Đêm khuya vắng vẻ, trăng sáng sao thưa, chim ô thước bay về phía nam.
Mấy đám mây mỏng đến nỗi không thể che khuất mặt trăng, nhạt như chuyện lòng.
Kim Phả La trần nửa trên ngồi trên cây khô ở giữa sân, lưng dựa vào thân cây, ngẩn người nhìn bầu trời.
Cây này, khi y mới tới, vẫn là một cái cây cành lá rậm rạp tươi tốt. Bây giờ, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, lại mất tất cả sức sống, suy yếu sắp chết.
Những cây khác, cố agwnsg tới mùa xuân thì còn có thể có con đường sống. Mà cái cây này, Kim Phả La biết, nó sẽ không gắng được nữa.
Gió lạnh thổi qua khoảng không trong sân, các nhánh cây rung động kêu sột soạt, mắc vào mấy lọn tóc bên tai Kim Phả La.
Thế nhân nói thời tiết này gió lạnh thấu xương, nhưng y lại không có cảm giác gì.
Cảm giác thấu xương đến tột cùng là gì? Ykhông biết.
Lạnh là gì, nóng là gì, ấm là gì, tất cả đều là hư vô đối với y.
"Quạ --" Một con quạ bay ngược gió từ xa tới, loạng choà loạng choạng mà đậu lên vai Kim Phả La.
Con quạ đứng vững, thấp giọng nói: "Chủ nhân, đồ đã đưa đến rồi."
"Ừm." Kim Phả vẫn nhìn phía xa, như có điều gì đó đáng suy nghĩ.
"Ảnh còn mắng em, quạ."
Lúc này Kim Phả La mới liếc nhìn nó một cái, "Sao hôm nay lại chậm như vậy."
Câu hỏi này chạm vào cơn uất ức của con quạ, nó bật khóc: "Người đó, gã gã gã, gã đánh em, dùng súng bắn em, trong sân á. Đuôi của em đã bị mất bảy cọng rồi này! Bay mệt quá trời quá đất."
Kim Phả La không cần nghĩ cũng biết đó là chuyện tốt mà Hoa Mạc Ngôn làm.
Yêu nghiệt này, ghét thật chứ.
Khi con quạ rời đi, dưới tàng cây lại truyền lên tiếng bước chân không thể nghe thấy được.
Kim Phả La không thèm liếc mắt nhìn dưới gốc cây, chỉ dựa đầu vào cây rồi nheo mắt lại.
"Ta nghe thấy," Người đứng dưới gốc cây cười ha một cái, "Nó gọi ngươi là gì nhỉ.... Chủ nhân? Ngươi cũng không phải là con người. " Tựa như gã nghe thấy chuyện gì cực kỳ buồn cười, cười một mình nửa ngày.
Kim Phả La không nói cũng không để ý.
Hoa Mạc Ngôn lẩm bẩm nói: "Ta đã sớm cảm thấy ngôi nhà này không đúng lắm.... Hahaha, bây giờ ta biết chuyện gì đang xảy ra rồi!" Gã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kim Phả La, "Ô Minh trên mặt đất không hề có tin tức. Một thứ xui như vậy, mà gọi ngươi là chủ nhân! Thú vị, thú vị. Xem ra ngươi là một thứ đại xui xẻo vô địch!"
Nghe được ba chữ "Thứ đại xui", lúc này Kim Phả La mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi mang theo một luồng hàn ý quét về phía Hoa Mạc Ngôn dưới gốc cây, nhưng vẫn không nói một lời.
"Hay để ta đoán nhé, rốt cuộc ngươi là thứ gì?" Hoa Mạc Ngôn đi vòng quanh cái cây từng bước một, "Nhìn căn nhà này, cây không mọc, cỏ không lớn, người vô thần, khí không thuận, không phải là tự nhiên. Ta đã hỏi thăm, trước khi Lục Nhất Minh du học về nhà, tình trạng của Lục gia rất tốt, phát triển mạnh, cả trấn ai cũng không áp đảo được."
Gã đảo mắt một cái, "Ai ngờ, Lục Nhất Minh này vừa về đến nhà, Lục lão gia bị bệnh nặng, mất. Đưa tang cha chưa được mấy ngày thì nhị thế tổ này lại dính vào bài bạc, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã táng gia. Không chỉ mất cửa hàng, ngay cả mối đính hôn trước cũng mất. Bây giờ, ha ha...."
Thấy Kim Phả La vẫn im lặng, Hoa Mạc Ngôn không hiểu sao lại càng vui vẻ: "Thế gian chỉ biết thượng cổ có bốn đại hung thú Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ, lại không biết trên hung thú còn có ba ngàn ác quỷ, thao túng hung tượng, tai họa, bần tiện...của nhân gian."
"À. " Kim Phả La cuối cùng cũng không thể không cười lạnh, "Ba cái thứ xem thoại bản ra, mà cũng bày đặt múa rìu qua mắt thợ."
"Dù sao," Hoa Mạc Ngôn nói, "Bất kể ngươi là thứ gì, cũng chắc chắn không phải là thứ tốt."
Kim Phả La nhắm mắt lại, không để ý đến sự khiêu khích dưới gốc cây.
Cái gì gọi là tốt, cái gì gọi là xấu? Cái gì gọi là thiện, cái gì gọi là ác? Cái gì gọi là phúc, cái gì gọi là họa?
Trong nhân thế phán tiêu chuẩn gì cho y, thì cũng có liên quan gì tới y đâu.
Trại tạm giam khu đông huyện Thanh Tuyền.
Cái gọi là "Phòng lớn đặc biệt xa hoa" của Lý Phi Vân, chỉ là một căn phòng trông rộng hơn phòng thường một chút mà thôi.
Đồ vệ sinh cá nhân và thực phẩm có sẵn đầy đủ, trên bàn còn có báo và tạp chí số mới nhất.
Thế nhưng lại là một phòng đôi.
Hai Trần Cẩn Chi ngồi trên giường mặt đối mặt.
Đêm này, họ coi đối phương như không khí, mỗi người tự rửa mặt ăn uống đọc báo riêng.
Nhưng vào ban đêm, hai người lại không thể ngủ, càng không thể tiếp tục không nhìn đối phương.
"Tôi không quan tâm anh là ai," Trần Cẩn Chi số 2 thản nhiên mở miệng, "Chỉ là, chuyện của gia đình tôi, tốt nhất là anh vẫn không nên nhúng tay vào."
Số 1 tháo kính gọng vàng ra, dùng khăn tay trong túi lau thử, hà hơi lên trên đó, chờ hơi giảm dần, mới đeo lại. Đôi mắt đằng sau kính khẽ chuyển, có phong vận nói không nên lời. Gã đánh giá số hai từ trên xuống dưới, nói:
"Cậu giả mạo tôi, có ý đồ gì?"
Số 2 cười lạnh: "Ai là giả, biết rõ trong lòng là được."
Số 1 dở khóc dở cười: "Tôi thực sự chưa bao giờ thấy người có diễn xuất như cậu. Phim mới chiếu < Giả Phượng Hư Hoàng > của tôi không nên tìm Chu Tiểu Đan đến diễn, hẳn là phải tìm cậu. "
"Luận bản lĩnh, các hạ là người lành nghề." Số 2 lạnh nhạt, "Tại hạ không sánh được "
Số 1 hừ một tiếng: " Chờ đến tỉnh rồi, nhạc phụ và Yến Vân tự nhiên sẽ trả trong sạch lại cho tôi." Dừng một chút, "Còn cậu, ăn không ngồi rồi. Tìm chết."
"Anh có chắc là họ nhận ra anh không?" Nụ cười trên mặt số 2 chậm rãi sáng lên dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da trắng nõn lộ ra một luồng lãnh ý nói không nên lời.
Không biết sao, Trần Cẩn Chi số 1 nhìn thấy thì thầm cả kinh.
Lời tác giả: