• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóm tắt nội dung: Bất tử

Sơn cốc này cây xanh um tùm, rậm tươi xum xuê, là nơi ít người tới.

Ai cũng ngại đường gập ghềnh, gai góc đầy đường nên ít đi.

Đến đây cũng chỉ có thú chạy chim bay mà thôi.

Một trận gió tạt ngang khu rừng, làm cỏ dưới đáy cốc lay động, âm thanh cọ xát lao xao.

"Rạo."

Một tiếng vang giòn giã từ phía dưới nơi cụm cỏ dày đặc truyền ra.

Làm con chim sẻ nhỏ đang chải lông trên cây kinh hãi.

"Rắc, rắc, rắc rắc rắc rắc."

Âm thanh như xương khớp đứt gãy liên tục vang lên từ dưới lá khô.

Một lúc lâu sau, lá khô bị một nguồn sức lực từ dưới hất lên.

Một móng vuốt thò ra khỏi lòng đất.

Sau đó, móng vuốt chống đất, toàn bộ xương cánh tay vươn ra từ bên dưới.

Tiếp theo chui ra khỏi mặt đất, là một cái đầu lâu.

Chính xác mà nói, đó là một cái đầu kèm theo một vài sợi tóc và một ít da đầu, hai mắt trống rỗng, chỉ còn lại hai lỗ đen.

Chẳng bao lâu sau, bộ xương khô rên rỉ và lấy tay lẫn cơ thể của mình ra khỏi mặt đất.

Kỳ lạ thay, bàn tay và cơ thể dưới cổ kia được bao phủ bởi lớp da hịt còn nguyên vẹn, móng tay và lông trên da y như mới.

"Ối dồi ôi!"


Nửa thân dưới của bộ xương khô cũng bò ra, da thịt hai chân đá đá lên mặt đất, để làm cho bùn và lá cỏ trên cơ thể rơi xuống.

Nó cúi đầu dùng hai lỗ đen không có mắt "Nhìn" vào bàn tay phải vẫn chưa mọc da thịt của mình, miệng không có môi và răng thở dài.

Ban đầu muốn để cả cơ thể mọc da thịt hết rồi mới xuất hiện, nhưng dưới lòng đất chán quá, nó chờ không nổi.

Xoay người ngẩng đầu nhìn về phía vách dốc vạn trượng phía sau, nhớ tới ngày đó khi rơi từ trên vách đá xuống, gió lạnh bên tai như dao phá và cơn đau khi rơi xuống đất tan xương nát thịt, sau đó bị dã thú cắn xé chia ra ăn, mà không khỏi sợ hãi.

Lần sau tốt nhất vẫn là đừng chọn cách chết này.

Không dễ chịu.

Nhưng nghĩ lại, có kiểu chết nào là dễ chịu đâu chứ?

Thiêu?

Không không không, không được. Đau lâu như thế thì cũng không nói, lại trở thành một cục than đen xấu quắc, muốn mọc lại còn phải tốn thời gian nhiều hơn nữa.

Nhấn nước?

Cũng không được, từ trước đến nay nó không thích nước.

...

Lần trước chết như nào ấy nhở?

Hình như là phóng hỏa diệt một hộ dám mở miệng nói linh tinh về nó với người ta, rồi cố ý ở lại tại chỗ không đi, bị thôn dân tóm đầu đưa đến nha lí chặt đầu.

Vừa hay đao phủ mới mài được con dao cực bén.

Nó còn chưa kịp cảm thấy đau thì đầu đã rắc một cái rồi lăn cộp xuống đất, trong chớp mắt, tầm mắt quay cuồng như đèn kéo quân chuyển động không ngừng vậy.

Nhớ ra đến đó, nó cảm thấy thú vị cực kì, nhịn không được mà cười khặc khặc, cười đến mức mấy chỗ xương chưa mọc da thịt va nhau lộp cộp.

Đáng tiếc sau đó Đại Thanh diệt vong, đổi thành chính phủ mới gì đó, cuối cùng không còn chém đầu.

Kiểu chết vui như thế không còn nữa.

...Tiếc quá là tiếc mừ.

Trấn Kim Lăng.

Ông chủ Lý tiệm vải Lý Kí hôm đó tổ chức tiệc đại thọ 80 tuổi của cha ông ta, mời nhân vật có thể diện gần đó tới dự, những người khác đến Lý phủ cũng có thể nhận được lợi là, uống chén rượu, ăn bữa cơm ngon.

Lúc đầu, tất cả vui vẻ hòa thuận, ai ngờ giữa chừng lại xảy ra chút rắc rối.

Là một trong những tân khách, lúc Lục Nhất Minh đi lên mời rượu chúc thọ, Lý lão thái gia cười ha hả đang định nói lời cảm tạ, bỗng thở không ra hơi, mắt trợn ngược.

May là tại hiện trường có mấy vị bác sĩ trong huyện đang ngồi đó, kịp thời sơ cứu, người ta mới bớt lo.

Lục Nhất Minh về phòng bao nghỉ ngơi, lúc đi tới cửa lại nghe được cách vách có người đang nhỏ giọng nói chuyện.

Một âm thanh lanh lảnh nói: "Ông chủ Lý tâm lớn ghê, vậy mà dám mời tên sao chổi Lục Nhất Minh tới. Nhìn một cái thôi mà mém xíu từ tiệc mừng thọ của Lý lão thái gia thành ngày giỗ rồi."

??!

Lục Nhất Minh mở to mắt, hai tai dỏng lên.

Một người khác trả lời: "Còn không phải nữa sao, ông gõ chuông đột tử đợt trước tên gì đấy nhỉ? Hình như cũng là tiếp xúc với Lục Nhất Minh."

"Hai vị huynh đài này, chuyện này đâu ra vậy?" Người thứ ba gia nhập vào câu chuyện.

Âm thanh lanh lảnh đó lại nói: "Ông không biết hả? Mấy nay trên phố có người đang đồn đó, Lục Nhất Minh này, xui xẻo quấn thân, dính vào là sẽ bị khắc. Nhớ lần trước á, cậu ta làm bại gia luôn sau đó người Liễu gia đính hôn với cậu ấy cũng đúng lúc gặp chuyện suýt nữa bại gia, kết quả là sau khi cởi bỏ hôn ước với cậu ta, Liễu gia lại hưng thịnh như cũ!"

"Đúng đúng đúng, tiệc cưới Hoàng gia lần trước cũng mời cậu ta, kết quả đêm đó đôi vợ chồng trẻ gây nhau đòi ly hôn!"

...

Cuộc đối thoại lúc sau lại càng buồn cười, cái gì mà đông gia té một cái, tây gia bị cảm mạo, đều ụp lên đầu Lục Nhất Minh.

Lục Nhất Minh nghe không nổi nữa, ôm cơn tức đi thẳng trở về nhà.

Xàm xi đú!

Ai cũng có số riêng của họ, sinh lão bệnh tử từ trước đến nay không ai có thể tránh, cái đó cũng do anh ư?

- Xem ra ngươi hại người quá luôn nè.

Hoa Mạc Ngôn còn rắc thêm dầu vào lửa.

Lục Nhất Minh phớt lờ gã ta, rót cho mình một tách trà uống, lại bị bỏng miệng.

Đặt tách trà xuống, Lục Nhất Minh hơi ảo não.

Gần đây mình xui xẻo, cũng đúng lắm.

Đi chùa cầu bùa hộ mệnh có dùng được đéo.

"Leng keng."

Trong sân phát ra tiếng thứ gì đó rơi xuống

"A Kim?"

Lục Nhất Minh lên tiếng.

Bên ngoài không có tiếng trả lời.

Lục Nhất Minh đi từ từ ra ngoài, sắc trời sẫm tối, không nhìn thấy A Kim trong sân, cũng không biết người này lại chạy đi đâu.

Có một thứ gì đó đập vào gáy của anh, gây ra một cơn đau nhẹ.

Lục Nhất Minh vuốt đầu, quay đầu lại nhìn, lại là một mảnh ngói nhỏ.

"Ai?"

Lục Nhất Minh cau mày.

Một tảng đá nhỏ khác lại được ném vào từ bên ngoài bức tường.

Cũng không biết là con nít nhà nào.

Lục Nhất Minh lao ra cửa, thì nhìn thấy một thân ảnh khoác áo choàng đen dọc theo chân tường nhày sang con đường nhỏ cực nhanh.

Lục Nhất Minh không nói hai lời, đuổi sát không buông.

Anh muốn coi coi đây là thằng nhóc chưa mọc lông của nhà nào mà không biết trời cao đất rộng như thế.

Đuổi mất năm dặm đường, từ chạng vạng tối đuổi tới đêm muộn, đuổi thẳng từ đường nhỏ trong trấn tới cạnh bụi cỏ lau kế bên sông bên ngoài trấn, người nọ mới thở hồng hộc ngừng lại cạnh bụi cỏ lau, quay đầu nhìn về phía Lục Nhất Minh.

Chất giọng trầm thấp sắp thành câm nín: "Nhất Minh, là tôi."

"Cậu là ai chứ?" Lục Nhất Minh không nghe được tiếng, thở phì phò chậm rãi đẩy cỏ lau rồi bước lại gần, xốc đấu bồng che kín mặt của người nọ lên.

Mượn bóng đêm lờ mờ nhìn thấy ngũ quan của gã, trong lòng không khỏi cả kinh.

"Là ngươi?"

Người này, lại là Trần Cẩn Chi.

Nói chính xác thì là Trần Cẩn Chi số 1.

Lục Nhất Minh đẩy gã một cái, "Cậu đến cùng là tên giả mạo từ đâu tới."

Từ lần gặp Trần Cẩn Chi số 3 đến giờ, từ trong lời ăn tiếng nói của hắn, từ trong những câu chuyện cũ, anh mơ hồ cảm thấy số 3 mới là thật.

Trần Cẩn Chi trước mặt này lại giấu mặt đi, nói thật nhỏ: "Mặc kệ cậu tin hay không, tôi mới là Trần Cẩn Chi."

Lục Nhất Minh nhịn không được a một tiếng, "Tôi vẫn còn nhớ, lúc cậu về rõ ràng chính miệng cậu đã từng nói là không nhận ra tôi mà. Không phải là tôi nhớ lầm chứ?"

Trần Cẩn Chi thở dài: "Nhà tôi xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, tuyệt đối không đơn giản, tôi về trấn một lần chắc chắn có người nhìn chằm chằm tôi, tôi không cố làm ra vẻ thì còn có thể làm sao giờ?"

Lục Nhất Minh cười lạnh: "Mặc kệ cậu nói thật hay giả, giao tình của chúng ta lại không sâu, vì sao cậu hết lần này tới lần khác lại tới tìm tôi?"

Trần Cẩn Chi nhìn Lục Nhất Minh một cái thật sâu, mắt của gã trong bóng đêm phản chiếu ánh sáng trên mặt nước.

"Những bạn học cũ của tôi, người mà tôi có thể nói chuyện cùng chỉ có cậu. Với lại, tôi dám nói những việc của nhà tôi có liên quan tới Lục gia mấy người."

Gã dừng một chút, lại nói: "Nhất Minh, chúng ta quen nhau từ hồi mặc tã, phân tình hồi nhỏ thì khỏi cần nói. Chúng ta không ít chuyện để nói, chỉ có vụ Mạnh Lâm Sinh lần đó."

Mạnh Lâm Sinh.

Cái tên lạ lẫm lại quen thuộc, Lục Nhất Minh nghe mà thầm giật mình.

Vụ Mạnh Lâm Sinh, người biết, ngoại trừ Lục Nhất Minh, quả thực năm đó chỉ có Trần Cẩn Chi.

-

Sáng canh ba, dưới ánh trăng, một cái bóng đen lưu loát lên xuống trên nóc nhà san sát nối tiếp nhau ở trấn Kim Lăng, cuối cùng chui vào nhà họ Lục.

Kim Phả La vừa đứng vững trên cây, liền phát hiện vị trí mình thường ngồi đã có một người ngồi sẵn.

Lục Nhất Minh.

Lục Nhất Minh cười hề hề ngẩng mặt lên: "A Kim, em về rồi à?"

Kim Phả La không lên tiếng.

Lục Nhất Minh trượt người xuống, "Ai da!" Trông như sắp ngã xuống.

Kim Phả La thờ ơ lạnh lùng.

Người Lục Nhất Minh trượt ra khỏi cành cây, đôi chân dài của anh bỗng cong lên, cả người như dơi treo ngược trên cành cây.

"Chủ ngã xuống mà ngươi cũng không biết đến đỡ một chút à." Gã ta cười hì hì, lắc lư như xích đu, "Lại bị ngươi nhận ra rồi."

Tư thái bừa bãi này, rõ ràng là Hoa Mạc Ngôn.

"Ra đây làm gì."

Kim Phả La ngồi vào vị trí của mình, không thèm nhìn gã ta.

"Ta chán lắm."

Ban ngày chỉ có thể làm tay phải, chỉ có buổi tối khi Lục Nhất Minh ngủ say, Hoa Mạc Ngôn mới có thể vận dụng toàn bộ cơ thể, ra ngoài hoạt động một xíu.

Tất nhiên, đôi khi gã ta cũng có mặt trong ngày, gã ta không thể để cho Kim Phả La biết, nếu không... Sợ là có rất nhiều bất tiện.

"Ban ngày ngươi đi đâu?" Hoa Mạc Ngôn lải nhải hỏi, "Chủ ngươi nhớ ngươi."

Kim Phả La liếc gã ta.

Hàn quang bắn vào trong mắt Hoa Mạc Ngôn, gã ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Im lặng không bao lâu, Hoa Mạc Ngôn lại nhịn không được mà lắm mồm: "Ngươi cái con thú cưng này khó ở gần chết, thật không biết Lục thiếu gia coi trọng ngươi cái gì. Ta thà nuôi một trăm con lừa còn hơn là một con quái vật như kín như bình dầu như ngươi... Đúng rồi," Gã ta nhếch miệng cười, "Lần trước bên bờ sông ngươi làm chuyện tốt gì ta biết hết đó nhé..."

Kim Phả La gầm nhẹ một tiếng.

Hoa Mạc Ngôn chỉ cảm thấy ngũ tạng rung tới đau, hai tai ù ù, chân run rẩy, không móc được, rơi thẳng xuống.

Kim Phả La nhớ tới cơthể này là lục Nhất Minh, nhíu nhíu mày, lướt qua tiếp ngang người.

Hoa Mạc Ngôn đã sợ tới mức trốn đi.

Một cơ thể mềm mại ngủ mê man trong khuỷu tay của Kim Phả La.


Y cúi đầu nhìn chàng trai trong vòng tay của mình, ngàn vạn tâm tư, loạn như tơ, nhưng cũng không biết gỡ từ đâu.


Lời tác giả: Ngại quá, phần diễn của Trần Tam nặng như thế~! Kéo dài nghìn dặm luôn


Hẳn là đoán đựợc bộ xương khô kia là ai nhỉ, 2333
Đã có người nói thầm với tui là đứng thuyền CP Hoa Mạc Ngôn với A Kim rồi, tui...ờmmmm, tui sẽ không để cho Hoa Mạc Ngôn được như ý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK