Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Chiến Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Huyễn nghĩ tới Tử trùng ngọc dũng, trong lòng cũng nóng lên, gật đầu đồng ý:

- Nếu không tiến lên Đột Quyết ở phía bắc, vậy chúng ta cũng không cần phải báo danh tham gia.

- Cũng được, ta đi bảo mọi người thu dọn đồ đạc.

Triệu Đơn quay người muốn đi, Trương Huyễn lại kéo y lại:

- Triệu đại thúc, 10 năm trước, thúc dẫn Trương Trọng Kiên tới đâu để mua Tử trùng ngọc dũng?

Triệu Đơn tái mặt đi, lát sau y mới cười khổ nói:

- Trương công tử, chuyện này trên đường ngươi cũng đã hỏi ta mấy lần rồi. Nếu ngươi nhất định muốn biết, vậy bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết. Kỳ thực ta căn bản không có quen biết gì Trương Trọng Kiên.

- Vậy Triệu thúc sao lại biết…

Triệu Đơn thở dài một tiếng:

- 10 năm trước chúng ta ở dưới chân núi Kim Sơn đã gặp hắc mã tặc, mấy chục thương nhân đồng hành đều bị giết chết. Thấy ta cũng không sống nổi, lúc đó đã có một vị đại hán râu quai nón, đơn thương độc mã giết chết hết toàn bộ hơn trăm hắc mã tặc, cứu ta một mạng sống. Người đó chính là tìm được mấy bình nước tương Tử trùng ngọc dũng trên người thủ lĩnh hắc mã tặc. Về loại thuốc này, tất cả những gì ta biết đều là người đó nói cho ta biết. Sau đó người đó còn tiễn ta tới quận Mã Ấp, ta cũng không gặp lại người đó nữa. Tiếng tăm của hắc mã tặc cũng dần ẩn tích.

Trương Huyễn nghe thấy thế thản nhiên, đơn thương độc mã lại giết chết hơn trăm hắc mã tặc, khi đó người này liệu có thể là một nhân vật thần thoại không?

……….

Cho dù triều đình đồng ý cho quận Mã Ấp sai quân đội bảo vệ thương đội lên phía bắc, nhưng số lượng phê chuẩn có hạn, không thể vượt quá trăm người bảo vệ.

Do số lượng quân đội không nhiều, rất nhiều thương nhân không muốn xuất phát đợt đầu. Thương đội đi lên phía bắc đợt đầu chỉ có 20 nhóm, đại bộ phận là thương đội loại vừa và nhỏ. Vốn của họ có hạn, chi tiêu không được quá lâu, cho dù trên đường gặp rủi ro rất lớn, họ vẫn chọn cách đi lên phía bắc.

Hoàng thương đội của Triệu Đơn cũng nằm trong danh sách đi lên phía bắc đầu tiên. Y có hơn ba trăm con la và năm mươi con lạc đà, hơn 70 người, là thương đội lớn nhất, có họ trong đội ngũ, không ít thương đội đều an tâm hơn.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Vũ Chu dẫn một trăm kỵ binh bảo vệ năm sáu trăm người của các thương đội trùng trùng điệp điệp đi về phía bắc, hướng tới hồ Khất Phục mà đi.

Địa hình quận Mã Ấp hẹp dài, nam bắc thọc sâu gần nghìn dặm. Trong đó phía nam chủ yếu là vùng núi Thái Hành, dãy núi non trùng trùng điệp điệp, nhiều khe sâu. Nhưng, sau khi qua dải núi Vũ Chu và Tử Hà, liền tiến vào vùng thảo nguyên.

- Bên đó là núi Vũ Chu rồi!

Lưu Vũ Chu chỉ về ngọn núi lớn xa hàng trăm dặm đó cười nói:

- Tên của ta đều là do ngọn núi đó mà có. Đó cũng là biên giới giữa vương triều Trung Nguyên thời kỳ Tần Hán và Hung Nô. Hán Cao Tổ bị đại quân Hung Nô bao vây ở núi Bạch Đăng, chính là phía đông núi Vũ Chu.

- Lưu tướng quân, Trường Thành đã tu sửa xong chưa?

Có người hỏi.

Lưu Vũ Chu liền chỉ roi ngựa về phía trước nói:

- Năm ngoái Trường Thành vừa mới tu sửa xong, liền tu tạo dọc sông Tử Hà, chúng ta sắp nhìn thấy rồi.

Thương đội đi chếch về hướng bắc mười mấy dặm, địa thế dần trở nên bằng phẳng, rừng cây cũng biến thành thảo nguyên. Một thảo nguyên mênh mông phân bố trên gò núi thế đất trầm thấp, giống như biển xanh phập phồng lên xuống.

Trong lòng và tầm nhìn của mọi người đều trở nên trống trải, không biết ai đã chỉ về phía trước hô lớn:

- Mau nhìn xem, con sông!

Một con sông lớn chạy ngang qua trước mặt mọi người, giống như một chiếc đai ngọc sáng loáng, quấn quanh thảo nguyên gồ ghề. Đây chính là Tử Hà nổi tiếng trong lãnh thổ của quận Mã Ấp.

Mọi người cùng hoan hô một tiếng, súc vật và lạc đà liền tinh thần hưng phấn, tăng tốc chạy về phía bờ sông. Bờ nam Tử Hà lập tức chật ních người và súc vật uống nước. Nước sông thanh mát, ngọt, tẩy sạch những mệt mỏi của mọi người mấy ngày đi đường.

Lúc này, Trương Huyễn đứng thẳng người lên, đưa tay ra che mi mắt nhìn về phía bắc. Phía bắc là một gò núi lồi lên, chặn mất tầm nhìn. Nhưng Trương Huyễn vẫn nhìn thấy lộ ra một bức tường gạch chót vót.

- Lưu tướng quân, trước mặt chính là Trường Thành sao?

Lưu Vũ Chu đi lên phía trước mỉm cười gật đầu:

- Ngoài ba trăm bước chính là Trường Thành, chỉ là bị triền núi chặn mất, qua triền núi là có thể nhìn thấy.

- Có phải qua khỏi Trường Thành là sẽ không an toàn hay không?

Lưu Vũ Chu gật đầu:

- Đúng là như vậy! Ra khỏi Trường Thành, chúng ta sẽ bị mã tặc tập kích bất cứ lúc nào, ngủ cũng không được yên ổn.

Lời của Lưu Vũ Chu hoàn toàn chính xác, sau khi ra khỏi Trường Thành, không khí của thương đội bắt đầu căng thẳng. Đội ngũ trước đây được duy trì đội hình hành quân kiểu rắn bò, nhưng ra khỏi Trường Thành, không ai muốn đi ở phía sau, cho nên đội ngũ đã biến thành hình đoàn kiểu con cua. Hàng hóa ở bên trong, thương nhân và tiểu nhị bao quanh bên ngoài, mọi người làm thành một đoàn đi về hướng bắc.

Một đường hướng bắc đều là thảo nguyên mênh mông, thỉnh thoảng có thể thấy từng đàn dê bò trên thảo nguyên nhãn nhã ăn cỏ, còn có thể xuất hiện từng khung trướng của người Đột Quyết. Những thứ này là bộ lạc nhỏ Đột Quyết của vương triều Tùy. Mặc dù họ thuộc con dân Đại Tùy nhưng họ vẫn phải nộp thuế dê cho vương triều Đột Quyết, để nhận lấy sự an toàn.

Sự xuất hiện của thương đội khiến cho người Đột Quyết sống ở ven đường hưng phấn lên, không ngừng có người mang da dê và thuốc ra đổi lấy những vật phẩm cần thiết trong cuộc sống như vải vóc, mật ong, muối của thương đội.

Sài Thiệu đã mấy lần tới Đột Quyết, cũng khá am hiểu tình hình nơi đây. Y cười nói với Trương Huyễn:

- Nhu cầu của người Đột Quyết ở ven đường không lớn, hàng hóa đắt tiền họ cũng không cần, bán không được giá tốt, nhiều lắm cũng chỉ có được lợi nhuận ba lần, nhưng lại tương đối an toàn. Ngươi đã nhìn thấy chưa, có một số thương đội nhỏ đã đồng ý trao đổi với họ.

Trương Huyễn cũng đã nhìn thấy, có hai đội tiểu thương đã bán hết hàng hóa, đổi thành những hàng hóa thảo nguyên như da dê, nguyên liệu thuốc rồi quay đầu xuống phía nam, không theo đội ngũ đi lên phương bắc nữa. Mặc dù kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng chí ít cũng không bị lỗ vốn.

- Hồ Khất Phục còn bao xa?

Trương Huyễn lại hỏi.

Sài Thiệu chỉ về phía thạch lâm màu đỏ phía xa mười mấy dặm cười nói:

- Có nhìn thấy cột đá màu đỏ đó không? Đó chính là lăng Huyền Sa nổi tiếng, là một thánh địa của người Đột Quyết. Nhưng đối với chúng ta lại là địa tiêu rất tốt, thấy lăng Huyền Sa, là biết cách hồ Khất Phục còn có khoảng hai trăm dặm, đi hai ngày nữa là tới rồi.

Trong lòng Trương Huyễn cũng rất mong chờ:

- Chỉ hy vọng mua được thứ mà ta cần ở hồ Khất Phục.

- E là hành trình này dữ nhiều lành ít.

Sài Thiệu khẽ hừ lạnh một tiếng.

- Sao lại nói như vậy?

Sài Thiệu thấy không có người xung quanh, thấp giọng nói với Trương Huyễn:

- Lão đệ vẫn chưa nhìn ra sao? Lưu Vũ Chu có vấn đề!

Ánh mắt Trương Huyễn nhìn đội ngũ trước mặt, Lưu Vũ Chu vừa nói vừa cười, không hiểu hỏi:

- Gã có vấn đề gì thế?

- Gia tộc của người này có rất nhiều quan hệ với Đột Quyết, thậm chí là dựa vào Đột Quyết mới trở thành hào phú. Lần này gã lại chủ động xin đi giết giặc hộ vệ, thực sự khiến người ta khó hiểu.

Trương Huyễn trầm ngâm một hồi nói:

- Có lẽ người Đột Quyết cũng không hy vọng thương đạo bị chặn lại.

Sài Thiệu cười lạnh một tiếng.

- Hắc mã tặc là thế lực của Ma Á Luân Đại Tế Ti Đột Quyết, là một trong tám bộ phận của cung Kim Sơn, không có sự đồng ý ngầm của Khả Hãn Đột Quyết, Hắc mã tặc không thể xuất hiện trong thương đạo, cho nên thương đội bị chặn lại, nhất định là có ý của Khả Hãn Đột Quyết, chỉ là người Đột Quyết không muốn chất vấn triều đình, mới mượn tay Ma Á Luân ra mặt.

Trương Huyễn vốn muốn hỏi cung Kim Sơn là gì? Nhưng lời của Sài Thiệu đã khiến cho hắn cũng lo lắng. Hắn thấp giọng nói:

- Cho nên Tự Xương cảm thấy Lưu Vũ Chu ra mặt xin đi hộ vệ là có dụng tâm khác.

- Nếu muốn bảo vệ mối quan hệ giữa gia tộc gã và Đột Quyết, gã phải kiên quyết phản đối xuất binh bảo vệ thương đội mới đúng. Cho dù không thể phản đối, chí ít cũng nên giữ im lặng. Nhưng tích cực dẫn quân lên hướng bắc như vậy, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ gã thực sự có ý đồ.

- Những lời này của Tự Xương đã cho Lão Triệu biết chưa?

Sài Thiệu càng ép thấp giọng nói:

- Nhà trọ Long Hồ mà chúng ta ở chính là Triệu Đơn và Lưu gia hợp tác, không riêng gì nhà trọ Long Hồ, trong cửa hàng của Lưu gia, Triệu Đơn cũng bỏ ra không ít tiền. Sở dĩ Triệu Đơn yêu cầu đi lên phía bắc đợt đầu tiên, thực sự chính là ý của Lưu Vũ Chu. Ngươi không phát hiện ra thương đội lớn thực sự đều không có ai sao?

Lúc này, một tên kỵ binh từ bên cạnh họ thúc ngựa chạy tới, Sài Thiệu dừng lại không nói nữa. Chờ tên kỵ binh đi xa rồi, Sài Thiệu lại nói tiếp:

- Triệu Đơn không phải không biết có nguy hiểm, chỉ là ông ta và Lưu Vũ Chu có gút mắc về lợi ích quá sâu, ông ta mới không thể không nghe theo sự sắp đặt của Lưu Vũ Chu. Nhưng chúng ta lại không thể không đề phòng được.

Lời nói này của Sài Thiệu đã khiến cho Trương Huyễn thầm kinh hãi. Hắn không ngờ ở đây lại ẩn chứa mưu đồ cao thâm như vậy. Nếu thật sự như lời Sài Thiệu nói, như vậy thì chuyến đi về phương bắc này quả thực quá nguy hiểm.

Trương Huyễn trầm tư suy nghĩ một hồi, mặc kệ Sài Thiệu là cố ý nói như vậy hay là sự thực, họ đều không thể khinh suất được, không thể quá bị động.

Nghĩ tới đây, Trương Huyễn liền nói:

- Nếu Tự Xương nói như vậy, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, phải có hành động cần thiết, chi bằng gọi Lý Nhị thúc tới bàn bạc chút đi.

Họ đi chậm lại chờ Lý Thần Thông đi tới. Sài Thiệu lại nói lại cho Lý Thần Thông những lời vừa rồi. Lý Thần Thông cũng kinh ngạc, liền nói:

- Nếu lần này đi về phương bắc là một cái bẫy, vậy thì cái bẫy chắc chắn là ở vùng hồ Khất Phục. Chi bằng chúng ta cử người đi trước xem tình hình bên đó xem sao.

- Cho Trình Giảo Kim dẫn theo hai tùy tùng của nhị thúc đi đi.

Sài Thiệu nhướn mày nói:

- Gã làm việc tùy tiện, lại có tư tâm, gã có được không?

Trương Huyễn mỉm cười gật đầu:

- Yên tâm đi! Sự sơ ý của gã là giả vờ, gã còn tinh tường hơn bất cứ ai đấy. Ngươi thấy gã đã chịu thiệt thòi bao giờ chưa?

Sài Thiệu cười khổ một tiếng.

- Chuyện này cũng đúng, chỉ thấy gã chiếm lấy tiện nghi, chưa bao giờ thấy gã chịu thiệt thòi.

Lý Thần Thông cũng đồng ý với phương án của Trương Huyễn:

- Gã đi sẽ không bị người ta nghi ngờ, quả thực là thích hợp nhất.

Trương Huyễn thúc ngựa đi lên phía Trình Giảo Kim, giao nhiệm vụ cho gã. Trình Giảo Kim sau một hồi nuốt nước bọt xuống, nói:

- Ý của ngươi là nói không cần ta đi tìm Tử trùng tử gì đó nữa, sau khi hoàn thành việc này, như vậy sẽ cộng thêm cho ta một phần, đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK