Beta: Cá nhỏ
Diệp Tây Thành vẫn đang ở Thượng Hải, đã 11 giờ đêm, văn phòng tạm thời của tổng giám đốc ở tầng 39 chi nhánh Hoa Ninh đã sáng đèn.
Mười phút trước anh mới quay về văn phòng, vừa đi xã giao về, buổi tối uống chút rượu đỏ, mùi rượu trên áo sơ mi vẫn chưa bay hết.
Tất cả các thủ tục phê duyệt cho CSA (nông nghiệp hỗ trợ cộng đồng) đã được hoàn tất vào hôm nay, dự án này làm phiền không ít người, tối nay anh làm người chủ trì.
Dự án này đầu tháng sau có thể khởi công.
Anh rót trà, chưa kịp uống, chuông điện thoại vang lên, là trợ lý Vạn.
Trợ lý Vạn để anh đỡ phải suy nghĩ nên gọi điện cho Diệp Tây Thành báo cáo tình hình nhà họ Thường, trước đó Bùi Ninh đã nói với anh ta, anh ta nói với Diệp Tây Thành một chữ cũng không thiếu.
Kết quả này nằm trong dự tính của Diệp Tây Thành, cô đã hẹn Thường Liêm, nhất định là có mười phần ăn chắc, "Ninh Ninh tìm ai hẹn Thường Liêm?"
Tối nay trợ lý Vạn vẫn đoán, đem tất cả những người có thể nghĩ đến liệt kê ra, sau đó khóa chặt được một người, có điều anh ta không chắc chắn: "Có vẻ là Phan Kình Triết."
Diệp Tây thành đang nghịch bật lửa, sau khi nghe Vạn Đặc nói, ngọn lửa màu xanh lam biến đổi, anh không lên tiếng, châm thuốc.
Trợ lý Vạn phá vỡ sự im lặng, "Nếu như tìm Phan Kình Triết, vậy Bùi Ninh đã vứt hết thể diện, món nợ nhân tình này không nhỏ."
Diệp Tây Thành châm điếu thuốc mới nói: "Ừ."
Trợ lý Vạn sớm đã quen với thái độ điềm tĩnh này của Diệp Tây Thành, chủ đề này cứ vậy mà kết thúc, anh ta hỏi: "Tổng giám đốc, sáng mai có cần tôi bay tới Thượng Hải không?"
Bây giờ Bùi Ninh đang chiến tranh lạnh với anh, chắc chắn sẽ không qua.
Diệp Tây Thành: "Không cần, mai tôi về Bắc Kinh." Trước khi cúp máy nói thêm một câu: "Đến lúc đó anh tự mình sắp xếp công việc, tôi không đến công ty."
Mặc dù Vạn Đặc mơ hồ, có điều vẫn trả lời: "Được, tôi biết rồi."
Điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, Diệp Tây Thành vốn dĩ muốn hút một điếu hẳn hoi, kết quả Tưởng Vân Triệu lại gọi điện thoại đến, "Vẫn đang bận sao?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Ở đâu?"
"Công ty."
"Đang họp à?"
"Không."
Sau đó điện thoại là một mảng yên tĩnh.
Tưởng Vân Triệu nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm, giờ này chắc chắn không phải đang bàn chuyện với khách hàng, nhưng giọng điệu của Diệp Tây Thành vô cùng thản nhiên, cũng không hỏi anh ta, Trang Hàm đã tỉnh lại chưa?
Tưởng Vân Triệu cảm giác chỗ nào đó không đúng: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Tây Thành: "Không."
Tưởng Vân Triệu phân vân: "Cậu đang bàn chuyện sao?" Mặc dù bình thường không có ai nửa đêm canh ba bàn chuyện ở công ty, có điều biết đâu ngộ nhỡ.
Diệp Tây Thành vẫn trả lời đơn giản một chữ: "Không."
Tưởng Vân Triệu buồn bực: "Cậu không họp, không có khách thì bận cái gì chứ?"
"Hút thuốc."
"......."
Tưởng Vân Triệu cũng không có tâm tư nói đùa: "Cậu cũng không hỏi tôi, tình hình bây giờ của Trang Hàm ra sao?"
Diệp Tây Thành nhẹ đáp: "Nếu như không tốt cậu đã sớm nói với tôi rồi."
Tưởng Vận Triệu bị nghẹn, tự nghĩ lại, hình như cũng đúng.
Có điều cậu ta vẫn không hiểu: "Có phải là Trang Hàm lại có xung đột gì với cậu không? Cậu sắp xếp tình hình ở bệnh viện xong thì cũng không qua thăm cậu ấy, từ chiều đến bây giờ một cuộc điện thoại cũng không có."
Diệp Tây Thành dập thuốc, nhấp mấy ngụm trà: "So với xung đột còn nghiêm trọng hơn, một hai câu cũng không nói rõ, đợi thể trạng cô ấy ổn định hơn, tôi sẽ đến bệnh viện tìm cô ấy, đến lúc đó cậu cũng đến đi."
Anh không quên nhắc nhở Tưởng Vân Triệu: "Giờ cậu cứ xem như không biết đi."
Tưởng Vân Triệu cảm thấy bí ẩn, sau đó cẩn thận nghĩ lại thái độ ngày hôm nay của Diệp Tây Thành một lần nữa.
Từ trước đến nay Diệp Tây Thành không bao giờ tính toán với bạn bè đặc biệt là Trang Hàm, dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn là con gái. Bây giờ Trang Hàm sống chết không rõ Diệp Tây Thành cũng không qua thăm, đại khái là cuộc xung đột này so với những gì cậu ta nghĩ tồi tệ hơn nhiều, có lẽ là không thể hòa giải được.
Cậu ta biết tính khí của Diệp Tây Thành, không muốn nói, chắc chắn sẽ không nói.
Tưởng Vân Triệu cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể ở giữa làm người hòa giải: "Được rồi, tôi biết rồi. Vừa rồi Trang Hàm có tỉnh lại một lúc còn hỏi cậu đâu, tôi nói mọi chuyện ở bệnh viện đều do cậu sắp xếp, sau đó công ty cậu có chuyện liền vội vàng rời đi. Vậy lát nữa tôi sẽ nói với cậu ấy, bên chỗ cậu có lãnh đạo các phòng ban liên quan tới, chắc chắn không thể ra ngoài."
Nói rồi cậu ta vội vàng nhớ ra, "Đúng rồi, sẩm tối chú Trang có gọi điện thoại cho tôi, nói Bùi Ninh cũng qua bên đó thăm bọn họ, khen Bùi Ninh không ngớt. Nói đợi bọn họ ra viện, mời chúng ta cùng qua nhà ăn cơm, bảo cậu mang Bùi Ninh theo cùng."
Diệp Tây Thành kinh ngạc, không dám tin: "Ninh Ninh đến bệnh viện?"
Tưởng Vân Triệu cũng ngốc: "Cậu không biết sao?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Tưởng Vân Triệu cảm giác biểu hiện hôm nay của Diệp Tây Thành kì lạ, ngay cả hành tung của Bùi Ninh cũng không rõ: "Tôi còn cho rằng là cậu bảo cô ấy về Bắc Kinh bên kia chăm sóc chú Trang nữa."
Trong điện thoại vẫn rất yên tĩnh, bên Diệp Tây Thành không có một chút động tĩnh.
Nếu như trước đây, Tưởng Vân Triệu sẽ không hiểu được tình hình này, có điều từ lúc có bạn gái đến giờ, đại khái cậu ta đã đoán ra được điều gì đó: "Có phải là Bùi Nịnh định ở nhà thêm cùng cậu hai ngày, kết quả là lại bị một cuộc điện thoại của tôi gọi qua, còn là bạn khác giới nên Bùi Ninh không vui không?"
Diệp Tây Thành: "Cô ấy không vui không phải vì cái này, không phải nói với cậu một hai câu không thể nói rõ rồi sao, bản thân tôi cũng không biết được rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì."
Chắc chắn là so với những gì Bùi Ninh nói còn nghiêm trọng hơn, nếu không lúc Trang Hàm sống chết không rõ, cô sẽ không vô cớ gây sự, không phải là bản thân mất không chế, mà là cảm xúc của bản thân không có cách nào khống chế được.
Trên đường về Bắc Kinh, có lẽ là cô đã dần dần bình tĩnh lại, vì anh, cô ngấm ngầm chịu đựng để bản thân ủy khuất, đến bệnh viện thăm chú Trang.
Bây giờ Tưởng Vân Triệu vẫn còn ở bệnh viện, có chuyện bác sĩ sẽ tìm cậu ta, anh không cần phải vội.
Diệp Tây Thành không biết Bùi Ninh đã ngủ hay chưa, chỉ nhắn cho cô một tin: 【Bảo bối, ngủ ngon.】
Sáng ngày hôm sau Bùi Ninh bị báo thức gọi dậy, đêm qua cô ngủ không ngon, bây giờ buồn ngủ không mở nổi mắt, lóng ngóng một hồi mới vớ được điện thoại bên cạnh tắt báo thức.
Sau đó lại theo thói quen đi tìm vòng tay của Diệp Tây Thành, vươn tay ra, bên kia trống không, không sờ thấy cái gì.
Cô mở mắt, chầm chậm nhớ ra.
Diệp Tây Thành đêm qua bị cô khóa cửa ở bên ngoài.
Bùi Ninh không nhanh không chậm, lề mề chậm chạp đi xuống dưới lầu, nghĩ xem lát nữa nên cho anh sắc mặt nào, làm thế nào để trừng phạt anh.
Lúc xuống dưới lầu, biểu tình cô rất thản nhiên.
Đặc biệt là lúc đi qua phòng Diệp Tây Thành, sắc mặt cô lại càng kiêu ngạo và hống hách, nhưng khi liếc mắt vào chiếc giường trong phòng, biểu tình cô đông cứng lại.
Quần áo ngủ vẫn rải rác như hôm qua, gối vẫn lệch ở trên giường.
Hóa ra đêm qua anh không về.
Cảm giác mất mát trong lòng này làm thế nào cũng không xem nhẹ được.
Hôm nay Diệp Tây Thành không đến công ty, công việc của Bùi Ninh so với mọi khi ít hơn chút, bận cả buổi sáng, chiều có thể nghỉ ngơi.
Người nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ nghĩ linh tinh, những chuyện đã qua giống như gió Đông Bắc của mùa đông, không ngừng đâm vào xương, làm sao cũng không thoát được.
Bùi Ninh tắt máy tính, tìm giấy trắng và bút, bắt đầu vẽ, khi cô đặt bút xuống trong đầu bỗng hiện lên khung cảnh lúc ở sân khi còn nhỏ.
Cô trèo lên cây lựu đã già, Diệp Tây Thành ở dưới lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô ngã.
Khi đó cô 9 tuổi, Diệp Tây Thành 11 tuổi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng cô dần bình tĩnh lại, đem những gì nghĩ trong đầu phác họa lại bằng bút, cảnh tượng vui vẻ ở sân nhà hiện lên trang giấy.
Bất tri bất giác hơn hai tiếng đã trôi qua.
Chuông điện thoại vang lên, vì vẽ quá nhập tâm lên cô giật mình, trấn an trái tim, là một số điện thoại lạ.
Cô nhấn nút nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên: "Alo, Ninh Ninh."
Trùng hợp lúc này thư ký gõ cửa tiến vào, tiếng nói trong điện thoại bị tiếng gõ cửa át mất, thư ký bưng vào cho cô một ly cà phê còn có bánh kem.
"Chị Bùi, trà chiều ạ." Thư ký nhìn thấy trong tay cô cầm điện thoại, dùng khẩu hình miệng nói.
Bùi Ninh cười, gật đầu, lúc này mới để điện thoại lên tai: "Alo, xin chào, ai vậy ạ?"
Đầu dây bên kia không biết nói gì, sắc mặt Bùi Ninh thay đổi trong nháy mắt, "Xin lỗi, bác tìm nhầm người rồi!" Trực tiếp cúp máy.
Chưa đến hai phút sau số điện thoại kia lại gọi đến, Bùi Ninh từ chối, trực tiếp kéo vào danh sách đen, lúc này điện thoại mới yên lặng.
Tâm trạng không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại giờ lại bị quấy rối, lộn xộn lung tung.
Cô ngơ ngẩn nhìn bức vẽ rất lâu, lúc hoàn hồn lại cà phê đã nguội.
Không dễ gì mới chịu đựng được đến lúc tan làm, cô không ở lại một giây, thu dọn rồi rời khỏi văn phòng.
Bùi Ninh không ngồi xe của Diệp Tây Thành, cũng không gọi xe, chung cư cách công ty phải đi bộ nửa tiếng mới tới, cô đi bộ trở về.
Đầu tháng 9, chập tối gió rất lạnh.
Bùi Ninh lại khó hiểu cảm giác có hơi khô nóng, có thể cô sắp đến kỳ rồi, lại nghĩ, rõ ràng cô mới đến kỳ cách đây hai tuần.
Về đến nhà, dép của cô được đặt trước cửa, cô nhớ rõ ràng lúc sáng trước khi ra khỏi nhà cô đã để dép lên tủ.
Diệp Tây Thành về rồi.
Bùi Ninh không thích đi đôi mà anh chuẩn bị, lại lấy ra một đôi khác.
Đi đến cửa phòng anh, phòng ngủ không có ai, bộ đồ ngủ rải rác trên giường không thấy đâu, gối cũng không thấy nữa.
Thu hồi tầm mắt, cô bước đến cầu thang, kết quả ban công bên kia có tiếng động truyền đến.
Cô cau mày, anh ở ban công làm gì chứ?
Không nghĩ sẽ đi qua đó, cô nghiêng đầu nhìn, đúng lúc anh cũng ở ban công nhìn qua, tầm mắt hai người đối diện nhau, anh đã thay quần áo ở nhà, tóc đã khô một nửa.
Mặt Bùi Ninh lạnh lùng, nhàn nhạt thu tầm mắt, không cho anh sắc mắt tốt.
Diệp Tây Thành giả mù, "Về rồi à."
Không có ai trả lời anh, anh tiếp tục tự hỏi tự đáp: "Vừa rồi anh phơi quần áo, quần áo em thay tối qua anh đã giặt tay rồi."
Bùi Ninh: "...."
Cô liếc anh, vẫn không để ý.
Không ở lại, cô đi thẳng lên lầu.
Hai tay Diệp Tây Thành đút túi, nhìn bóng lưng tức giận của cô, dáng vẻ đi đường lúc tức giận của cô cũng không giống bình thường, cô bây giờ đến cả sợi tóc cũng đang tức giận.
"Ninh Ninh, tối nay em muốn ăn gì?"
Bùi Ninh không thèm trả lời.
Diệp Tây Thành không thích giải thích, giải thích là phương pháp vô dụng lại gây tổn thương nhất, nhưng bây giờ anh không có cách nào đi tìm Trang Hàm, sau phẫu thuật Trang Hàm vẫn chưa ổn định.
Anh nói với bóng lưng của Bùi Ninh: "Giữa tháng anh đi Thượng Hải, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng." Giải thích tiếp: "Tối qua không về là do chiều qua chi nhánh bên kia có việc cần xử lý, kết thúc đã quá muộn."
Bùi Ninh vẫn không mảy may trả lời.
Về đến phòng ngủ, Bùi Ninh không nói nên lời.
Diệp Tây Thành để thảm tập yoga cô hay dùng ở dưới giường, gối và chăn của anh cũng được đặt ngay ngắn ở trên thảm yoga, như này có vẻ như là tự ý thức được việc ngủ dưới thảm.
Cô đi qua, cởi giày, trực tiếp dùng hai chân đá vào chăn của anh.
Càng nghĩ càng thấy tức...
Diệp Tây thành gọi đồ ăn, lại rửa thêm ít hoa quả, lên lầu tìm Bùi Ninh, vừa rồi ở cầu thang có tiếng truyền đến, nhìn thấy một màn trước mắt, anh: "....."
Thảm tập yoga, chăn gối gấp gọn trước đó bây giờ đang nằm yên tĩnh ở trên hành lang.
Lời của dịch giả: