qua? Ta đã nói gì?"
"..." Trong nháy mắt Lục Nhất Minh cảm thấy cả người mệt lả, ngay cả phản bác cũng lười tốn công sức, xoay người đi ra ngoài.
-
Tối qua, Kim Phả La trên cây...Vươn đầu lưỡi ra liếm mặt Lục Nhất Minh.
Trong chớp mắt ấy, Lục Nhất Minh cho rằng mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống, nhất thời không kịp phản ứng.
Khi anh lấy lại tinh thần, anh thấy Kim Phả La đang liếm khóe miệng và mỉm cười với anh.
Dưới ánh trăng, răng hổ của Kim Phả La thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lục Nhất Minh phản xạ có điều kiện lui về phía sau một chút, gáy vô tình đụng vào thân cây.
"... Anh làm cái gì?!" Lục Nhất Minh che ót, lên tiếng hỏi.
Trên môi của anh vẫn còn sự ẩm ướt quỷ dị, mà anh lại không biết cuối cùng chuyện là như nào.
"Ta đói rồi." Kim Phả La trầm giọng nói.
Lục Nhất Minh trừng mắt, dùng ngón tay cái trái thử chùi nước miếng còn sót lại ở khóe môi, cố gắng làm rõ mối liên hệ giữa hai chuyện này: "...Chẳng lẽ anh muốn ăn tôi?"
Kim Phả La phát ra một tiếng chế giễu bằng mũi, y lười biếng nói: "Em cho rằng em là Đường Tăng à?"
"..." Lục Nhất Minh nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa kiêu ngạo vừa lạnh nhạt của Kim Phả La, không nói gì.
Từng đợt hàn ý không nói rõ từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền đến cánh tay, nổi lên một tầng da gà.
Nguyệt sắc bên trong Kim Phả La, mặt mày và mũi, mỗi đường viền, mỗi một độ cong, đều tinh xảo giống như được tiên nữ dùng đầu nhọn của trăng lưỡi liềm tinh tế điêu khắc ra, không tìm được một chút tỳ vết nào.
Khuôn mặt này, Lục Nhất Minh vẫn cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Ngay cả tính khí kiêu ngạo và xấu xa của Kim Phả La La cũng luôn khiến anh cảm thấy rất thích.
Nhưng cho đến giờ, Lục Nhất Minh cuối cùng mới phát hiện ra, A Kim không phải là một con ngựa hoang có thể tùy ý anh điều khiển.
Ngay cả anh thậm chí còn không biết A Kim là gì.
Kim Phả La không hề che giấu sự giễu cợt trong đôi mắt của mình, tiếp tục lấn thân tiến lên, chống lên trán Lục Nhất Minh, khiến anh không thể nhúc nhích.
Thì thầm: "Khi ta đói, ta thường nghĩ ăn thứ gì." Dừng lại rồi cười, "...Ăn nguyên khí của em."
"..." Tức thì, Lục Nhất Minh không biết nên cảm thấy thế nào.
Thật hay giả vậy?
Mặc dù mơ hồ anh đoán rằng những lời nói ác ý như là Kim Phả La sẽ lén lút ăn nguyên khí của người vào ban đêm, nhưng khi những lời này được đích thân Kim Phả La nói, anh lại cảm thấy có hơi...Không thể tin được.
Hoang đường.
Anh cũng không cảm thấy bất kỳ điều gì khác thường sau khi bị liếm.
"Anh vừa mới ăn nguyên khí của tôi sao?"
Một lúc lâu sau, Lục Nhất Minh mới hỏi một câu này.
"Có lẽ là vậy."
Bởi vì trán chống trán, vì vậy mặt của hai người rất gần nhau, chỉ cần nói chuyện, sẽ có hơi thở nóng bỏng đập vào mặt.
Lục Nhất Minh có hơi không thoải mái, giãy giụa xoay đầu, lại bị Kim Phả La bẻ trở về cố định.
(Thị: Ụ ẹ, cái cổ mà làm như là cái quạt hay cái khúc gì á mà bẻ trở về rồi cố định:)))
"... Quả nhiên anh là yêu quái." Lục Nhất Minh nhíu mày nói.
"Không phải em vẫn luôn coi ta là yêu quái để nuôi sao."
Kim Phả La ha một tiếng, một câu đâm thủng.
"Tôi cho là anh có lẽ là một yêu quái tốt." Lục Nhất Minh thở dài không khỏi tiếc nuối nói.
Kim Phả La không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bật cười.
Lục Nhất Minh bị hơi nóng của y phả ra có hơi chịu không nổi, nhịn không được khẽ nói: "Buông ra!"
Lúc này Kim Phả La mới chậm rãi buông anh ra.
Lục Nhất Minh trực tiếp hỏi: ".. Anh là yêu quái gì?"
Kim Phả La vẫn không nói gì, chỉ liếc xéo anh với thần thái lười biếng.
Lục Nhất Minh bị y nhìn như vậy rất không được tự nhiên.
Chậc, nữa rồi, khi hỏi tới chỗ mấu chốt, thì lại giả câm.
"Bệnh của chị Trần, có liên quan gì đến anh không?" Anh không nhịn được cẩn thận hỏi ra câu hỏi này.
Vấn đề này, anh đã để ý lâu rồi.
Không hỏi thì lại như nghẹn trong cổ họng, ăn ngủ không yên.
"Không biết." Kim Phả La trả lời dứt khoát, nhưng cũng trả lời một câu vô nghĩa.
"Vậy..." Lục Nhất Minh kiên trì, tiếp tục hỏi, "Anh có thể làm cho chị ấy khỏe lên được không?"
Anh từ từ nói thêm: "Anh ăn nguyên khí của tôi, lẽ ra phải đáp lễ cho tôi chứ?"
Kim Phả La nhìn anh, rồi nhìn lên mặt trăng lần nữa, mang theo ý trào phúng miễn cưỡng nói: "Có thể."
-
Tối nay, chờ chị Trần ngủ say, Lục Nhất Minh liền dẫn Kim Phả La vào phòng bệnh.
Nhưng chớp mắt anh lại tựa đầu giường và ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại nhìn lại, tình trạng của chị Trần chẳng những không cải thiện, ngược lại còn có dấu hiệu nặng hơn.
Cũng không biết Kim Phả La đã làm gì.
Chẳng lẽ, cũng... Hít nguyên khí của chị ấy?
Lục Nhất Minh nghĩ tới đây, sắc mặt tái mét, lại dừng bước, xoay người đẩy Kim Phả La luôn đi theo phía sau lưng lên tường: "Vừa rồi anh đã làm gì chị Trần?"
Kim Phả La hơi rũ mắt xuống nhìn về phía anh, mơ hồ nói một câu.
"Cái gì?" Lục Nhất Minh tiến lại gần muốn nghe rõ ràng.
"Ta đói rồi." Kim Phả La thì thầm, "Ta đã giúp em, một chút nguyên khí coi như là tạ lễ nhé?"
Cúi đầu hôn nhanh lên khóe môi anh.
Nhìn sắc mặt Lục Nhất Minh chuyển từ xanh sang đen, ybuồn cười nhếch khóe miệng.
Lục Nhất Minh còn chưa kịp mắng ra miệng, Kim Phả La đã nhảy xuống từ cửa sổ hành lang, đảo mắt đã biến mất.
Lục Nhất Minh có hơi căm giận dùng ngón tay cái ấn khóe môi.
Nguyên khí gì...Tên này vốn chính là đang trêu chọc anh!
Lời tác giả: Bùn ngủ. zzZZZ. Tác giả chưa từng iu đương, đau đớn quằn quại.