Beta: Cá nhỏ🐳
Tưởng Vân Triệu cùng Bùi Ninh đi xa rồi Diệp Tây Thành mới thu tầm mắt lại gọi điện thoại cho Vạn Đặc: "Đợi tôi."
Vạn Đặc vừa lên xe, anh ta ra hiệu cho tài xế: "Tổng giám đốc vẫn ở phía sau."
Anh ta cảm thấy khó hiểu, Diệp Tây Thành không phải đi cùng Tưởng Vân Triệu và Bùi Ninh sao?
Diệp Tây Thành rất nhanh liền ra đến nơi, trợ lý Vạn hỏi: "Tổng giám đốc, anh đi đâu?"
"Công ty."
Tài xế lái xe rẽ sang hướng khác.
Vạn Đặc suy đoán, Diệp Tây Thành tám phần là bị Tưởng Vân Triệu và Bùi Ninh ném lại.
Lúng túng vài giây, Diệp Tây Thành hỏi chuyện công việc: "Cuộc họp điều phối dự án vào thứ hai sao?"
Trợ lý Vạn: "Vâng. Doanh nghiệp Hi Hòa là Diêu Hi đại diện, Hạng Thị bên kia trước mắt vẫn chưa biết là ai."
Mấy lần họp điều phối gần đây Hạng Dịch Lâm đều không tham gia, đoán chừng cuộc họp vào thứ hai này anh ta cũng không tham gia.
Diệp Tây Thành không quan tâm Hạng Dịch Lâm có đến hay không đến, bởi vì cuộc họp này chính anh cũng không tham gia.
Anh lấy điện thoại ra, vốn cho rằng Tưởng Vân Triệu sẽ giải thích hai câu, kết quả là điện thoại vẫn im bặt như không có tín hiệu.
Mãi cho đến năm giờ chiều Tưởng Vân Triệu cùng Bùi Ninh mới nói chuyện xong, hiện tại anh ta không có gì làm, Bùi Ninh thì đang sắp xếp lại các tài liệu liên quan đến dự án cho anh ta.
Tưởng Vân Triệu lười nhác vươn vai: "Cô nghỉ ngơi chút đi, không cần gấp đâu chút nữa làm cũng được."
Bùi Ninh: "Tôi không mệt, đã quen rồi." Công việc trong tay chưa hoàn thành trong lòng cô luôn bận tâm, làm cộng sự với Tề Cận Châu sáu năm, cô đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của "Tề Thị".
Tưởng Vân Triệu nói đùa: "Mấy năm này Tề Cận Châu bóc lột cô không ít, hôm nào tôi sẽ báo thù cho cô." Sau đó nói: "Cô ngày nào cũng đảm nhiệm xoay chuyển như vậy không sợ cơ thể ăn không tiêu sao?"
Bùi Ninh: "Cũng bình thường. Sau khi hoàn thành xong một dự án tôi sẽ đi leo núi để xả stress."
Hai người câu được câu không nói chuyện, chủ đề không biết thế nào lại quay vòng tới Diệp Tây Thành, Tưởng Vân Triệu đưa tay nâng cằm: "Tôi quen Diệp Tây Thành được gần hai mươi năm rồi, tôi phát hiện càng ngày tôi càng không hiểu cậu ấy, để tôi cho cô xem cái này."
"Cái gì?" Bùi Ninh dừng gõ bàn phím.
Tưởng Vân Triệu đưa điện thoại của mình cho cô: "Cô tự xem đi."
Hóa ra là cuộc trò chuyện giữa Tưởng Vân Triệu và Diệp Tây Thành, là một tuần trước.
Tưởng Vân Triệu: 【Vì để giúp cậu, tôi đã hủy cuộc hẹn quan trọng này với người ta rồi. Thứ bảy này cậu liền giả vờ đi công tác về, tôi đến nhà ga phía Nam đón Bùi Ninh. Lúc đó sẽ tiện đường cho cậu đi nhờ, buổi tối chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.】
Diệp Tây Thành: 【Bớt nhàm chán đi.】
Tưởng Vân Triệu: 【Hehe.】
Bùi Ninh đem điện thoại trả lại cho Tưởng Vân Triệu, Tưởng Vân Triệu lại thở dài: "Hôm nay cậu ấy trùng hợp như vậy xuất hiện ở nhà ga phía Nam, cô nói xem ngoài việc có ý đồ riêng ra còn có lý do nào khác sao? Vốn dĩ tôi muốn cậu ấy đến nhà ga, sau đó tôi đưa cậu ta trở về là được, kết quả là cậu ta trực tiếp chạy từ Thượng Hải tới, đi cùng một chuyến với cô luôn. Tình cảm cậu ấy đối với cô, tôi coi như là nhìn thấu, không giở trò dối trá, cho dù là trùng hợp, cậu ấy cũng không muốn có sự lừa dối xen lẫn trong đó."
Bùi Ninh đang gõ bàn phím, ngón tay cô dừng lại, phát hiện ra số mình vừa gõ bị sai...
Tưởng Vân Triệu nói tiếp: "Cô cũng hiểu cậu ấy đấy, ai cũng không thể ra lệnh cho cậu ấy, bởi vì cậu ta không coi ai ra gì, nhưng mà có người có thể làm được."
Bùi Ninh không tiếp lời, lại nói: "Nếu anh cứ nói như có này, tôi rất dễ mắc lỗi, đến lúc đó thiệt thòi vẫn là tiền của anh."
Tưởng Vân Triệu cười: "Tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô." Sau đó anh ta mở điện thoại và gọi điện, còn mở loa ngoài.
"Chuyện gì?" Trong điện thoại giọng nói từ tính truyền đến.
Bùi Ninh không còn cách nào tập trung được nữa, cô không ngờ Tưởng Vân Triệu lại trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu nói với Diệp Tây Thành: "Tôi với Bùi Ninh vừa bàn công việc xong, cô ấy đang ở trong phòng làm tài liệu giúp tôi, tôi mượn cớ ra ngoài hút thuốc để gọi điện thoại cho cậu. Cậu có muốn qua đây không? Nếu như cậu qua đây, tôi sẽ nói với Bùi Ninh rằng tôi muốn cậu qua đây giúp tôi tư vấn dự án, buổi tối chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối."
Nếu như là trước đây, Diệp Tây Thành sẽ từ chối mà không cần suy nghĩ, nhưng lần này: "Ừ, giờ tôi qua."
Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Vân Triệu nhìn về phía Bùi Ninh: "Cô thấy rồi chứ? Cậu ta vẫn là Diệp Tây Thành cô gọi tới là tới. Chuyện trước đây của hai người tôi không xen vào nữa. Cũng may là cô với Diệp Tây Thành, đổi lại là người khác, tôi sẽ không ăn no rửng mỡ như vậy.
Bùi Ninh chân thành nói với Tưởng Vân Triệu: "Cảm ơn." Anh ta vừa nói không xen vào nữa nên cô không nói thêm gì, sau đó từ chối: "Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi, không thể đi ăn tối cùng hai người được."
Tưởng Vân Triệu: "Không sao, không sao. Cô bận việc của cô đi, tôi đi cùng Diệp Tây Thành cũng được."
Thái độ này của anh Bùi Ninh không biết nói gì, sau khi sắp xếp lại cảm xúc, cô tiếp tục làm việc.
5 giờ 30 Diệp Tây Thành đến.
"Tổng giám đốc." Bùi Ninh chào hỏi với anh.
"Ừ." Diệp Tây Thành ngồi xuống đối diện cô, Tưởng Vân Triệu đưa tập tài liệu trong tay cho anh: "Cậu xem giúp mình, dự án này khi vận hành có gặp phải rủi ro lớn không?"
Hai người nghiêm túc nói về dự án, Bùi Ninh bên này khá bận, cô nhìn thời gian, đã 6 giờ rồi.
Thu dọn đồ đạc, Bùi Ninh nói với Tưởng Vân Triệu: "Vậy tôi đi trước đây."
Tưởng Vân Triệu nào dễ buông tha như vậy, anh ta đề xuất: "Dù sao cô cũng hẹn bạn ăn cơm, hay là chúng ta ăn cùng nhau đi, càng đông càng vui mà."
Bùi Ninh từ chối: "Hôm nay thật sự không được, để hôm khác đi, hôm khác tôi mời."
Tưởng Vân Triệu hỏi thêm: "Không phải cô mới đến Bắc Kinh sao, bạn quen trước đây sao?"
Sau một lúc đấu tranh Bùi Ninh đành nói thật: "Không phải, là hẹn hò."
Tưởng Vân Triệu: "............." Anh ta không kịp nhìn biểu cảm của Diệp Tây Thành, đặt cốc cà phê xuống, hỏi Bùi Ninh: "Cô đang nói đùa tôi đấy sao?"
Bùi Ninh mở cuộc trò chuyện Wechat ra, đưa thời gian hẹn cùng người đó cho anh ta xem: "Tôi lừa anh làm gì chứ?"
Tưởng Vân Triệu nhìn, đm, là thật.
Anh ta ngạc nhiên: "Không phải cô vừa đến Bắc Kinh sao? Làm sao quen chứ? Quen trên trang web hẹn hò sao? Tôi nói cho cô biết, mấy trang đó không đáng tin cậy đâu."
Bùi Ninh đem mọi chuyện nói đơn giản, là bạn của bạn thân.
Tưởng Vân Triệu: "Cho dù là người quen giới thiệu cô cũng phải cẩn thận, xã hội bây giờ mà, biết mặt không biết lòng."
Bùi Ninh vẫn có ý thức an toàn: "Nhà hàng mà chúng tôi ăn nằm ngay trước cổng chung cư tôi sống, không cần bắt xe, ăn xong tôi sẽ đi bộ về."
Đã nói đến như này rồi Tưởng Vân Triệu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thật ra tình huống này anh cũng có thể hiểu, rốt cuộc Bùi Ninh chưa từng nghĩ qua sẽ cùng Diệp Tây Thành tái hợp.
Trước đây là cô ấy tự ti về hoàn cảnh gia đình mình, nghĩ mình không xứng với Diệp Tây Thành, kết quả là chú Diệp lại ra tay, có lẽ là đã dập tắt mọi tâm tư của cô ấy.
Cô cùng Diệp Tây Thành xa cách nhau mấy năm, trải qua bao nhiêu biến cố, nào có chuyện một câu liền vượt qua được chứ.
Lần này cô nguyện ý quay lại Hoa Ninh làm trợ lý cho Diệp Tây Thành xem ra không phải là muốn cùng Diệp Tây Thành tái hợp, chính là dùng những hành động thiết thực để Diệp Tây Thành chặt đứt mọi ý nghĩ với cô, sau đó đường ai nấy đi, từ nay mỗi người một ngả, sống cuộc đời tốt đẹp của mỗi người.
Cho dù cô chưa từng nghĩ qua mình cùng Diệp Tây Thành sẽ có kết quả gì, nhưng hiện tại cô cũng không còn nhỏ nữa, muốn kết hôn rồi.
Một người đàn ông điều kiện tốt sẽ để ý đến gia cảnh nhà cô ấy.
Điều kiện không tốt tự cô cũng cảm thấy không vừa mắt.
Người quen giới thiệu sẽ hiểu rõ nhất, điều kiện hai nhà tương đương nhau, đây có lẽ là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Tưởng Vân Triệu cầm cốc cà phê lên, chạm cốc của mình vào vào cốc của cô: "Vậy chúc cô may mắn."
"Cảm ơn anh." Bùi Ninh uống hết cà phê, đứng dậy, không quên nói với Diệp Tây Thành: "Diệp tổng, tôi đi trước đây."
Diệp Tây Thành "ừ" nhẹ một tiếng, không nhìn cô.
Đợi cô đi đến cửa, anh mới gọi cô: "Trợ lý Bùi."
Cô quay người, "Giám đốc, còn có chuyện gì sao?"
Diệp Tây Thành: "Tài liệu ngày mai cần dùng, tối nay anh sẽ gửi qua mail cho em."
Bùi Ninh không biết cụ thể là tài liệu gì, cô chỉ đáp: "Vâng."
Đợi Bùi Ninh rời khỏi phòng rồi Tưởng Vân Triệu mới gấp sổ ghi chép lại: "Bùi Ninh có quá nhiều lo lắng, cậu từ từ thôi, tôi đoán buổi hẹn hò này nhất định không thành công đâu. Cho dù có thành công, cậu cũng đừng làm cô ấy hoảng sợ, ngày ngày kêu cô ấy đi công tác cùng cậu, như vậy cô ấy sẽ không còn thời gian đi hẹn hò với người khác nữa."
*
"Đàn chị."
Bùi Ninh đến nhà hàng trước, tìm một quyển tạp chí để giết thời gian, không để ý đến tiếng đàn chị này.
"Đàn chị."
Giọng nói ngày càng gần hơn.
Bùi Ninh mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cười.
"Nhìn biểu cảm của chị kìa, một chút ngạc nhiên cũng không có." Diêu Viễn ngồi xuống đối diện Bùi Ninh, cười đùa lên án cô một cách công khai.
Bùi Ninh: "Thiếu chút nữa chị đã khóc lên vì vui sướng đấy." Ngoài ý muốn ở Bắc Kinh có thể gặp được người quen trước đây.
Cô và Diêu Viễn quen nhau khi đi du học nước ngoài, trước đây có phương thức liên lạc, sau này hai người có người yêu liền không liên lạc với nhau nữa, cô còn cho rằng cậu ấy vẫn đang làm việc ở nước ngoài.
Bùi Ninh tò mò: "Em đưa Wechat của chị vào danh sách đen khi nào vậy?"
Bọn họ mấy ngày trước mới kết bạn lại.
Diêu Viễn cười: "Đó là số mới của em, nếu không thì còn gì thú vị chứ."
"Trước đây đã biết là chị sao?" Bùi Ninh hỏi.
Diêu Viễn gật đầu, cậu ta biết Bùi Ninh là bạn thân của bạn cậu ta, biết từ rất sớm trước đây, có ngày tình cờ nói chuyện trong nhóm chat, bạn cậu nói bạn thân mình trở về Bắc Kinh làm việc rồi.
Bùi Ninh nguyện ý quay lại Bắc Kinh, đây là việc ngoài dự đoán của cậu ta.
Giới kinh doanh ở Bắc Kinh nói lớn thì lớn, nhưng ở trong cái vòng tròn này không thể tránh khỏi những lần gặp nhau, người mà chị ấy không muốn liên quan nhất chính là Hạng Dịch Lâm.
Diêu Viễn: "Nghe nói chị đang làm việc ở Hoa Ninh?"
Bùi Ninh gật đầu: "Ừ, làm một trợ lý nhỏ bé." Hỏi cậu: "Em thì sao?"
Diêu Viễn nửa thật nửa đùa: "Chị muốn biết ở phương diện nào? Tình cảm? Công việc? Hay gia đình? Đây đều là những quy trình bắt buộc của một cuộc hẹn hò, đúng chứ?"
"Được rồi, đừng đùa nữa." Bùi Ninh phát hiện Diêu Viễn vẫn là cậu bé chưa lớn ngày nào.
Diêu Viễn ôm đầu bộ dạng uể oải: "Không ngờ là chị lại đồng ý hẹn hò, vốn dĩ là em biết chị đến Bắc Kinh muốn trực tiếp gọi điện thoại cho chị, sau đó liền cảm thấy không thú vị, vì vậy mới có chuyện thêm bạn tốt."
Bùi Ninh nhấp vài ngụm trà: "Hẹn hò thì có gì kì lạ đâu, chị cũng là người bình thường mà."
Diêu Viễn không đề cập đến nỗi đau trong lòng cô, tùy tiện tìm một cái cớ: "Người theo đuổi chị còn xếp hàng dài không biết đến bao giờ, chị còn tốn thời gian đi hẹn hò nữa."
"Bởi vì bọn họ không biết tình huống cụ thể gia đình nhà chị, ngoại trừ công việc và ngoại hình của chị ra, họ cái gì cũng không biết." Bùi Ninh đổi chủ đề: "Được rồi, nói cái gì vui chút đi."
Diêu Viễn ngồi thẳng dậy: "Đây chính là sở trường của em." Hỏi cô: "Chị vẫn leo núi sao?"
Bùi Ninh gật đầu, cười nói: "Còn thở là còn leo."
Diêu Viễn biết Bùi Ninh bất chấp leo núi, thậm chí còn là chấp niệm. Cậu và Bùi Ninh quen nhau lúc đi leo núi, sau này cùng nhau kết giao với nhóm bạn leo rất nhiều núi, đi qua rất nhiều nơi.
Bùi Ninh nói rằng linh hồn của bố mẹ cô ở trong núi, leo núi giúp cô có thể ở gần bố mẹ của mình hơn.
Cậu ấy sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ thường rất ân ái, cậu ta không có cách nào hiểu được những gì mà Bùi Ninh đã trải qua, có thể một số người đối với ký ức của bố mẹ đã dần phai mờ, nhưng mà cô từ xưa nay một chút ấn tượng cũng không có.
Trước đây cô đã nhắc qua với cậu, bố mẹ cô mất lúc cô hai tuổi, bố mẹ đều là những sinh viên hàng đầu của trường có tiếng, làm nghiên cứu khoa học, trong một lần lên núi gặp một trận lở tuyết, từ đó không bao giờ quay lại nữa...
Diêu Viễn không nói đến những chuyện leo núi nữa mà chỉ nói về tình hình gần đây của mình: "Em về Bắc Kinh năm ngoái, vốn dĩ là định kết hôn với bạn gái, sau này lại không thành, mọi chuyện cụ thể em không nói nữa. Hai năm này số lần em leo núi ít hơn so với trước kia, công việc quá bận, thỉnh thoảng được nghỉ chỉ muốn nằm im trong nhà không muốn làm gì hết.
Sau đó hẹn với cô: "Lần sau chị được nghỉ thì gọi cho em nhé, nếu như em cũng được nghỉ nhất định sẽ đi cùng chị."
Cậu ta lấy thực đơn: "Chúng ta vừa ăn vừa nói, chị muốn ăn gì?"
Bùi Ninh: "Tùy ý đi."
Diêu Viễn nhìn thực đơn, không có món thịt thăn chua ngọt, chỉ gọi vài món đặc trưng của quán.
"Hiện tại em đang làm việc ở đâu?" Trong lúc chờ đồ ăn, Bùi Ninh hỏi.
Diêu Viễn: "Em làm ở công ty nhà bác cả."
Bùi Ninh nhớ bố mẹ cậu đều là giáo sư đại học, hóa ra bác cả làm kinh doanh, cô nói: "Vậy tốt rồi." Lại thuận miệng hỏi thêm: "Nhà bác cả em kinh doanh gì vậy?"
Diêu Viễn: "Doanh nghiệp Hi Hòa."
"Hi Hòa?" Bùi Ninh ngạc nhiên, sau đó cũng cảm thấy vô cùng thú vị, dự án thu mua và sáp nhập EFG Hi Hòa cũng tham gia, hóa ra là công ty của bác cả Diêu Viễn.
Doanh nghiệp Hi Hòa là công ty đã niêm yết thành công trong việc sản xuất pin lithium. Trong những năm gần đây công ty này đã phát triển nhanh chóng và có nguồn vốn đầu tư dồi dào. Tuy rằng so với các tập đoàn lớn như Hoa Ninh hay Hạng Thị thì kém hơn chút, nhưng thực lực cũng không thể xem thường.
Doanh nghiệp Hi Hòa và Hoa Ninh hiện tại đang cạnh tranh hợp tác, nhưng với tính cách của Diệp Tây Thành, sẽ không cho phép Hi Hòa uy hiếp đến lợi ích thị phần của tập đoàn Hoa Ninh.
Chẳng bao lâu nữa, hai tập đoàn sẽ có một cuộc tranh đoạt thị trường khốc liệt.
Bùi Ninh nói tiếp: "Nghe nói Hi Hòa đang chuẩn bị cho một đợt IPO*."
(Phát hành công khai lần đầu, còn gọi là IPO (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm "công chúng" được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng (hay công ty cổ phần đại chúng). (Nguồn: Wikipedia)
Diêu Viễn: "Vâng, nếu như thuận lợi năm sau sẽ lên sàn."
Các dự án khác nhau trong công ty sẽ do các đoàn đội khác nhau phụ trách, Bùi Ninh không biết Diêu Viễn có tham gia vào dự án này hay không, giai đoạn này là giai đoạn bí mật, cô không hỏi nhiều.
Món ăn được mang lên, chủ đề này đúng lúc được bỏ qua.
Diêu Viễn đổi vị trí của một số món ăn trên bàn: "Con gái ăn cái này trắng da."
Bùi Ninh cười, có lẽ là bạn gái trước đây của cậu ấy thích ăn món này, cậu ấy quen rồi.
Diêu Viễn tiếp tục chủ đề ban nãy: "Diệp Đổng thật có mắt nhìn người, thuê chị với mức lương cao cũng chẳng thiệt thòi." Lúc ban đầu Bùi Ninh bị cậu ta thu hút đầu tiên chính là ngoại hình, sau đó là tính cách, cuối cùng mới là tài năng.
Cậu ấy nói: "Nhưng mà Diệp Tây Thành cũng không phải là một ông chủ tốt."
Bùi Ninh: "Em hiểu rõ Diệp Tây Thành sao?"
Diêu Viễn: "Người thật em còn chưa gặp qua, làm sao mà hiểu anh ta được chứ? Em đều nghe được từ chị họ của em."
Sau đó cậu ta nói những gì mà mình biết: "Diệp Tây Thành người này, khi mà chị bàn chuyện kinh doanh thì đừng nói chuyện tình cảm với anh ta. Khi ở chung với anh ta, chị cùng anh ta có giao hảo rồi cũng vô ích, anh ta nói không nhiều, căn bản sẽ không nhìn thấu được anh ta đang nghĩ gì, không tìm được chủ đề nói chuyện."
Dừng một chút cậu ta mới nói đến trọng điểm: "Em còn nghe nói Diệp Tây Thành yêu cầu rất cao với cấp dưới, bởi vì anh ta yêu cầu rất cao với bản thân, đối với trợ lý cũng vậy, chị vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Bùi Ninh không nói quan hệ của mình và Diệp Tây Thành, gật đầu.
Sau khi ăn xong, Bùi Ninh và Diêu Viễn nói chuyện thêm một lúc mới rời khỏi nhà hàng, Diêu Viễn muốn đưa Bùi Ninh về, Bùi Ninh chỉ vào tiểu khu đối diện, nói rằng cô sống ở đây, không cần cậu ta đưa về.
Về đến nhà mới 9 giờ, Bùi Ninh tắm qua, cô pha một cốc cà phê mang vào thư phòng, cô vẫn chờ Diệp Tây Thành gửi tài liệu cho mình, sắp đến 10 giờ rồi mà vẫn không thấy anh gửi.
Đợi thêm 5 phút nữa, như cũ không động tĩnh.
Cô lấy điện thoại đập vào lòng bàn tay, suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Diệp Tây Thành:【Tổng giám đốc, tôi vẫn chưa nhận được mail, làm phiền anh gửi lại cho tôi.】
Cô biết, anh vẫn chưa gửi cho cô.
Diệp Tây Thành vừa tắm xong, đang lơ đãng xắn tay áo ngủ lên, điện thoại cá nhân im lặng cả buổi cuối cùng cũng đổ chuông, do dự một lúc anh vẫn hỏi: 【Hẹn hò xong, trở về rồi?】
Bùi Ninh: "..."
Anh cố tình thêm dấu phẩy vào giữa "hẹn hò xong" và "trở về rồi' để biểu thị cảm xúc của mình.