Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Chiến Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân lại đứng phía sau lưng hắn, nhìn qua cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, dáng người bậc trung, dong dỏng cao, mặc một bộ áo mỏng ngắn đến khuỷu tay màu xanh nhạt dài chừng đến eo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, bên trong cũng là một cái váy ngắn rộng thùng thình màu trắng, vạt áo thêu một đường viền hoa tinh mỹ, váy dài chấm đến đất ôm lấy sơn phong, dáng người thon thả kia của nàng vô cùng thướt tha.

Khuôn mặt của nàng tròn trịa, làn da như tuyết mịn màng, lóng lánh như thể ngọc bích trong suốt, lông mi rất dài rất thanh, tóc mai dài xuyên qua thấy rõ thái dương, nhưng khiến Trương Huyễn khó quên nhất, vẫn là ánh mắt của nàng, một đôi mắt đẹp như đầm nước yên ổn trầm lắng, hơi mang chút u buồn, ánh mắt dịu dàng như thể hoà tan hết trái tim của Trương Huyễn.

Vẻ đẹp của nàng tuy rằng không rực rỡ giống như một đoá mẫu đơn, nhưng giống như một đoá hoa hồng trắng sắp nở rộ, mềm mại như thế, yên tĩnh hàm súc như thế, như thể ẩn chứa ôm ấp một loại sắc đẹp cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nở rộ.

Tuy rằng Trương Huyễn cũng là tên háo sắc, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn khiến cho Trương Huyễn có chút thất thố, vẻ đẹp của nàng không ngờ đời trước đến đời nay của hắn cũng chưa bao giờ thấy qua, chỉ có khí chất tài năng sang trọng duyên dáng của Tiêu hoàng hậu có thể so sánh cùng nàng.

Nàng cảm giác Trương Huyễn đang đánh giá mình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, lại nhẹ giọng hỏi:

- Công tử, có cách nào không?

Mặt Trương Huyễn lập tức phồng lên đỏ bừng, vội vàng lảng tránh ánh mắt của nàng:

- Hẳn là có thể, để ta thử xem!

Hắn dùng một tảng đá lớn làm chỗ đứng phía sau lưng, chân cũng tìm được một điểm chống đỡ, song chưởng dùng sức đẩy một tảng đá phía ngoài cùng, thời gian dần trôi, tảng đá lớn nặng ngàn cân động đậy, dường như cả gốc cũng đang dao động.

- Mau tìm một khối đá nhỏ hơn một chút cho tôi!

Trương Huyễn hét lên với mã phu.

Mã phu cuống quýt tìm kiếm tảng đá bốn phía, nhưng thiếu nữ lại sớm nhặt lên một tảng đá, cười đưa cho Trương Huyễn:

- Nhận lấy!

Trương Huyễn thầm khen cô bé này thông minh, hắn tiếp nhận tảng đá đặt ở phía dưới tảng đá lớn, khe hở hai bên bánh xe trở nên rộng hơn một chút, không còn kẹp chết bánh xe.

- Tốt lắm, để ta nâng xe phía dưới!

Trương Huyễn vừa nhảy dựng lên, xua tay với lão gia nhân muốn tới giúp, cười nói:

- Không cần, một mình ta cũng được rồi.

Xe ngựa tuy rằng tương đối nhẹ hơn, nhưng vẫn là sức nặng gần ngàn cân, Trương Huyễn dồn sức vào song chưởng, hét lớn một tiếng, đã chầm chậm nâng cả cỗ xe ngựa lên, thiếu nữ không nén nổi che miệng hô lên kinh hãi.

Xe ngựa vượt qua tảng đá lớn, Trương Huyễn mới chậm rãi buông xe ngựa xuống, lại nhặt một tảng đá lớn nện lại trục xe, tuy rằng lỗ trục có vết rạn nứt, nhưng vấn đề không lớn, chỉ cần không qua chỗ xóc nảy, có thể duy trì đến huyện thành.

Lão gia nhân và phu xe đều thiên ân vạn tạ, Trương Huyễn lau một ít mồ hôi trên trán, khoát tay, tỏ ra việc rất nhỏ.

Lúc này hắn mới phát hiện ra người thiếu nữ kia đã ngồi vào xe ngựa rồi, Trương Huyễn cũng không mệt mỏi, chỉ là miệng khát khó chịu, hơn nữa ngựa của hắn cũng cả thân là mồ hôi, không ngừng thở ra tiếng phì phì trong mũi, hiển nhiên cũng đã khát khô rồi.

Đúng lúc này, Trương Huyễn lại nhìn thấy cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ, nàng từ trong cửa sổ xe đưa ra một cái bầu nước màu đỏ, dặn dò lão nhân gia vài câu, lão nhân gia vội vàng tiếp nhận bầu nước chạy tới giao cho Trương Huyễn.

- Đa tạ công tử trợ giúp, đây là chủ nhân nhà ta đưa cho công tử tỏ chút lòng biết ơn, không đáng nhắc đến, xin công tử nhận lấy.

Ở nơi này là không đáng nhắc đến, quả thực chính là giúp người khi gặp nạn, hắn cảm động nhìn thoáng qua xe ngựa, một hơi uống cạn nửa bầu nước, lại rót nửa bầu nước còn lại vào trong miệng chiến mã. Lúc này mới cảm giác được thể lực và tinh lực dần dần khôi phục.

Xe ngựa tiếp tục lên đường, đường núi rất hẹp, vừa đủ có thể chứa được một chiếc xe ngựa, xe ngựa đi trước thật thận trọng, đi cực kỳ thong thả, Trương Huyễn cũng không cách vượt qua, chỉ đành dắt ngựa chậm rãi đi theo sau.

Lúc này màn đêm đã lặng lẽ phủ xuống, cách huyện Kế ít nhất còn phải ba mươi dặm, cho dù chắp cánh bay đến huyện Kế cũng cản không nổi cổng thành rồi. Trương Huyễn đơn giản cũng không vội, dắt ngựa chậm rãi đi theo phía sau xe ngựa, chẳng qua nghĩ trong xe ngựa có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp như vậy, cho dù đi chậm thêm chút nữa, hắn dường như cũng có thể vui vẻ chấp nhận.

- Công tử, thật xin lỗi, đi mấy dặm nữa, con đường phía trước đã rộng rãi rồi.

Lão gia nhân áy náy nói với Trương Huyễn.

- Tôi không có vấn đề gì, chẳng qua các người tại làm sao không xuất phát lúc giữa trưa, cũng sẽ không cần rong ruổi ban đêm.

- Ôi chúng tôi đúng là xuất phát lúc giữa trưa, có việc gấp chạy về huyện thành, nhưng đi đến nửa đường xe ngựa bị kẹt, tiến thoái lưỡng nan, về sau lại phái người tuỳ tùng trở về sơn trang báo tin, lại không biết gã đi nơi nào?

Trong lòng Trương Huyễn vừa động:

- Các ngươi là người của Lư thị sơn trang sao?

- Đúng vậy! Tiểu thư nhà ta là con gái của gia chủ Lư thị, xin hỏi công tử họ gì?

- Tôi họ Trương.

Trong lòng Trương Huyễn thầm nghĩ, không ngờ là con gái của gia chủ Lư thị, nhưng tuỳ tùng vì sao chỉ có ba người, có chút kỳ quái nha!

- Hoá ra là Trương công tử, nhìn Trương công tử rất có khí lực, là đến Trác quận tòng quân à!

Trương Huyễn không biết nên nói như thế nào, liền cười nói:

- Cứ coi như là vậy đi!

- Nghe khẩu âm của công tử, hình như không phải người Trác quận.

- Tại hạ người Hà Nội.

- Khó trách được! Đúng là khẩu âm Hà Nội bên kia.

Hai người chậm rãi đi theo xe ngựa, vừa đi vừa nói, Trương Huyễn mơ hồ cảm thấy thiếu nữ kia đang trốn ở sau màn xe nghe mình và quản gia nói chuyện. Hắn ra vẻ không biết, lại cười với lão quản gia:

- Muộn như vậy đi đường đêm, các người không lo lắng gặp phải sơn tặc trộm cướp sao?

- Không có cướp núi, bây giờ đại quân triều đình tập hợp ở huyện Kế, những phản tặc kia sớm đã sợ bỏ chạy, bây giờ ngược lại rất an toàn, hơn nữa xe ngựa của Lư gia, tiểu mao tặc bản địa bình thường cũng không dám trêu, cho nên không cần lo lắng.

Trương Huyễn lúc này mới chú ý đến, trên mui xe cắm một lá cờ hình tam giác, viền đen nền vàng, viết hai chữ 'Lư thị', đoán rằng đây là bùa an toàn rồi!

Ba bốn dặm đường núi ngắn ngủi, xe ngựa đã đi nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một chỗ rẽ, đường cũng thay đổi chiều rộng, Trương Huyễn có thể vượt qua xe ngựa đi trước rồi.

Trương Huyễn đang muốn hướng bọn họ cáo từ, bỗng nhiên, hắn nghe thấy 'Rắc' một tiếng, ngay sau đó phu xe kêu thảm, từ xe ngựa ngã xuống, trên cổ cắm một mũi nỏ tiễn, ngã sấp xuống sườn núi.

Trương Huyễn chấn động, nhanh chóng rút hoành đao giữa hông ra, chỉ thấy hai mũi tên hướng giữa mặt mình gào thét bắn tới, hắn đẩy ông lão ra, vung đao hất mũi tên ra.

Lúc này, thiếu nữ bên trong xe sợ hãi la hoảng lên, một mũi tên khác bắn vào trong xe ngựa, suýt nữa bắn trúng nàng.

Trương Huyễn giận dữ, lớn tiếng quát:

- Rùa đen rút đầu từ nơi nào đến, có giỏi ra đây!

Vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong núi rừng bên phải xuất hiện trùng trùng điệp điệp mấy trăm tên sơn phỉ, cầm trường mâu chiến đao, bọn chúng nhảy lên sơn đạo, ngăn chặn đường trước sau.

Lúc này, chỉ thấy một gã nam tử dáng người hùng vĩ đi ra, giọng nói gã tục tằn như tiếng la vỡ, lạnh lùng nói với Trương Huyễn:

- Ngươi ăn tim gấu gan báo sao? Dám nhục mạ bản đại vương!

Xuyên qua ánh trăng sáng tỏ, Trương Huyễn thấy rõ người này. Chỉ thấy gã trán rộng lớn, lông mi thô giống như bàn chải, dường như nhìn hơi quen mắt, Trương Huyễn chỉ suy nghĩ một chút đã nghĩ ra. Người này không phải là tên nam tử bị thương kia hơn mười mấy ngày trước ở cùng quán trọ sao? Còn lưu lại cho mình một cái lệnh tiễn bằng đồng, hoá ra người này chính là sơn tặc thổ phỉ.

- Lư Minh Nguyệt, hoá ra là ngươi!

Lão gia nhân bỗng nhiên nhận ra tên đầu sỏ, lập tức phẫn nộ quát to lên:

- Ngươi không ngờ ngăn trở tộc nhân của mình!

'Lư Minh Nguyệt!' Trương Huyễn có nghe nói qua tên này, là một tên tàn bạo nổi danh một vùng Hà Bắc cuối triều Tuỳ, cùng với Nguỵ Đao Nhi, Vương Bạt Tu được xưng Ký Bắc Tam Vương (ba vị vương ở Ký Bắc).

Hoá ra gã chính là Lư Minh Nguyệt, hơn nữa hình như gã cũng là tộc nhân Lư thị, trong lòng Trương Huyễn thực sự khó hiểu, nếu như đã vậy, gã phục kích tộc nhân của mình làm cái gì?

Bên trong xe ngựa, thiếu nữ cũng nổi giận nói:

- Lư Minh Nguyệt, ngươi là đang ghi hận phụ thân ta!

Lư Minh Nguyệt trên sườn núi ngửa đầu cười to, tiếng cười vừa thu lại, lại lạnh lùng nói:

- Thanh cô nương, ngươi nói không sai, phụ thân ngươi lúc trước đuổi ta ra khỏi Lư gia, truất quyền suốt đời tư cách kế thừa gia tộc của ta, khiến cho ta thành ra cô hồn dã quỷ phiêu đãng khắp nơi, ông ta có từng nghĩ ta sẽ trở về giết chóc không? Ngày này, ta đợi mòn mỏi ba năm rồi.

Lão gia nhân chỉ vào Lư Minh Nguyệt mắng lớn:

- Thứ lòng lang dạ sói, ngươi từ nhỏ không có cha mẹ, ngươi quên là ai nuôi lớn ngươi sao? Là gia chủ! Ngươi không suy nghĩ hồi báo, lại đến báo thù con gái của gia chủ, ngươi không phải người, ngươi là súc sinh!

Lư Minh Nguyệt giận dữ, rút đao nhảy xuống núi. Một đao bổ về phía lão gia nhân:

- Tên giặc già nhận lấy cái chết!

'ĐANG!', một tiếng vang thật lớn, một thanh đao khác chặn ngang đao của Lư Minh Nguyệt, sức mạnh cực lớn chấn động, đánh cho Lư Minh Nguyệt lui về sau hai bước.

Lư Minh Nguyệt cho rằng Trương Huyễn chỉ là một tên tuỳ tùng bình thường, không có để hắn ở trong lòng, không nghĩ rằng đối phương lại có sức lực lớn như vậy, trong lòng Lư Minh Nguyệt khiếp hãi, đánh giá Trương Huyễn từ trên xuống dưới, lập tức nhận ra hắn.

- Hoá ra là ngươi!

- Sớm biết rằng ngươi là đầu sỏ Lư Minh Nguyệt, đêm hôm đó ta nên một đao làm thịt ngươi.

Trương Huyễn lạnh lùng nói.

- Hừ! - Lư Minh Nguyệt hừ mạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:

- Coi về phần ngươi đã từng cứu ta, ngươi đi đi! Ta không giết ngươi.

Gã xoay người đặt thanh đao đặt ở trên cổ lão gia nhân, quát:

- Ngươi đi nói cho Lư Trác biết, con gái của lão ở trong tay ta, ta cho lão thời gian ba ngày, bảo lão đến Tả Hoàng Sơn hướng ta dập đầu tạ tội, nếu không sự trong sạch của con gái lão có thể giữ không được, đi mau!

Lão gia nhân lắc đầu:

- Ta sẽ không bỏ lại tiểu thư, muốn đi thì ngươi tự mình đi, xem ngươi đối mặt như thế nào với gia chủ?

- Liễu thúc, ông đi tìm cha ta!

Trước cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, ánh mắt nàng phẫn hận nhìn thẳng Lư Minh Nguyệt, cắn chặt răng ngà nói:

- Ngươi bảo cha ta đi tìm dượng La, bảo ông ấy mang binh đến giết tên khốn lòng lang dạ sói này, ông đi nhanh đi!

Lão gia nhân cũng biết rõ mình cứu không được chủ nhân, ngược lại sẽ hỏng việc, ông ta gật đầu, căm tức nhìn Lư Minh Nguyệt nói:

- Nếu như ngươi dám động đế một sợi lông của tiểu thư nhà ta, ngươi biết rõ hậu quả!

Lư Minh Nguyệt cười lạnh không ngừng, cừu hận nhiều năm như vậy, nói mấy câu là có thể doạ gã ngã sao?

Lão gia nhân lại quay đầu nhìn thoáng qua Trương Huyễn, thấy mặt hắn không chút cảm xúc, không khỏi dậm chân, hướng phía huyện thành chạy đi, gia chủ Lư Trác trước mắt đã ở trong huyện thành.

Nhưng lão gia nhân vừa chạy không được vài bước, Lư Minh Nguyệt vung tay lên, hai mũi nỗ tiễn trên sườn núi bắn xuống, trúng ngay sau lưng lão nhân gia, ông ta kêu thảm một tiếng, ngã xuống bỏ mình tại chỗ.

Trương Huyễn giận dữ, căm tức nhìn Lư Minh Nguyệt, Lư Minh Nguyệt thản nhiên nói:

- Ta thay đổi chủ ý, lưu lại ông ta quá nguy hiểm.

Gã lại nhìn chăm chú Trương Huyễn:

- Lư Minh Nguyệt ta có ơn báo ơn, có cừu báo cừu. ngươi có thể đi rồi, ta sẽ không đả thương ngươi.

Trương Huyễn chậm rãi lắc đầu nói:

- Thật xin lỗi, ta vừa mới nhận lời mời làm võ sư Lư gia, mắt thấy chủ nhân gặp nạn lại chạy một mình, có phải rất không hợp tình hợp lý rồi hay không?

- Hừ! Ngươi cho là chỉ bằng chút bản lãnh của ngươi, có thể cứu được cô ta sao? Đừng có nằm mơ.

Lư Minh Nguyệt không thèm nhìn Trương Huyễn, xoay người xông lên núi quát lệnh:

- Rẽ ngoặt ở phía trước!

Trong xe ngựa Lư Thanh thấy Trương Huyễn không chịu bỏ lại mình rời đi, trong lòng nàng cảm động, lặng lẽ chui ra cửa sổ xe hạ giọng nói với Trương Huyễn:

- Đa tạ ý tốt của công tử, người này là ác ma giết người không chớp mắt, huynh cứu không được tôi, đi nhanh đi!

Trương Huyễn không có trả lời nàng, chỉ là giơ bầu nước lên cười.

Trong lòng Lư Thanh cảm động, tuy rằng bảo nàng Trương Huyễn rời đi, đây chẳng qua là không đành lòng liên luỵ hắn, trong lòng nàng quả thật rất sợ hãi, làm sao không hy vọng vị công tử trẻ tuổi này đồng ý ở lại trợ giúp mình.

Lúc này, một tên sơn phỉ nhảy lên xe ngựa, ngồi ở trên ghế của phu xe, vung roi lên:

- Đi!

Xe ngựa nhanh chóng hướng ngã rẽ phía trước chạy đi, vào một con đường núi khác chạy vội về phía tây.

Mấy trăm tên thổ phỉ lớn tiếng đánh trống hò reo, trước sau vây kín xe ngựa chạy vội, Trương Huyễn thì cưỡi ngựa đi theo xa xa phía sau, cách xe ngựa hơn mười bước.

- Tướng quân, hắn vẫn còn theo chúng ta!

Sau khi mọi người đi về phía tây mấy dặm, một tên sơn phỉ hạ giọng báo cáo với Lư Minh Nguyệt.

Lư Minh Nguyệt quay đầu liếc nhìn bóng dáng Trương Huyễn xa xa, không khỏi cười lạnh một tiếng nói:

- Cho hắn mặt mũi lại không muốn mặt mũi, bây giờ đừng động đến hắn vội, ngày mai ta lại thu thập hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK