Đi đến gần một thị trấn nhỏ, Phương Thận bỏ lại chiếc xe tải, hắn mua một vé xe trực tiếp trở về Thành phố Minh Châu, Tỉnh Lâm Hải.
Trước tiên Phương Thận cầm điện thoại gọi cho Tạ Nhã Tuyết thông báo bình an, đồng thời hắn cũng hỏi về tình hình trang internet đấu giá.
“Ngươi là đồ không biết xấu hổ.” Tạ Nhã Tuyết ở đầu dây bên kia trợn trừng mắt. Phương Thận vừa đi một chuyến đã mấy tháng, trong thời gian đó không thể liên lạc điện thoại với hắn được. Lúc Tạ Nhã Tuyết cùng Mạc Thông sắp xếp thiết kế trang internet gặp phải vài vấn đề không thể giải quyết, vất vả lắm mới đợi được Phương Thận trở lại, ngay lập tức nàng hỏi liền một mạch mấy vấn đề.
Phương Thận trả lời từng cái một, trên thực tế trang internet cũng đã làm không sai biệt lắm, Tạ Nhã Tuyết cam đoan ngày mai Phương Thận có thể nhìn thấy một trang internet đấu giá hoàn mỹ.
“Các ngươi vất vả rồi, đến lúc đó ta sẽ mời các ngươi ăn tiệc lớn.” Bạn bè tầm đó đã không cần phải nói cảm ơn nhiều nữa. Phương Thận cúp điện thoại, vấn đề chỗ ở đang khiến hắn thấy đau đầu.
Tạ Nhã Tuyết đã cố gắng nhưng không có hiệu quả, hắn vẫn bị Đại Học Lâm Hải khai trừ. Phương Thận có thể khẳng định chắc chắn có bàn tay Lâm Chi Vinh nhúng vào. Phương Thận không vội, đến lúc đó hắn sẽ tính sổ với Lâm Chi Vinh sau.
Không thể quay về phòng ngủ của trường học được nữa, bất động sản trong nhà cũng đã sớm bị xâm chiếm hết, lúc này đương nhiên Phương Thận rơi vào cảnh vô gia cư. Việc cấp bách bây giờ là tìm một chỗ ở, rồi sau đó mới chậm rãi bắt đầu kế hoạch của mình.
Hắn tìm đến một phòng môi giới nhà đất. Phương Thận vừa mới đi vào đã thấy bên trong vang lên một tiếng hét chói tai.
Người phát ra âm thanh này là một nữ hài khoảng mười tuổi, ngoại hình xinh đẹp, so với Tạ Nhã Tuyết còn đẹp hơn vài phần. Thân thể thon dài, làn da trắng nõn, trên lưng đeo một ba lô nhỏ đáng yêu, nhưng lúc này trên mặt nữ hài đang hiện lên vẻ xoắn xuýt cùng sợ hãi.
Phương Thận nhìn nàng một cái, cũng không phải nàng có điểm hấp dẫn gì nhiều, mà chỉ là nhìn nàng hơi quen mắt. Dường như hắn đã thấy qua ở chỗ nào đó.
Thấy mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn về phía mình, mặt nữ hài bỗng thoáng đỏ lên, nàng lôi kéo nữ tiếp tân về phía mình rồi nói thầm: “Thật hay giả? Ta lớn từng này rồi mà vẫn chưa nghe qua việc như thế bao giờ, thật sự là có cái kia hả?”
Nữ nhân viên tiếp tân nhẹ gật đầu: “Ngươi nên nghĩ lại, nếu như không phải là có quỷ…, biệt thự này có thể dễ dàng thuê như thế không?” Kỳ thực nàng cũng bất đắc dĩ lắm, làm việc này các nàng không được đẩy khách hàng đi, không thêm mắm thêm muối cực lực chào mời đã là tốt lắm rồi, nào có chuyện dám dọa đuổi khách hàng đi chứ.
Lúc chủ phòng đưa phòng này đi cho thuê cũng đã nói rồi, các nàng phải giải thích rõ điều đó với người muốn thuê. Các nàng cũng đã thử giấu diếm, nhưng sau khi có người vào ở trong đó, cũng không lâu lắm, tất cả bọn họ đều bị dọa sợ đến sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, khẩn cấp đưa đến bệnh viện mới cứu chữa được. Cảm giác như mình bị công ty môi giới lừa, người thuê phòng đương nhiên không vui, bọn họ đã kiện đến tận nơi muốn công ty môi giới phải dùng tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần, việc này làm các nàng rất đau đầu.
Bởi vì chủ phòng đã nói rõ nguyên nhân từ trước, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu công ty môi giới, sau một hai lần, việc mua bán thua lỗ như vậy không có ai nhận làm nữa. Cũng là do người chủ cho thuê đã quyết định từ trước, hiện tại các nàng sẽ tiết lộ chuyện ma quái cho người muốn thuê biết trước.
Mặt mũi nữ hài tràn đầy vẻ xoắn xuýt, căn biệt thự này nàng thực sự ưa thích, hơn nữa tiền thuê lại rất rẻ. Lần này nàng náo loạn gây cãi cọ trong nhà nên tức giận trốn đi, trên người cũng không mang nhiều tiền lắm. Nhìn thấy căn biệt thự này rất vừa ý, nhưng nhân viên tiếp tân lại nói có chuyện lạ cũng đã làm dao động quyết tâm của nàng.
Trong lòng Phương Thận khẽ động, hắn đi tới cầm tư liệu phòng ốc lên nhìn một chút, lập tức hai mắt Phương Thận sáng lên.
Đây là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, vị trí không tệ, phong cảnh xung quanh hoàn hảo, còn có thêm một hoa viên nhỏ nữa, mới đảo qua hai mắt Phương Thận đã chăm chú vào căn biệt thự này. Thật ra còn có vài tấm ảnh chụp trong ngoài của căn biệt thự nữa, hình chụp rất gần, Phương Thận cũng thấy thỏa mãn. Từ nhỏ hắn không phải người cực khổ, khi phụ thân còn sống, nhà ở của hắn còn tốt hơn vài lần so với căn tốt nhất ở đây, xét về điểm thoải mái đương nhiên là không ở đâu tốt hơn.
Nhưng mà giá thuê nhà lại rất rẻ, một tháng chỉ cần một ngàn, đây đúng là tặng không. Hiện tại Phương Thận đang ngại vì ví tiền rỗng tuếch, giá tiền thuê nhà như này hắn có thể chịu đựng được.
Còn chuyện ma quái, Phương Thận cũng không để vào mắt. Dù sao hắn cũng là tu luyện giả, dùng Thiên Nhãn quét qua, có phải là ma quỷ hay không vừa xem sẽ biết ngay, hơn nữa với hoàn cảnh Địa Cầu như này thì trên cơ bản là không có chỗ thích hợp cho ma quỷ tồn tại.
“Ta muốn thuê căn biệt thự này.” Phương Thận nói với nhân viên tiếp tân.
“Này, này, căn này là ta nhìn thấy trước đấy.” Nữ hài cố ra vẻ rất bất mãn, thế nhưng nàng lại đang thầm phàn nàn. Thật sự nếu để cho một mình nàng đi ở chỗ đó, nhất định là nàng sẽ không dám.
“Nhưng thưa tiên sinh, căn biệt thự này là một quỷ ốc (địa ốc có quỷ), đã có vài người thuê nó, tất cả đều bị dọa sợ phải nhập viện.” Nhân viên tiếp tân làm hết phận sự của mình nhắc nhở hắn.
“Không sao đâu, ta trời sinh gan lớn.” Phương Thận mỉm cười.
Phương Thận đã nói như vậy rồi thì nhân viên tiếp tân cũng không còn gì để nói nữa.
Mắt thấy hai người kia đã quyết định, nữ hài mười phần ảo não, nàng lưu luyến không rời mắt khỏi tấm ảnh chụp biệt thự. Con ngươi nữ hài dao động một vòng, đột nhiên nàng giữ chặt Phương Thận: “Này, một mình ngươi ở trong một căn phòng lớn như vậy không thấy trống trải ư? Bằng không chúng ta cùng thuê đi, cho dù thật sự có chuyện ma quỷ, hai người ở cùng một chỗ lá gan cũng lớn hơn.”
Phương Thận kinh ngạc nhìn nàng một cái, nàng sẽ không sợ một người xa lạ như mình sao?
“Đừng coi thường người khác, nhìn ta thế thôi nhưng lại là chủ lực Taekwondo của trường đấy, thoáng cái ta có thể đánh bại hai tên gia hỏa như ngươi.” Thấy ánh mắt của Phương Thận, nữ hài hừ hai tiếng tự hào nói.
Phương Thận bật cười, hắn ngược lại có chút động tâm với đề nghị của nữ hài. Với tình hình hiện tại của hắn, có thể có một người chia sẻ tiền thuê nhà cùng cũng bớt một gánh nặng. Biệt thự hai tầng lớn như vậy, một người ở hoàn toàn đúng là rất trống trải, hắn cũng không phải loại người xấu xa gì, không kiêng kị việc có người cùng thuê. Hơn nữa, đối phương khiến hắn cảm thấy hơi quen quen.
“Ta lầu trên ngươi lầu dưới.” Phương Thận nhẹ gật đầu.
“Quyết định thế nha, làm quen một chút, ta tên là Lý Nghiên.” Không nhận được lầu hai như ý muốn, nữ hài có hơi phật ý. Thế nhưng rất nhanh đã bày ra bộ mặt tươi cười, nàng vươn tay ra về phía Phương Thận.
“Lý Nghiên? Người gia tộc Lý thị sao?” Tâm tư Phương Thận hơi động, nhưng bàn tay hắn lại đưa ra, nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lý Nghiên.
“Ta tên Phương Thận.”
--------------------oOo--------------------
Đứng trước biệt thự hai tầng, hiện tại chỉ còn Phương Thận cùng Lý Nghiên. Nhân viên tiếp tân kia sau khi dẫn đường xong, nàng lập tức rời khỏi giống như gặp ma vậy, dường như nếu ở lại thêm chút nữa nàng có thể sẽ bị ma quỷ quấn lấy thân. Việc này làm cho sắc mặt Lý Nghiên hơi trắng bệch.
“Thật có chút cổ quái.” Nhìn qua căn biệt thự này, Phương Thận nhíu nhíu mày.
Rõ ràng là quang cảnh buổi chiều, mặt trời chiếu trên cao, nhưng mà đứng trước biệt thự này hắn lại cảm thấy từng đợt cảm giác man mát quỷ dị, không biết là đến từ đâu.
Mở Thiên Nhãn ra, lướt qua chỗ biệt thự, Phương Thận cũng không phát hiện ra cái gì khác thường. Có thể do dương khí ban ngày quá thịnh, Phương Thận cũng bỏ qua thu Thiên Nhãn lại, hắn gọi Lý Nghiên bắt đầu dọn nhà.
Hành lý của hai người cũng không nhiều, Lý Nghiên có vài cái vali, Phương Thận lại càng không khác người tay không là bao, thế nhưng dọn dẹp biệt thự lại tiêu tốn không ít thời gian. Sau một hồi bận rộn, trên người đổ đầy mồ hôi, huyết khí tràn đầy, cái cảm giác mát mẻ liền trở nên mở nhạt rất nhiều, Lý Nghiên cũng khôi phục vẻ bình thường cười cười nói nói.
Tiểu nữ hài không có chút nào tâm cơ, nàng để cho Phương Thận moi được một ít tin tức. Hắn xác định Lý Nghiên là người của Lý gia.
Lý gia cũng là thế gia đại tộc Lâm Hải, xét về thực lực thì còn mạnh hơn so với Phương gia. Dường như địa vị của Lý Nghiên này ở Lý gia không thấp, Phương Thận đã từng gặp qua nàng một lần ở chỗ nào đó cho nên mới nhận ra. Còn về phần hắn, trước kia lúc còn ở Phương gia rất ít xuất hiện, hắn là loại người có cũng như không, bởi vậy Lý Nghiên không có chút ấn tượng nào về hắn, nên nàng cũng không nhận ra hắn.