Beta: Cá nhỏ
Tuần tiếp theo Bùi Ninh bận đến nỗi chân không chạm đất, đủ các loại hội nghị, đàm phán kinh doanh, lịch làm việc hàng ngày đều được sắp kín.
Ở công ty bận, về nhà cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi đêm Diệp Tây Thành đều nghĩ xem số bao còn lại bao giờ thì dùng hết…
Không dễ gì mới đến chiều thứ sáu.
Bùi Ninh đem bảng tổng kết công việc tuần này gửi cho Diệp Tây Thành, sau đó lại đem bản sắp xếp lịch trình tuần sau in ra đưa cho anh.
“Tổng giám đốc.” Bùi Ninh đưa bảng biểu cho anh.
Sau khi anh xem kĩ, đem lịch trình ngày thứ ba thay đổi, “Ngày đó đi Thượng Hải, buổi tối về, nhớ để thư ký đặt vé.”
“Được.” Cô hỏi: “Đi Thượng Hải để?”
Diệp Tây Thành: “Đến đầu tư Hoa Ninh mở họp, em cũng tham gia, đúng lúc làm quen với tầng quản lý bên đó. Thời gian em đến đầu tư Hoa Ninh nhậm chức có thể sớm hơn.”
Công việc của Bùi Ninh đều nghe anh sắp xếp, cô gật đầu: “Vâng.”
Có điều cô vẫn hỏi vấn đề riêng tư, “Vậy anh thì sao?”
Diệp Tây Thành cười nhạt: “Anh còn chạy được sao? Về sau sẽ dành nhiều thời gian ở bên Thượng Hải.”
Vậy thì tốt.
Bùi Ninh nói: “Đợi đến lúc đến Thượng Hải làm việc, nếu như không bận buổi tối em sẽ về thị trấn ở.”
Như vậy có thể ngày ngày được ở cùng ông bà.
Cô cúi xuống, hôn môi anh.
Diệp Tây Thành kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong lúc làm việc cô chủ động thân mật với anh.
Bùi Ninh cười, kẹp tài liệu rời đi.
Sáng thứ bảy, Diệp Tây Thành vẫn như mọi khi đến công ty từ sớm. Bùi Ninh không cần đi làm, mỗi tuần anh đều dành ra cho cô thời gian một ngày để nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngủ đến tự tỉnh, ở nhà cũng chán, ăn trưa xong cô đi dạo phố.
Nắng chiều đầu thu ấm áp, Bùi Ninh rảo bước khắp trung tâm thương mại.
Sau khi dạo quanh trung tâm thương mại mấy giờ, đúng lúc chuẩn bị đi uống trà chiều cô nhận được điện thoại của Diêu Viễn.
“Đàn chị, chị tiện nói chuyện không?”
“Không bận, nói đi.”
“Muốn hẹn trước chị tối mai.”
Bùi Ninh: “Có chuyện sao?”
Diêu Viễn biết cô sớm không nhớ sinh nhật cậu là ngày nào, trước đây bọn họ còn cùng nhau chúc mừng sinh nhật cậu ấy.
Cậu ấy nói: “Mai là sinh nhật em, muốn tổ chức tiệc sinh nhật, muốn để chị đến tham gia náo nhiệt, không biết chị có thời gian không.”
Bùi Ninh: “Lại già thêm một tuổi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước.”
Diêu Viễn hỏi: “Chị đến không?”
Bùi Ninh: “Đương nhiên rồi, gửi địa điểm cho chị.”
Diêu Viễn nghe thấy bên kia rất ồn, còn có tiếng nhạc, “Đàn chị, hôm nay chị không ở công ty sao?”
Bùi Ninh: “Không, ông chủ cho nghỉ phép. Đang ở trung tâm thương mại, chuẩn bị uống trà chiều.”
Diêu Viễn thuận miệng hỏi: “Trung tâm thương mại nào?”
Bùi Ninh nói tên trung tâm thương mại đó.
Diêu Viễn: “Em hẹn gặp khách hàng gần đó, bàn việc xong rồi, em qua đó tìm chị.”
Hai người hẹn địa điểm gặp mặt.
Trà chiều của Bùi Ninh rất đơn giản, một lycà phê, một phần bánh mousse matcha. Lúv Diêu Viễn đến quán cà phê, cô đã ăn gần hết chiếc bánh mousse đó.
“Đã bao năm vậy rồi mà chị vẫn không đổi khẩu vị sao?” Diêu Viễn nhìn đồ ngọt trong đĩa của cô.
Bùi Ninh: “Ăn không ngán.” Lấy giấy ăn lau miệng, ra hiệu cốc cà phê trước mặt cậu ấy: “Gọi cho cậu rồi đấy, chị nhớ hình như là cậu thích cái này.”
Thật ra là không thích, chỉ là bạn gái trước thích.
“Cảm ơn.” Diêu Viễn bình phục lại hơi thở, vừa rồi thang máy nhiều người, cậu ấy chạy thang bộ lên.
Bùi Ninh hỏi cậu ấy: “Tiệc tổ chức ở đâu?”
Bùi Ninh uống cà phê: “Làng du lịch. Bên đó ăn uống vui chơi đều có, buổi tối có thể ở lại. Chị chỉ cần mang hành lý đơn giản, đến lúc đó em tới đón chị.”
Bùi Ninh: “Chị không ở lại đó.” Cho dù cô muốn Diệp Tây Thành cũng không cho phép, anh sớm đã sắp xếp thời gian dùng mấy bao đó rồi…
Diêu Viễn cũng không miễn cưỡng, tùy cô vui là được.
Lúc Bùi Ninh bê cà phê lên đúng lúc Diêu Viễn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương của cô. Cậu ấy hơi giật mình, Diệp Tây Thành nhanh như vậy đã cầu hôn cô sao?
Biết cô cùng Diệp Tây Thành ở bên nhau, còn là chị họ Diêu Hi nói, lúc đó cậu ấy không tin.
Chiếc nhẫn này dường như đã nói lên tất cả.
Diêu Viễn giơ cốc cà phê lên, “Đàn chị, chúc mừng chị.”
Bùi Ninh phản ứng lại, “Cảm ơn.” Nói đến tiệc sinh nhật cậu ấy, “Có gì cần chị giúp sao?”
Diêu Viễn lắc đầu, “Không có, không cần chị giúp gì cả, chị em một tay lo hết.”
“Diêu Hi?”
“Ừ, vốn dĩ em không muốn tổ chức tiệc tùng, đối với sinh nhật gì đó em không chú trọng, một cái bánh kem một tô mì là giải quyết mọi vấn đề. Nhưng chị em không đồng ý, nói em cả ngày vất vả như vậy, tiệc sinh nhật này cứ coi như là phần thưởng, không cho phép từ chối.”
Nói Diêu Viễn nhún vai bất lực, “Đến cả chỗ chị ấy cũng đã đặt xong rồi, chị nói em còn có thể từ chối sao?”
Bùi Ninh cười: “Có chị là tốt.” Lại hỏi: “Ngày mai chị cậu cũng đến?”
Diêu Viễn: “Vâng, chị ấy còn mang theo cả mấy người bạn nữa, nhiều người càng vui. Đúng lúc chị ấy cũng mấy tháng chưa nghỉ ngơi rồi, cả ngày đều bận chuyện công ty.”
Còn về việc cạnh tranh giữa doanh nghiệp Hi Hòa và Hoa Ninh, Diêu Viễn không nhắc đến. Chuyện công ty là chuyện công ty, cậu ấy không muốn những chuyện không vui này liên quan đến cuộc sống cá nhân của Bùi Ninh.
Đang nói chuyện Diêu Viễn nhận được điện thoại kêu cậu ấy quay lại công ty,, “Ngày mai gặp, em phải về rồi, chị em gọi em.”
Lúc này, tại doanh nghiệp Hi Hòa.
“Tiểu Viễn với Bùi Ninh ở cùng nhau?” Chủ tịch Diêu hỏi.
Diêu Hi đặt điện thoại xuống, gật đầu, “Vâng, nói gặp nhau lúc uống trà chiều.”
Chủ tịch Diêu nhìn cô ta: “Tiệc sinh nhật Tiểu Viễn muốn mời Bùi Ninh.”
Diêu Hi thờ ơ: “Sao con biết được, là sinh nhật của thằng bé, muốn mời ai là chuyện của nó.”
Chủ tịch Diêu không đáp, im lặng nhìn chằm chằm cô ta.
Diêu Hi bị nhìn chằm chằm như vậy cảm giác không thoải mái, có chút chột dạ: “Bố, bố nhìn gì vậy?” Sau đó sờ mặt mình: “Mặt con có gì sao?” Còn đặc biệt lấy gương trang điểm ra, “Có gì đâu ạ.”
“Được rồi, đừng có nói dối trước mặt bố, con là con gái bố, trong lòng đang nghĩ gì ta lại không biết sao?” Chủ tịch Diêu không thương tiếc vạch trần cô ta: “Lần này con muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Viễn, là muốn tiếp cận Bùi Ninh đúng không?”
Diêu Hi không trả lời, ngầm thừa nhận.
Chủ tịch Diêu dùng ngón trỏ chỉ chỉ cô ta: “Bây giờ đến cả người nhà con cũng lợi dụng! Diêu Hi trái tim con đâu?”
Diêu Hi phản bác: “Sao con lại lợi dụng người trong nhà chứ? Con cũng không bảo Diêu Viễn đi tiếp cận Bùi Ninh!”
Chủ tịch Diêu cũng lười tranh luận với cô ta, hỏi: “Vậy tối đó ở tiệc cưới con nói tự mình nghĩ cách, chính là muốn giở trò từ chỗ Bùi Ninh có phải không? Hả?”
Diêu Hi không thể che giấu, dù có cẩn thận đến đâu cũng không giấu nổi bố mình, cô ta bất mãn nói với bố mình, “Cái gì gọi là giở trò từ chỗ Bùi Ninh chứ? Con chỉ muốn từ chỗ cô ta tùm bước đột phá, giành lấy cơ hội cho Hi Hòa chúng ta.”
Trợ lý Vạn và Diệp Tây Thành cùng một hạng người, rất cảnh giác, làm việc cũng rất kín kẽ, muốn từ người anh ta tìm kiếm được một số manh mối quá khó.
Vậy chỉ còn lại Bùi Ninh.
Chủ tịch Diêu kìm ném sự nóng nảy của mình: “Được, con có lý, vậy con nói rõ ràng cho bố, con muốn từ chỗ Bùi Ninh tìm kiếm bước đột phá gì?”
Diêu Hi ho khan hai tiếng, không giải thích không được: “Con muốn nghĩ cách mượn điện thoại của Bùi Ninh, cho dù là mấy giây cũng được.”
Sắc mặt chủ tịch Diêu thay đổi: “Con muốn làm gì?”
Diêu Hi: “Cấy một phần mềm vào đó, con nhận một tin nhắn, phần còn lại có người chuyên trách giúp con hoàn thành.”
Đối với cách làm mạo hiểm này không cần nghĩ chủ tịch Diêu đã phủ nhận: “Đừng làm cái này, nghe trộm bí mật thương mại là một tội ác. Nếu như thực sự bị Diệp Tây Thành phát hiện, con thực sự cho rằng cậu ta sẽ tha thứ cho con? Dùng tiền để xây dựng lên danh tiếng của bản thân, đây là ngu dốt!”
Diêu Hi giải thích: “Không phải là nghe trộm, cho dù con có ngốc đến đâu cũng sẽ không cài phần mềm nghe trộm vào điện thoại của cô ta. Những bí mật thương mại khác liên quan đến tập đoàn Hoa Ninh con không hứng thú. Con chỉ là…”
Chủ tịch Diêu xua tay, ngắt lời cô ta: “Được rồi!” Ông nghiêm nghị: “Diêu Hi, con chỉnh đốn ngay lại cho bố, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm thóc, mau chóng dừng tay lại!”
Diêu Hi mếu máo, không lên tiếng.
Chủ tịch Diêu dặn đi dặn lại lần nữa: “Bố nói cho con biết, đây không phải là chuyện đùa. Làm ăn là làm ăn, đừng có rút kiếm sang một bên, đến lúc đó sẽ làm tổn thương người khác và chính mình, mất nhiều hơn được! Nghe thấy chưa!”
Diêu Hi không kiên nhẫn: “Con biết rồi, con nghe bố không phải được sao?”
…
Chiều hôm sau Bùi Ninh đến làng du lịch, Diêu Viễn nói dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng đến đây sớm hơn chơi bài với bọn họ.
Đánh bài cô không biết chơi, làng du lịch có sân tennis, cô tự mình chơi một lúc.
Diêu Hi cùng chủ cửa hàng tư nhân đã đến từ sớm, hai người thong thả đi dạo trong khu nghỉ dưỡng.
Chủ cửa hàng ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ: “Bây giờ mình đang thiếu oxy.”
Diêu Hi nửa đùa nửa thật, “Mình tìm trai đẹp hô hấp nhân tạo cho cậu?”
Chủ cửa hàng cười: “Đẹp trai như nào?”
“Không khác Diệp Tây Thành mấy.” Diêu Hi ngồi xuống băng ghế đối diện cô ấy, quay lưng về phía mặt trời.
Chủ cửa hàng: “Mình không hứng thú với kiểu người như Diệp Tây Thành. Nửa ngày không nói một câu, yêu một người đàn ông như vậy chán chết đi được?”
Diêu Hi muốn nói gì đó, đột nhiên bà chủ cửa hàng ra hiệu cho cô ta nhìn về phía bên trái, “Này, kia không phải Bùi Ninh sao?”
Diêu Hi nhìn qua đó, hôm nay Bùi Ninh ăn mặc giản dị, đang chậm rãi đi về phía bên này.
“Em họ cậu mời cô ấy?” Bà chủ cửa hàng hỏi.
Diêu Hi gật đầu: “Bọn họ quan hệ khá tốt, quen nhau năm sáu năm rồi.”
“Chả trách.” Bà chủ cửa hàng vẫy tay với Bùi Ninh, “Bùi Ninh mỹ nữ, qua đây ngồi đi.”
Lúc này Bùi Ninh mới chú ý đến bên hồ có hai người ngồi là bọn họ, cô cũng vẫy tay lại.
Diêu Hi nhỏ giọng: “Cậu rất thân với Bùi Ninh sao?”
Bà chủ: “Không thân, nói chuyện không đến hai câu, có điều cô ấy là hoàng đế của quán mình.”
Bùi Ninh đến gần, “Chỗ này không tồi.”
Bà chủ cửa hàng: “Ừ, phong cảnh cảnh có một không hai. Gió vừa thổi, vừa nhìn ra hồ, khu vườn cũng rất đẹp.”
Cô ấy vỗ bên cạnh: “Qua đây ngồi đi.”
Diêu Hi: “Sao Diêu Viễn lại để cô một mình thế?”
Bùi Ninh: “Bọn họ đang đánh bài, tôi không biết chơi nên ra ngoài đi dạo.”
Bọn họ câu được câu không trò chuyện, không tẻ nhạt cũng không nhiệt tình.
Cho dù bốn năm trước có ân oán đến đâu thì bây giờ công ty hai nhà cũng đang hợp tác trong dự án EFG, cảnh tượng này cũng phải qua đi.
Bà chủ cửa hàng không để ý đến lĩnh vực kinh doanh, cũng không biết cuộc cạnh tranh giữa Hoa Ninh và doanh nghiệp Hi Hòa, còn không biết rằng hai người có ân oán cá nhân. Đương nhiên cho rằng giữa Bùi Ninh và Diêu Hi là khách khí bởi vậy không quá thân.
Diêu Hi nhìn đồng hồ, bây giờ mới 3 giờ rưỡi, đề nghị: “Cách thời gian tổ chức tiệc vẫn còn sớm, chúng ta đi SPA thư giãn đi.”
Bùi Ninh trả lời cự tuyệt, “Hai người đi đi, tôi đi tìm Diêu Viễn.”
Bà chủ cửa hàng cũng nhiệt tình mời: “Cùng đi đi.”
Bùi Ninh ý xin lỗi: “Hôm nay tôi không tiện, đến tháng rồi.”
Diêu Hi nhìn cô, “Vậy xác thực không tiện.” Lại đề nghị: “Hay chúng ta đi bắn súng.”
Bà chủ cửa hàng: “Bắn súng?”
Diêu Hi gật đầu.
Bà chủ cửa hàng rất hứng thú với cái này, trước đây thích chơi, làng du lịch là lần đầu đến, “Trong phòng hay ngoài trời?”
Diêu Hi: “Ngoài trời.” Sau đó nhìn Bùi Ninh: “Cùng chơi đi, khá vui đấy.”
Bùi Ninh liếc mắt nhìn Diêu Hi, suy tư hai giây, cười nhạt: “Được.”
Diêu Hi và người phụ trách làng du lịch này là bạn bè. Cô ta gọi điện cho bạn mình sắp xếp ba huấn luyện viên, bọn họ muốn bắn súng ở ngoài trời.
Cất điện thoại nói với hai người bọn họ: “Đi thôi, đi tìm huấn luyện viên trước, phải bảo tồn sức lực đã.”
Điện thoại Bùi Ninh vang lên, là Diệp Tây Thành, cô ra hiệu cho Diêu Hi và bà chủ cửa hàng: “Hai người đi trước đi, tôi nhận điện thoại đã.”
Hai người đi về phía trước, cố ý đi rất chậm.
“Em đến làng du lịch chưa?” Diệp Tây Thành vừa bận việc xong về văn phòng.
Bùi Ninh: “Đến từ sớm rồi, em còn chơi tennis nửa tiếng nữa.”
“Vẫn đang chơi sao?”
“Không có, gặp được Diêu Hi và bà chủ cửa hàng, em chuẩn bị đi bắn súng.”
Diệp Tây Thành rốt nước, dựa vào bàn làm việc, “Em muốn bắn súng?”
Bùi Ninh: “Bọn Diêu Hi muốn chơi, em qua đó tham gia cuộc vui.”
Diệp Tây Thành: “Em không tham gia náo nhiệt cũng không được, kỹ thuật bắn súng của em vẫn có thể nhìn được.”
“Nói vớ vẩn! Em mười lần vẫn trúng một lần.”
“Cũng có thể là do người bên cạnh bắn trúng mục tiêu của em.”
“...Diệp Tây Thành!”
Diệp Tây Thành cười, không trêu cô nữa, “Buổi tối khoảng mấy giờ kết thúc?”
Bùi Ninh: “Dự là qua đêm, có điều 10 giờ em về.”
Diệp Tây Thành dặn cô: “Buổi tối uống nhiều nhất là hai ly.”
Bùi Ninh: “Không uống rượu, uống cái khác.” Bảo đảm với anh: “Về sau chỉ có đi ra ngoài với anh em mới uống, ở một mình tuyệt đối không uống.” Sau đó cười nói: “Em tự giác không?”
Diệp Tây Thành: “Người tự giác sẽ không treo mấy lời này trên miệng.”
Bùi Ninh tức không nói nên lời: “Tối nay về nhà anh đợi đấy!”
Sau khi kết thúc điện thoại với Diệp Tây Thành, Bùi Ninh không nhanh không chậm đi, bây giờ cô đã không nhìn thấy Diêu Hi và bà chủ cửa hàng, hai người bojn họ đã bước vào bên trong hội trường.
“Đàn chị.”
Là Diêu Viễn.
Cậu ấy lo lắng gọi thêm lần nữa, “Đàn chị.”
Bùi Ninh quay người, Diêu Viễn chạy qua đây, “Sao chị lại ở đây?”
“Bắn súng.” Bùi Ninh chỉ chỉ trường bắn cách đó không xa.
Diêu Viễn thở ra, bình phục hơi thở, “Gọi điện thoại cho chị cũng không được.”
“Vừa rồi nói chuyện với Diệp Tây Thành.” Bùi Ninh tỏ vẻ xin lỗi: “Vừa rồi còn muốn gọi điện thoại lại cho cậu, xoay người liền quên mất.” Hỏi cậu ấy: “Sao cậu không đánh bài?”
Diêu Viễn: “Người đến cũng không ít, đủ để chơi mạt chược.” Cậu ấy nói: “Bọn em vẫn đang đợi.”
“Còn có ai sao?”
“Ừ, David.”
“David?” Bùi Ninh sửng sốt, chuyển sang kinh ngạc.
Diêu Viễn gật đầu, “Anh ấy đến Trung Quốc cũng không nói với em, mấy hôm trước em gặp anh ấy ở nhà hàng tư nhân, tiện bảo anh ấy đến chơi.”
Bùi Ninh: “Chị còn cho rằng hai người đã sớm không liên lạc với nhau rồi.” Cô nghĩ một lúc, rất xác định: “Hai người gặp nhau không quá hai lần?” Mà còn là do cô giới thiệu bọn họ quen nhau.
“Tình bạn giữa đàn ông với nhau không giống với phụ nữ bọn chị.” Diêu Viễn cười nói.
“Ninh.” David khoan thai đi đến, nụ cười trên mặt cậu ấy lúc nào cũng rạng rỡ ấm áp, cùng với Diệp Tây Thành là hai kiểu người.
Diêu Viễn định rút lui, “Chị đưa David đi chơi đi, em về khách sạn chào hỏi với mấy người bạn khác.”
Bùi Ninh: “Đi đi.”
Diêu Viễn David bắt tay nhau, Diêu Viễn mỉm cười, “Chúc may mắn.”
David đi qua ôm Bùi Ninh, “Thế nào?”
Bùi Ninh: “Cậu chỉ cái nào cơ?”
“Cùng Diệp Tây Thành.”
“Rất tốt.”
Cả hai cùng nhau đi bộ đến trường bắn.
Bùi Ninh hỏi, “Vừa nãy Diêu Viễn nói chúc may mắn là có ý gì?”
David cười, cậu ấy với Bùi Ninh từ trước đến nay không có gì phải bí mật, cậu ấy nói: “Mình thích một cô gái ở Bắc Kinh.”
“Ai vậy?” Bùi Ninh cũng phấn khích không thể nào lí giải được.
“An Văn.”
“An Văn là ai?”
“Chính là bà chủ cửa hàng, bạn của chị Diêu Viễn.”
Bùi Ninh hiểu, hóa ra bà chủ cửa hàng tên An Văn.
Bùi Ninh biết David cũng thích bắn súng, hơn nữa kỹ thuật bắn còn rất tốt, cô nói với David: “An Văn hôm nay cũng đến, đang ở trường bắn bên kia.”
David cười: “Mình biết.”
Bùi Ninh nhìn cậu ấy: “Cậu với Diêu Viễn sớm đã lập mưu?”
“Không phải lập mưu.” David nhún vai, “Ai cũng không xác định được hôm nay An Văn có đến hay không.”
Bùi Ninh: “Vậy vận khí cậu tốt đấy.”
David vui vẻ: “Mình cũng cảm thấy như vậy.”
Rất nhanh bọn họ đã đi đến trường bắn.
Bùi Ninh nhỏ giọng hỏi: “Về sau cậu định ở lại Trung Quốc sao?’
David cười: “Có lẽ vậy, có thể đến nhà hàng của An Văn ăn đồ ăn ngon.”
Bùi Ninh: “Ý tưởng không tồi.”
Đi đến gần mấy người chào nhau.
Bùi Ninh không ngờ được vậy mà cũng có lúc David xấu hổ, ở trước mặt An Văn cậu ấy rất yên lặng, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Làm xong công tác chuẩn bị bọn họ cùng huấn luyện viên đi đến trường bắn.
Mấy người huấn luyện viên đi phía trước, David đi tìm An Văn nói chuyện, Bùi Ninh với Diêu Hi cũng cố ý đi chậm lại, cho bọn họ chút không gian.
Diêu Hi với Bùi Ninh cũng không có gì để nói, cô lấy điện thoại ra, điện thoại đã cảnh báo sắp hết pin, chuẩn bị hết pin, cô vẫn gọi điện.
Diêu Hi đang phân phó công việc cho thư ký, đi lại càng chậm hơn.
Bùi Ninh biết điều bước nhanh, cho dù là liên quan đến những việc hàng ngày cô cũng không muốn nghe. Dù sao thì công ty hai nhà vẫn đang cạnh tranh.
Vừa đi được mấy bước, từ khoảng cách này cô có thể nghe được tiếng cảnh báo hết pin từ điện thoại của Diêu Hi, và tiếng tắt máy.
“Trợ lý Bùi.” Diêu Hi gọi cô.
Bùi Ninh xoay người, “Giám đốc Diêu, có gì phân phó sao?”
Diêu Hi cười, “Phân phó thì không dám, điện thoại tôi hết pin mất rồi. Đúng lúc đang giao việc cho thư ký, có thể mượn điện thoại của cô không? Một phút là xong rồi.”
Không đợi Bùi Ninh nói, Diêu Hi lại nói, “Hay là tôi nói số điện thoại cô gọi thay tôi?”
Bùi Ninh cười như không cười nhìn Diêu Hi, gật đầu.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khoá, trực tiếp nhấn nút nguồn, nói xin lỗi với Diêu Hi, “Giám đốc Diêu, xin lỗi nhé, điện thoại của tôi cũng hết pin rồi, vừa rồi Diệp Tây Thành gọi điện cho tôi suốt.”
Cô đưa màn hình điện thoại cho Diêu Hi xem.
Diêu Hi nhìn thấy màn hình điện thoại chính là đang tắt máy, sau đó toàn bộ màn hình chuyển sang màu đen.