Tường Vi tuy cánh mong manh
Được chàng bao bọc không cho héo tàn
Sớm hôm ôm ấp dịu dàng
Tường Vi cánh mỏng như nàng Minh Châu” [1]
- Phụ hoàng… con muốn gả cho Trần Thăng. Không phải người đó, hoàng nhi quyết suốt đời thủ tiết!
Đinh Tiên Hoàng đặt công văn xuống bàn, đưa tay bóp mi tâm
- Châu Châu… con lại quấy cái gì thế?
Tam công chúa quỳ trước long án, mặt đầy nước mắt
- Hoàng nhi thỉnh xin phụ hoàng ban chỉ hôn, để con gả vào nhà họ Trần. Nghe nói Trần Thăng đã cầu hôn một thiếu nữ họ Đinh. Xin phụ hoàng làm chủ cho con, nhất định không để chàng cưới người khác làm chính thất!
Đinh Tiên Hoàng nhìn đứa con gái ngốc nghếch mà vừa muốn cười vừa muốn mắng:
- Châu Châu, ở kinh thành này, họ Đinh có mấy người?
- Dạ? Có Ngoại giáp Đinh Điền… Và quan ngũ phẩm Đinh Diệu Huyên ạ!
Hoàng đế gõ gõ tay lên bàn, mất kiên nhẫn hỏi:
- Thế bọn họ có mấy cô con gái?
Minh Châu vẫn ngoan ngoãn đáp
- Thưa phụ hoàng, Đinh Diệu Huyên không có con gái, Đinh ngoại giáp có hai con gái
- Ừ, vậy hai nàng đó giờ thế nào?
- Dạ… trưởng nữ đã có 3 con, thứ nữ vừa gả đi năm ngoái.
Đinh Tiên Hoàng gật gù:
- Vậy con nghĩ Trần Thăng cầu hôn ai trong số họ?
Minh Châu ngờ nghệch nhìn cha
- Dạ? Chuyện này…
Đinh Tiên Hoàng tức giận đập tay xuống bàn
- Nó không cầu hôn con gái trẫm thì còn cầu hôn ai??? Thật là làm trẫm tức chết. Đời nay có đứa con nào khóc lóc đòi gả đi như con không??? Trẫm đang muốn gây khó một chút, thử xem tên này thành khẩn tới đâu. Chưa gì con đã bù lu bù loa kêu khóc om sòm. Thử hỏi trẫm còn mặt mũi nào mà nhìn triều thần nữa???
Công chúa Minh Châu bị dọa sợ tái mặt, vội vã dập đầu nhận tội rồi líu ríu lui ra. Cả ngày hôm đó nàng cười tủm tỉm.
Một tháng sau, vào ngày hoàng đạo tốt nhất trong mười năm, Đinh Tiên Hoàng ban chỉ hôn, gả Minh Châu tam công chúa cho Trần Thăng, phong chức Phò mã đô úy, một chức vụ cao trong quân đội.
Ngày mười lăm tháng đó, hỷ sự tổ chức linh đình. Trước đêm gả về nhà chồng, tỉ tỉ Phất Kim và mẫu hậu Đan Đỗ Linh đến nói chuyện với nàng. Đan hậu dặn dò đủ điều về đạo làm vợ, làm mẹ. Bà hy vọng con gái lấy được phu quân tốt, cả đời được che chở yêu thương.
Phất Kim công chúa rươm rướm nướt mắt, nắm tay tiểu muội
- Hoàng muội, về sau có điều gì ấm ức không nên để trong lòng. Trần Thăng mà đối với muội không tốt, tỉ tỉ sẽ đi đòi lại công đạo cho muội!
- Tỉ tỉ, muội biết rồi,muội rất yêu chàng. Trần Thăng rất tốt, nhất định không bạc đãi muội đâu, xin hoàng tỉ đừng lo…
- Minh Châu, chúng ta chỉ có ba chị em gái. Quế Hương tỉ tỉ vì tỉ phu mà sớm qua đời. Ta lấy Nhật Khánh hận nhiều hơn yêu… cả đại tỉ và tỉ tỉ đều là bạch mệnh. Chỉ còn tiểu muội giờ mới xuất giá… Tỉ để lại phúc khí cho muội, nhất định phải sống nhật hạnh phúc, có biết không?
Minh Châu công chúa lấy chồng, Phất Kim công chúa khóc nhiều hơn cả Đan hậu.
Đêm tân hôn, nến long phụng bập bùng ánh lửa, phòng hoa chúc sắc đỏ rợp trời, Minh Châu thập phần hồi hộp ngồi trên giường. Cái lễ nghi từ nâng khăn đến uống rượu giao bôi đều được làm đầy đủ, cẩn thận. Suốt quá trình, nàng ngượng ngùng không dám nhìn phu quân. Trần Thăng nhẹ nhàng khụy một nhân quỳ xuống trước giường, đôi mắt hiền dịu ngắm nhìn thê tử xinh đẹp như hoa
- Công chúa, nàng là kim chi ngọc diệp, gả cho ta có phải rất ấm ức không?
Minh Châu tròn xoe mắt, lắc đầu ngoày ngoạy
- Không có, không phải! Đều là thiếp nguyện ý mà…
- Nàng nói thật?
Minh Châu gật đầu, hai má đỏ ửng. Trần Thăng lấy từ tay áo ra một sợi dây, đưa cho nàng
- Đây là cái roi da mà khi ta còn nhỏ huynh trưởng Trần Lãm luôn dùng để dạy dỗ. Không biết đã bao lần ta bị chiếc roi này quất vào lưng… Bây giờ ta đưa nó cho nàng. Về sau nếu ta có làm gì sai, có khiến nàng buồn lòng thì cứ dùng nó mà trút giận. Nàng muốn thế nào cũng được nhưng nhất định đừng rời xa ta, có được không?
Minh Châu trợn mắt nhìn sợi dây, không muốn cầm nhưng lại quá cảm động nắm lấy:
- Nhưng… vì sao… lại là roi da?
Trần Thăng mỉm cười dịu dàng
- Vì nó nhẹ, dễ dùng và không khiến nàng đau tay!
- …
Một ngày đầu thu năm Tân Mùi, thái y sau khi bắt mạch đã hớn hở thông báo công chúa có tin vui. Trần Thăng mừng như điên, nhảy chồm chồm khiến gia nô trong nhà trợn mắt há họng.
Ba tháng đầu thai nghén, Minh Châu không ăn được gì, liên tục ói mửa khiến phò mã đứng ngồi không yên. Sau khi duyệt binh liền nhanh chóng về phủ, bãi triều xong không nhìn mặt ai đã chạy vù đi mất, đêm đêm đều cẩn thận ôm nàng vào lòng, vỗ về để nàng ngon giấc.
Công chúa qua thời kì thai nghén thì bắt đầu thèm ăn. Nàng muốn ăn món chè đậu phộng của một bà hàng quán ở Thung Lau năm xưa, phò mã bốn giờ sáng đã lên ngựa phi một mạch hơn mười dặm đường, đem đúng loại chè mà nàng yêu thích trở về.
Công chúa muốn ăn vải thiều nhưng mùa vải chín đã qua, phò mã khổ tâm tìm khắp nơi, treo giải thưởng lớn mới may mắn mang về một chùm duy nhất.
Đứa con gái đầu lòng của họ chào đời, đặt tên là Trần Vi, “Vi” trong “tường vi” – loài hoa mà công chúa thích nhất. Phò mã bế con gái trên tay, mỉm cười hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của thê tử mà nói:
- Châu Nhi, cả đời này ta chỉ yêu một mình nàng, yêu con cái của chúng ta!
Công chúa vì quá mệt mà nhanh cóng khép mắt ngủ, nụ cười xinh đẹp còn vươn trên môi.
Dường như tất cả phúc khí dành cho con gái nhà họ Đinh đều tề tụ bên người nàng. Minh Châu sẽ sống thật hạnh phúc, hạnh phúc cho bản thân và hạnh phúc cho phần của Quế Hương, Phất Kim. Hai vị tỉ tỉ của nàng đều bước đi trên đường tình duyên trắc trở.
Trong ba chị em, Minh Châu không đẹp bằng Phất Kim, không tài bằng Quế Hương nhưng cô may mắn và mỹ mãn hơn tất cả!