“Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.” Thanh âm lo lắng kéo Phương Thận tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Chàng trai trẻ, ngươi không sao chứ? Tại sao đang đi trên đường ngon lành lại đột nhiên ngất xỉu ra đó, không nhúc nhích tí nào vậy?” Lão nhân đứng trước mặt Phương Thận lo lắng hỏi.
Từ trong lời nói của ông, Phương Thận nghe đã hiểu. Không biết đã xảy ra chuyện gì, mình đang đi trên đường bỗng trở nên ngây dại, cả người tái nhợt, thân thể lung la lung lay, giống như bị cảm nắng vậy. Ông lão này thật là nhiệt tình, lão đỡ hắn đến chỗ bóng cây rừng gần đó, đặt hắn ngồi lên một chiếc ghế dài.
“Đa tạ lão.” Tuy đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng Phương Thận vẫn đứng dậy, hắn lễ phép nói lời cảm ơn.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Ông lão khoát khoát tay, Phương Thận không sao cũng làm lão yên lòng. Ông chậm rãi bước đi thong thả, trong miệng thì lẩm bẩm: “Ban ngày ban mặt, lại có tia sét lớn như thế. Đúng là tuổi trẻ ah, thân thể thật đúng là...”
Lắc đầu cười khổ, Phương Thận ngồi lại trên ghế.
Vừa rồi trên bầu trời đột nhiên nổ lên một tiếng sét đánh, tia sét này không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, hơn nữa thanh âm lại lớn kinh người, còi báo động của xe con xung quanh kêu lên inh ỏi. Cũng cùng lúc đó, Phương Thận cảm thấy choáng váng, sau đó dường như bản thân mình đứng bất động tại đó luôn rồi.
Đột nhiên thấy đầu đau như búa bổ, giống như có một thanh đao khuấy động trong óc vậy, Phương Thận rên rỉ, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, thân thể co quắp lại một chỗ. May mắn là chỗ này tương đối yên tĩnh, ngoại trừ vài người già ngẫu nhiên đi tản bộ ra thì cũng không còn mấy ai đi qua đây nữa, nếu không nhìn thấy cảnh này chắc chắn Phương Thận sẽ bị người ta đưa ngay vào bệnh viện.
Rất lâu sau đó, đau đớn trong đầu Phương Thận mới giảm xuống, tiếp đó liền có một mảnh vụn trí nhớ ào ào đổ vào óc Phương Thận.
Thì ra, tia sét vừa rồi có mang theo một linh hồn dị giới bị nghiền nát, nó chui vào cơ thể Phương Thận, thoáng chốc đã làm cho hắn mất đi khống chế bản thân mà đứng ngây dại trên đường.
Vô số trí nhớ tiến vào trong óc, nó đã vượt xa số lượng của Phương Thận. Linh hồn dị giới kia đến từ một thế giới thần kì, trong đó có vô số phương pháp tu luyện, làm cho mỗi cá nhân đều mạnh mẽ vô cùng, tuổi thọ lại càng cao. Ít nhất cũng sống đến mấy trăm năm, kinh nghiệm nhân sinh vô số vượt xa nhận thức hai mươi năm ngắn ngủi của Phương Thận. Nếu không phải ý thức linh hồn kia đã biến mất thì chắc hẳn hắn đã sớm bị cắn nuốt rồi.
Đao quang kiếm ảnh, núi thây biển máu, đó là cả đời đắm chìm trong chinh chiến, không ngừng phấn đấu vượt qua giới hạn bản thân.
“Ta, có còn là ta nữa không đây?” Cho dù đã không còn ý thức, nhưng trí nhớ nhân sinh mấy trăm năm đã làm cho Phương Thận hiện ra vẻ mê mang. Trong chốc lát, là Trang Chu Mộng Điệp hay là Mộng Điệp Trang Chu, cuối cùng đâu mới là sự thật đây?
Cảm thụ được một đoạn trí nhớ kia, nước mắt Phương Thận rơi lã chã.
Trong lúc hoảng hốt, bản thân mình dường như đã có thêm một đoạn nhân sinh khác, to lớn mạnh mẽ, sóng dậy ầm ầm, đủ loại vượt qua tưởng tượng của hắn, thăng trầm nói không lên lời, con đường nhân sinh chua ngọt không hoàn toàn.
Linh hồn vẫn chỉ là linh hồn, mới bắt đầu tiếp nhận trí nhớ của người khác đã trải qua, cũng như là bản thân mình đã trải qua. Phương Thận thưởng thức đoạn nhân sinh này như đang xem một bộ phim. Nhưng lúc Phương Thận xem xét giá trị đoạn nhân sinh, hắn nhận lại một sự trùng kích rất lớn, thì ra một chút dốc sức liều mạng tranh thủ của hắn bây giờ cũng đã trở thành không quan trọng nữa rồi, thoáng cái đã mờ nhạt.
Chính những suy nghĩ trước kia của bản thân mình, bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy việc đó ngây thơ buồn cười đến dường nào.
Gia tộc lạnh lùng vô tình kia thì có cái gì đáng để mình lưu luyến đây?
“Đinh đinh đinh...” Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Phương Thận bừng tỉnh lại.
Kéo lên thân thể đến, Phương Thận dựa vào ghế dài, hắn thở ra một hơi thật dài rồi sau đó lấy điện thoại di động ra. Mắt nhìn lên màn hình báo số điện thoại, hắn chợt lóe lên vẻ phẫn nộ, rồi lập tức trở thành vẻ lạnh nhạt, ấn nút nghe máy.
“Thận thiếu gia, suy nghĩ thế nào rồi? Tốt xấu thế nào cũng phải cho ta một câu trả lời thuyết phục ah, cũng đã nửa tháng rồi, ngài đừng làm khó dễ những chân chạy chúng ta nữa.” Thanh âm trong điện thoại truyền ra mang theo vài phần mỉa mai châm chọc, đúng là không có chút nào tác phong của “chân chạy” cả.
“Đã biết.” Phương Thận thản nhiên đáp, ngón tay hắn di chuyển đến nút tắt máy ấn xuống.
“Tác phong đáng kinh tởm, ngươi nghĩ rằng mình vẫn là thiếu gia tôn quý hay sao?” Nghe thấy tiếng “tút tút tút” truyền ra từ trong loa điện thoại, Lâm Chi Vinh không biểu lộ thái độ, hắn còn đang định châm chọc thêm mấy câu nữa cũng đành nhịn xuống, thần sắc lạnh nhạt.
“Đã biết, đây mà là câu trả lời à? Đã đến bước đường cùng còn bày đặt ra vẻ thân phận cao quý, thật là ngu ngốc.” Lời nói giống như một vị cấp cao nói với cấp dưới, điều này làm cho Lâm Chi Vinh cực kỳ tức giận, quan trọng hơn là hắn không nghe được câu trả lời mình muốn nghe. Bấm điện thoại di động gọi lần nữa, lại thấy đối phương đã tắt điện thoại, Lâm Chi Vinh thật sự rất tức giận rồi, hắn hung hăng đập cái điện thoại di động trên tay.
“Loại chuyện như vậy mà cũng dám cao ngạo, ta nhìn xem đến lúc ngươi ra khỏi Phương gia thì sẽ như thế nào?” Lâm Chi Vinh tỉnh táo lại, hắn nhìn qua một phần văn bản tài liệu trên mặt bàn, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm giống như rắn độc, làm cho người khác không rét mà run.
Phương gia là thế gia đại tộc ở Tỉnh Lâm Hải, trên danh nghĩa có rất nhiều tài sản, mạng lưới quan hệ trải rộng khắp chính – thương lưõng giới Tỉnh Lâm Hải, lực ảnh hưởng không giống người bình thường.
Phương Thận là đời thứ ba Phương gia, nói là thiếu gia Phương gia cũng chưa đủ, thế nhưng Phương gia cũng không phải gia tộc ít người mà là sum xuê đông đúc, rất đông con cháu. Chỉ nói đến thế hệ cha Phương Thận cũng đã có tất cả bảy huynh đệ tỷ muội, đến đời thứ ba của Phương Thận lại càng nhiều hơn — mười hai người. Đây vẫn chỉ là dòng chính, lịch sử Phương gia bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy dài, tính cả những chi nhánh bên cạnh kia thì mỗi một gia tộc đều có vài trăm người. Phương Thận, bản thân hắn trong đời thứ ba Phương gia cũng rất bình thường, chỉ là một nhân vật không đáng để người khác để ý tới.
Mấy năm nay, thân thể lão gia tử không tốt, liên tục rút khỏi hai tuyến, tranh đấu trong gia tộc cũng càng trở nên gay gắt kịch liệt. Không gian sinh tồn của Phương thận cũng vì thế mà từ từ thu hẹp lại.
Phương Kiến Thâm, phụ thân của hắn xếp thứ năm tại Phương gia, mấy chục năm nay sự nghiệp đều thành công, tài sản trên danh nghĩa của gã lên đến 1 tỷ. Nhưng sáu năm trước, lúc Phương Kiến Thâm cùng thê tử xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, phi cơ chở hai người đã gặp phải tai nạn. Hai người bất hạnh qua đời, để lại Phương Thận cùng với một đệ đệ vẫn còn đang học trung học — Phương Chi Hành, hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau.
Cha mẹ vừa mất, thói đời lại càng gian ác, gia tộc lấy lí do Phương Thận cùng đệ đệ Phương Chi Hành tuổi còn nhỏ đã chiếm đoạt tài sản nhà hắn. Nếu như không phải kiêng kị lão gia tử, thì chỉ sợ vì tranh đoạt những tài sản này mà hai huynh đệ hắn đều đã chết oan uổng rồi.
Phương Thận luôn nhớ kĩ khuôn mặt những người này. Cho đến nay, bản thân hắn đều lấy tiêu chuẩn cao để rèn luyện, chăm chỉ hiếu học, không mượn nhờ thế lực trong nhà, hắn tự thi đỗ Đại Học Lâm Hải — một trong những đại học nổi tiếng của Trung Quốc. Hắn có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận những sản nghiệp của cha mình năm xưa để lại, cuối cùng những người kia cũng không nhịn được nữa.
Cất di động vào túi, Phương Thận về tới phòng ngủ ở Đại Học Lâm Hải, tắm mát một cái, rửa trôi hết mồ hôi trên người. Sau khi thay một bộ quần áo khác, tư thế Phương Thận trong gương nhìn oai hùng, phấn chấn bừng bừng, còn có một tia uy nghiêm mơ hồ. Đây là thay đổi một cách vô thức dưới ảnh hưởng của linh hồn dị giới, chậm rãi chắc chắn cải biến Phương Thận, giống như Hồ Điệp lột xác.
“Phương Thận, cùng ăn cơm không?” Huynh đệ cùng phòng mời hắn đi ăn cơm.
“Không, ta còn có việc.” Phương Thận nói. Hắn đi ra cửa trường học rồi giơ tay bắt một chiếc taxi.