Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Chiến Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Huyễn và Tân Vũ lên bờ, thuyền lớn đuổi theo bọn họ lập tức mất đi phương hướng, người trên thuyền trơ mắt nhìn bọn họ hội hợp với hai người khác, bốn người cưỡi ngựa chạy nhanh đi dọc theo bờ sông, trên thuyền chỉ còn lại tiếng quát nổi trận lôi đình của Bắc Kính tiên sinh, tất cả hy vọng phục quốc của y đã bị Trương Huyễn chôn vùi vào chỗ sâu nhất đáy Bắc Hải.

Mười ngày sau, bốn người quay về Câu Luân hồ, Đồ Lặc lại một lần nữa tổ chức tiệc mừng long trọng hoan nghênh bọn họ, nhưng Trương Huyễn lại phát hiện tất cả mọi người đều không thấy đâu, Sài Thiệu để lại cho hắn một phong thư, bọn họ có được tin tức của đống vũ khí kia, đi về hướng tây, nếu như không kịp gặp, thì sau khi về Lạc Dương gặp lại.

Ngày viết thư là mười hôm trước, điều này khiến cho trong lòng Trương Huyễn nghi hoặc khó hiểu, gần như tất cả mọi người đều đến Bắc Hải, vì sao bọn Sài Thiệu lại đi về hướng tây, hướng tây là hướng Hoàng cung Đột Quyết. Chẳng lẽ bọn họ đi đến Hoàng cung Đột Quyết sao?

Trong đại trướng, Trương Huyễn khoanh tay đi lại, hắn đang suy nghĩ xem bản thân có nên đi theo không, dù sao Lý Tĩnh và Trương Trọng Kiên đều có ân tình đối với hắn.

- Tiểu tử, ngươi và muội muội ta tốt đẹp rồi sao?

Cửa lều bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Trương Huyễn vừa quay đầu lại, thấy A Tô không biết vào lều của hắn từ lúc nào, đang đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Trương Huyễn đã không còn chút tình cảm nào với nàng ta, thậm chí cả chán ghét, nàng ta giống như là một đám mây bay qua trước mắt hắn, nhưng rất nhanh liền biến mất trong trí nhớ của hắn.

- Cô nương tìm được trượng phu mới rồi sao?

- Ta bây giờ không cần tìm trượng phu nữa, tế ti đã cho ta một số tài sản rất lớn, ta chỉ muốn đi tìm nam nhân ta thích. Ta từng cho ngươi cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, lại đi coi trọng cái con vịt hoang kia, đúng là nam nhân ngu xuẩn.

Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Trương Huyễn, ưỡn ngực, trong mắt tràn đầy trêu đùa:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn để lại chút hồi ức tốt đẹp trước khi đi sao?

Trương Huyễn rút hoành đao ra, khẽ vuốt vuốt mũi đao nói:

- Nữ nhân từng có quan hệ với ta, nếu lại có quan hệ với người khác, ta sẽ giết nàng.

A Tô sợ tới mức lui về phía sau một bước, nàng lập tức cười khanh khách:

- Ngươi đừng tưởng là ta thích ngươi, ta chỉ là không cam lòng mà thôi, dù sao không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được ta, ngươi là người đầu tiên, nhưng ta không hi vọng xảy ra tiền lệ này.

Trong lòng Trương Huyễn bắt đầu xuất hiện chán ghét, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng:

- Nếu ngươi không sợ chết thì cởi quần áo ra liền đi.

A Tô cảm thấy sát ý của hắn, nụ cười quyến rũ trên mặt dần biến mất, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trương Huyễn, xoay người bước nhanh rời đi, chỉ nghe thấy lúc nàng ra đến cửa hung ác bỏ lại một câu nói khiến người khác không hiểu ra sao:

- Lần này ngươi hài lòng rồi chứ?

Trương Huyễn trầm ngâm một chút, liền lạnh lùng quát:

- Người ở bên ngoài, mời vào.

Cửa lều được vén lên, phụ thân của Tân Vũ Đồ Lặc đi vào, khiến Trương Huyễn hơi ngẩn ra:

- Sao lại là ngài?

Đồ Lặc cười ấm áp:

- Ta muốn xem xem, ngươi có thật sự yêu thích Tân Vũ con ta không?

- Cho nên cho một nữ nhân đến quyến rũ ta?

Trong giọng nói của Trương Huyễn đầy bất mãn.

Tươi cười trên mặt Đồ Lặc biến mất, ông ta hừ lạnh một tiếng:

- Nếu không phải vì nó là nữ nhi của ta, ta đã sớm giết nó rồi.

Trương Huyễn khoát tay chặn lại:

- Tù trưởng mời ngồi.

Đồ Lặc ngồi xuống, ông ta nhìn chăm chú Trương Huyễn, biểu hiện trên mặt rất phức tạp, một lúc lâu sau, ông ta trầm giọng hỏi:

- Các ngươi chắc có gặp phải người của Kim Sơn cung đi.

- Tân Vũ đã nói cho ngài biết rồi sao?

Đồ Lặc khẽ gật đầu:

- Nó là nữ nhi của ta, nó sẽ không giấu diếm ta.

Trương Huyễn không biết nên nói thế nào thì tốt, binh khí Bạt Dã Cổ bộ tộc giấu ở Bắc Hải toàn bộ bị hắn cho chìm vào trong đáy hồ, trên một phương diện nào đó, hắn có chút phụ lại thịnh tình chiêu đãi của Đồ Lặc đối với hắn.

- Ta thật xin lỗi.

Trương Huyễn trầm mặc chốc lát.

Đồ Lặc mỉm cười:

- Ta không trách ngươi, ngược lại, ta vô cùng biết ơn ngươi, ngươi thay ta hủy bỏ chứng cớ, khiến Khả Hãn Thủy Tấy không tìm được cớ tiêu diệt bộ lạc Bạt Dã Cổ của ta.

Trương Huyễn có thể hiệu được sự biết ơn của ông ta, nếu hắn không cho đám binh khí kia chìm vào đáy hồ, tất nhiên đã bị người Kim Sơn cung tìm được, như vậy bí mật bộ lạc Bạt Dã Cổ tư tàng binh khí cũng sẽ bị truyền ra, người Đột Quyết sao có thể buông tha cho bọn họ.

- Người Đột Quyết sẽ tiêu diệt bộ tộc Bạt Dã Cổ sao?

Đồ Lặc gật gật đầu:

- Người Đột Quyết sớm đã có ý muốn tiêu diệt bộ tộc Bạt Dã Cổ, hơn nữa chúng ta lại là cái gai trong mắt người Đột Quyết, hằng năm đều vì chuyện thuế đê mà đánh một trận, nhưng các bộ tộc Thiết Lặc chúng ta lại vô cùng đoàn kết, hơn nữa tộc Phó Cốt và tộc Hồi Hột lại là đồng minh của chúng ta. Một khi người Đột Quyết dám tiến công bất cứ một bộ tộc nào, ba tộc sẽ cùng lúc xuất chiến, cho nên người Đột Quyết cũng không có cách nào với chúng ta, nhưng nếu người Đột Quyết tìm được đống vũ khí kia, vậy tình hình sẽ không giống với lúc trước.

Trương Huyễn nhớ tới trên đường gặp phải con trai của tù trưởng Phó Cốt tộc, hắn giờ mới hiểu được sự âm hiểm của Sử Thục Hồ Tất, một khi tìm được vũ khí rồi, tộc Phó Cốt sẽ tỏ thái độ không vừa lòng với tộc Bạt Dã Cổ, sẽ nói là bọn họ hại chết con trai của tù trưởng tộc Phó Cốt.

- Hiệp ước đồng minh sẽ bị phá sao?

Trương Huyễn hỏi.

- Đúng vậy.

Đồ Lặc cúi đầu thở dài:

- Đây là một quyết định sai lầm nghiêm trọng của tộc Bạt Dã Cổ chúng ta, chúng ta không nên muốn độc chiếm đống vũ khí này, hẳn nên phân cho cả ba bộ tộc mới phải, nhưng chúng ta lại bị sự tham lam làm mờ mắt, quên đi sự quan trọng của hiệp ước đồng minh, ít nhiều công tử tiêu hủy đám vũ khí kia, mới khiến chúng ta rút chân ra khỏi được đống bùn tham lam kia, bảo vệ liên minh ba bên, Đại tù trưởng của chúng ta đã gấp rút đi đến tộc Hồi Hột và Phó Cốt giải thích, dùng tiếng Hán nói chính là hi vọng có thể cứu vãn được chút nào hay chút đấy.

Trương Huyễn không muốn nói đến chuyện này nữa, hắn cười cười nói tránh đi”

- Mấy người bạn của ta đã về Trung Nguyên rồi sao?

Trên mặt Đồ Lặc lộ ra vẻ áy náy, sau đó một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói:

- Bạn của các ngươi đã đến núi Khẳng Đặc, bọn họ lấy được một cái bản đồ giả, vốn bọn họ cũng có thể thành công, nhưng đáng tiếc bọn họ chậm một bước, bản đồ thực đã bị người khác lấy đi.

Trương Huyễn giờ mới hiểu được tại sao bọn Sài Thiệu lại đi về hướng tây, hóa ra bọn họ trộm được một bức bản đồ giả. Hắn cười khổ một tiếng nói:

- Vậy cũng tốt, bên Bắc Hải có kị binh Đột Quyết, bọn họ đi Bắc Hải quá nguy hiểm.

Lúc này, Trương Huyễn suy nghĩ, thốt ra:

- Hóa ra là A Tô nói cho bọn họ.

Hắn hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Đồ Lặc, khó trách Kim Sơn cung có bản đồ, hóa ra là A Tô trộm cho bọn chúng, cho nên A Tô mới có được một khoản tiền lớn.

Đồ Lặc xấu hổ thở dài,

- Đúng là A Tô lén đem bản đồ cho tế ti, nhưng ta không dám nói, nó dù sao cũng là nữ nhi của ta, nếu tin tức truyền ra, nàng sẽ không sống nổi, xin công tử giữ bí mật này giúp ta.

Trương Huyễn khẽ gật đầu:

- Hai ngày nữa ta sẽ rời đi, ta không biết gì cả.

Đồ Lặc đầy cảm kích, lại nói với Trương Huyễn:

- Còn có một chuyện ta muốn xin công tử tha thứ, Tân Vũ không thể đi theo công tử.

- Tại sao?

Trương Huyễn lập tức nóng nảy. Hắn và Tân Vũ đã nói xong rồi, Tân Vũ theo hắn cùng về Trung Nguyên, sao bây giờ lại có chuyện xảy ra rồi.

Đồ Lặc ánh mắt ảm đạm:

- Ta là một phụ thân rất chiều nữ nhi, ngươi có thể cự tuyệt A Tô, chứng tỏ ngươi rất thích Tân Vũ, nếu nó muốn đi theo ngươi, ta sẽ không ngăn cản...

- Vậy tại sao?

Trương Huyễn sốt ruột cắt ngang lời ông ta.

Đồ Lặc phất tay:

- Ngươi đừng gấp, nghe ta nói hết đã, cũng không phải do ta, mà là mẫu thân của nó.

Trương Huyễn y như bị giáng một đòn vào đầu, lập tức trầm mặc. Hắn nhớ tới người phụ nữ trung niên bệnh nặng, đúng rồi. Mẹ của Tân Vũ bệnh nặng như vậy, nàng sao có thể bỏ lại mẫu thân đang bệnh nặng đi cùng với mình, Trương Huyễn cũng cúi đầu thở dài.

Đồ Lặc thấp giọng nói:

- Mẹ của Tân Vũ là thê tử thứ ba của ta, cũng là thê tử ta yêu thương nhất, nhưng nàng bệnh nặng, ta lại bất lực, nhưng ta rất biết ơn ngươi đưa cá hổ đầu cho nàng, khiến cho bệnh tình của nàng chuyển biến tốt đẹp. Nhưng chỉ là chuyển biến tốt, cá hổ đầu không chữa được bệnh của nàng, tính mạng của nàng nhiều nhất chỉ kéo dài được ba năm. Ta hi vọng Tân Vũ có thể ở bên cạnh mẫu thân, cùng mẫu thân vượt qua khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh.

Trương Huyễn trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu một cái:

- Ta hiểu, ngày mai ta sẽ lặng lẽ rời đi.

Đồ Lặc cảm kích nhìn hắn, lại chậm rãi nói:

- Ta đồng ý với ngươi, mẫu thân của Tân Vũ đi rồi, ta sẽ để cho nó đi tìm ngươi, trong lúc đó, ta sẽ bảo vệ nó, sẽ không để cho bất kì nam nhân nào chạm vào nó, đây là lời hứa của ta với ngươi, cũng là sự báo đáp của ta giành cho ngươi.

- Đa tạ sự sắp xếp của tù trưởng.

Mối lo đè nặng trong tim Đồ Lặc rốt cục đã được buông xuống, lúc này ông ta mới cười nói với Trương Huyễn:

- Ngoài ra, ở đây ta có một vị khách quý, cũng là thương nhân tới từ Trác quận,y họ Bùi, y muốn đàm phán một chút chuyện hàng hóa với công tử, công tử có muốn gặp y không?

Lúc này, Trương Huyễn đang phiền lòng vì chuyện của Tân Vũ, không muốn gặp bất cứ ai, huống chi hắn cũng không muốn nhắc đến đống hàng hóa kia với bất cứ người nào, nhất là người Hán, hắn càng cảnh giác hơn.

Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:

- Nửa đêm ta sẽ rời đi, hi vọng chuyện ở Bắc Hải kia tù trưởng không nhắc đến với bất cứ kẻ nào.

- Công tử thực sự không muốn gặp người này?

Trương Huyễn lắc đầu khẳng định, Đồ Lặc nhìn chăm chú hắn một lát, liền đứng lên ôm chặt Trương Huyễn một chút, xoay người bước nhanh đi. Trương Huyễn nhìn bóng lưng ông ta, hắn âm thầm hạ quyết tâm, không cần đợi đến trời sáng, nửa đêm hắn sẽ rời đi.

Đồ Lặc quay về lều lớn, trong trướng có một ông già người Hán quắc thước đầy sức sống, y là tướng quốc Đại Tùy Bùi Củ, y vì việc đống vũ khí kia tới thảo nguyên hai lần, vì để khiến cho bộ tộc Bạt Dã cổ từ bỏ đám vũ khí kia, ông đã vắt kiệt sức lực,suy nghĩ rất nhiều.

Tuy rằng Đồ Lặc đồng ý với ông buông tha đám vũ khí ki, nhưng một bộ lạc khắc của Bạt Dã Cổ không chịu đồng ý, thực sự khiến cho Bùi Củ sắp tuyệt vọng.

Ngay lúc ông cảm thấy không thể nào báo cáo kết quả chuyến đi này với Dương Quảng, Đồ Lặc lại cho ông biết một tin tức bất ngờ, đống bì giáp kia đã bị một người Hán còn trẻ tiêu hủy, thực sự khiến cho Bùi Củ vừa mừng vừa sợ, ông nhất định phải gặp người anh hùng trẻ tuổi người Hán này.

Lúc này, Đồ Lặc đi vào lều lớn, Bùi Củ vội vàng hỏi:

- Thế nào, hắn đồng ý chưa?

Đồ Lặc cười lắc đầu:

- Hắn không muốn gặp tướng quốc.

Bùi Củ ngạc nhiên:

- Vì sao không muốn gặp ta?

- Nhìn ra được hắn không muốn nhắc đến chuyện này. Hắn rất cảnh giác, không muốn rước họa vào thân, trừ phi ta mới với hắn thân phận thật sự của tướng quốc, có lẽ hắn sẽ thay đổi chủ ý.

Bùi Củ ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Thân phận của ta không thể tiết lộ cho bất cứ ai, ta có thể hiểu được sự cẩn trọng của hắn, nếu đã như vậy, đợi sau khi về Trung Nguyên ta sẽ tìm hắn, bao giờ hắn đi?

- Muộn nhất là ngày mai.

Ngày mai Bùi Củ còn phải đi thăm hỏi đại tù trưởng bộ tộc Bạt Dã Cổ, ít nhất còn phải ở lại thảo nguyên thêm mười ngày, như vậy y không thể đi cùng với Trương Huyễn, chỉ có thể đợi sau khi về Trung Nguyên thì nói sau.

Lúc này, Đồ Lặc đem theo một phần công văn giao cho Bùi Củ:

- Đây là những ghi chép tỉ mỉ việc Trương Huyễn tiêu hủy vũ khí, xin Bùi thượng thư thay ta giao nó cho Đại tù trưởng Bạt Dã Cổ, đương nhiên tướng quốc cũng có thể sao chép một phần.

Bùi Củ nhận lấy:

- Đa tạ Đồ Lặc tù trưởng.

Đêm đã khuya, lúc Trương Huyễn chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người yên lặng đi vào lều của hắn, hắn hơi mở mắt ra nhìn qua, là thân ảnh quen thuộc, trong lòng Trương Huyễn không khỏi sinh ra một tia oán hận, xoay người lại.

Phía sau hắn truyền đến tiếng sột soạt cởi quần áo, chăn mền của hắn bị xốc lên, một thân thể mềm mại nóng bỏng nằm ở bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, chỉ nghe thấy nàng cúi đầu khóc:

- Huynh giận ta không thể đi theo huynh đúng không?

- Hừ.

Oán giận trong lòng Trương Huyễn tan biến, hắn lập tức xoay người, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, dùng đôi môi nóng bỏng lau đi nước mắt trên mặt nàng, lòng hắn đau đớn vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, Tân Vũ và huynh trưởng Đồng Thái tiễn hắn một đoạn đường, tiễn tận trăm dặm, Đồng Thái mới kéo muội muội lại. Trương Huyễn không ngừng quay đầu lại, nhìn thân ảnh của nàng dần dần biến mất cuối thảo nguyên, hắn bỗng nhiên cắn chặt môi, hung hăng đá chiến mã một cái, hô to một tiếng:

- Chúng ta đi.

Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim giục ngựa đuổi theo hắn, ba người phóng ngựa chạy về hướng nam.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK