Tỉnh dậy, tinh thần Phương Thận rất thoải mái, chuyện tối qua đã qua, rốt cuộc thì cũng không lưu lại chút nào trong lòng hắn.
Gọi điện cho Phương Chi Hành, biết được đệ đệ của mình không có chuyện gì, không có bất kì ai liên quan đến tìm Phương Chi Hành, Phương Thận cảm thấy yên tâm. Dặn dò đệ đệ học hành chăm chỉ, không cần để ý đến những lời đồn bên ngoài, sau đó Phương Thận cúp máy.
Không lên lớp học nữa, sau khi bị Phương gia khai trừ, hắn đã không còn quan hệ thân nhân với bọn họ nữa, tính theo lẽ thường thì Phương Thận không thể đoạt lại được gia sản. Cho dù vận khí có tốt, mấy chục năm sau quay lại, chỉ sợ gia sản cũng đã sớm bị những người kia làm mất hết.
Phương Thận sẽ không đi theo con đường này. Hắn muốn dùng biện pháp của bản thân mình để đoạt lại tất cả.
Đã có trí nhớ mấy trăm năm của linh hồn dị giới, quan niệm của Phương Thận cũng thay đổi rất nhiều. Đó là một thế giới với rất nhiều người có lực lượng cá nhân rất mạnh, cường giả vi tôn. Ví dụ như Phương gia Lâm Hải, trong mắt những tu luyện giả kia, bọn họ căn bản chỉ giống như con sâu cái kiến.
Ở thế giới kia, linh hồn dị giới cũng là một tu luyện giả cực kỳ cường hãn. Phương Thận nhận được trí nhớ của hắn cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay vô số Công Pháp tu luyện.
Linh khí trên Địa Cầu mỏng manh, không thích hợp tu hành, nếu tu luyện những Công Pháp kia… vài chục năm nữa cũng chưa chắc có thể nhập môn, đừng nói đến việc tu luyện tới đỉnh phong. Phương Thận lục tìm trong trí nhớ thật lâu, hắn chọn được một pháp môn tu luyện thích hợp.
Những tu luyện giả tu luyện pháp môn này được gọi là Địa Tu. Nó là một pháp môn tu luyện rất đặc biệt, không có yêu cầu lớn với linh khí ngoại giới, cho dù là linh khí mỏng manh như trên Địa Cầu cũng có thể tu luyện thành công.
Cái gọi là tu này chính là một loại Tinh Nguyên bản thân, ngưng tụ ra bổn mạng chi lục tương thông với tâm thần (lục trong lục địa, như kiểu ngưng tụ ra địa phương của riêng bản thân), coi đó là căn bản. Sau này không ngừng lớn mạnh có thể ngưng tụ ra lực lượng đại địa sông núi, làm tu vi của bản thân tăng lên. Trong phạm vi bổn mạng chi lục, tất cả đều nằm trong nhận thức của Địa Tu, người đó có thể đơn giản đào móc ra thiên tài địa bảo bị vùi lấp bên trong. Người tu luyện tới cao thâm còn có thể liên thông với thế giới khác, đạt được kỳ trân dị bảo mà thế giới của hắn không có.
Ở thế giới kia, Địa Tu cũng là chức nghiệp tương đối nổi tiếng. Tìm kiếm được thiên tài địa bảo cùng kỳ trân Dị giới, không chỉ dùng cho chính bản thân tu luyện mà còn có thể đem ra ngoài giao dịch, tất cả đều là thương nhân phi thường. Có số lượng thiên tài địa bảo cung ứng càng lớn thì càng nhanh ngưng tụ ra lực lượng đại địa sông núi. Nếu bàn về tốc độ tu luyện thì địa tu không yếu hơn so với người tu luyện những pháp môn còn lại. Với Phương Thận mà nói, không nghi ngờ gì nữa đây là pháp môn thích hợp nhất với hắn.
Phòng ngủ có nhiều người ầm ĩ, không thích hợp để tu luyện, Phương Thận nhanh chóng di chuyển ra ngoài, hắn đã tìm được một gian phòng cho thuê rất thanh tịnh rồi bắt đầu tu luyện.
Ba tháng tiếp đó, mỗi ngày Phương Thận đều không ngừng tu luyện Tinh Nguyên bản thân, cuối cùng hắn cũng ngưng tụ ra được một hạt linh chủng.
Hai tay Phương Thận đặt dưới bụng, mười ngón tay đan vào nhau, một Lục Quang nhỏ cỡ hạt đậu lơ lửng trong lòng bàn tay. Bên trong Lục Quang tản mát ra sinh cơ nồng đậm, nó có liên hệ chặt chẽ với Phương Thận, dù là nhắm mắt hắn cũng có thể cảm giác được nó một cách rõ ràng.
Cái này là linh chủng rồi, là mục tiêu đầu tiên Địa Tu cần hướng tới, là kết quả ba tháng cố gắng của Phương Thận.
Tiếp theo chính là ngưng tụ bổn mạng chi lục.
Đẳng cấp địa tu chia thành: ngưng lục, thông hải, tiếp thiên, độ u, luân chuyển, bất hủ — sáu đại cảnh giới. Sau khi ngưng tụ thành công bổn mạng chi lục cũng là lúc chính thức bước chân vào cánh cửa nhập đạo.
Phương Thận nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quá trình ngưng tụ Linh chủng có thể không diễn ra dễ dàng như vậy, mỗi ngày dung luyện Tinh Nguyên bản thân, vì để thân thể không bị thiếu hụt cần phải bổ sung số lượng lớn chất dinh dưỡng. Ngắn ngủi ba tháng, Phương Thận đã tiêu hao hết bảy tám phần tích cóp của bản thân, may mắn là lúc mấu chốt nhất cuối cùng hắn cũng vượt qua rồi.
Sau này không cần tìm nơi thanh tịnh nữa, bổn mạng chi lục sẽ tự động khuếch trương. Sau khi ra khỏi phòng thuê Phương Thận trở về trường học.
Ba tháng không lên lớp, Phương Thận có cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi, việc gặp mặt học sinh, sinh hoạt ở sân trường thân thuộc trở nên hơi lạ lẫm với Phương Thận.
Phương Thận hiểu rằng đây là do tâm tính của bản thân mình đã thay đổi.
Đến trường để làm gì? Không phải vì một tương lai tươi đẹp sao, để sau này có thể bước vào tầng lớp cao cấp, có được cuộc sống thoải mái ư. Đối với hắn bây giờ mà nói, chỉ cần hắn muốn, những việc này đều dễ như trở bàn tay.
Ba tháng, không biết bao nhiêu khóa học, Phương Thận đã sớm không cần thiết nữa, cái văn bằng đại học này cũng trở thành vô dụng rồi.
Lần này trở lại, hắn muốn nói lời cáo biệt với mấy bằng hữu trong trường đại học, nói không chừng về sau sẽ rất khó gặp được nhau. Sau này Phương Thận muốn đi ra ngoài tìm kiếm nơi thích hợp để trở thành bổn mạng chi lục của hắn.
Vài cuộc điện thoại, hắn gọi hết bằng hữu của mình lên.
Quán rượu Vân Phủ.
“Ta kính mọi người một ly, vài năm đại học, điều ta không hối hận nhất chính là có mấy người làm bạn.” Phương Thận đứng lên, hắn một hơi cạn sạch cốc bia trong tay.
“Phương Thận, ngươi có ý gì vậy?” Sắc mặt Chu Vanh biến đổi, hắn là bạn cùng phòng với Phương Thận, cũng là người biết rõ nhất việc ba tháng qua Phương Thận chưa từng về phòng. Trong lòng hắn có một dự cảm bất thường.
“Ba tháng nay ngươi đi đâu vậy?” Tạ Nhã Tuyết là lớp trưởng của Phương Thận, bộ dạng thanh tú, nàng là một tiểu mỹ nữ. Đối với Phương Thận, nàng cũng quan tâm hắn rất nhiều, tính cách của nàng khá mạnh mẽ, phong cách làm việc giống với con trai hơn.
“Có phải do những tên côn đồ kia không?” Mạc Thông là người Phương Thận kết bạn lúc chơi bóng, hai người phải nói là không đánh thì không quen, về sau lại càng thân thiết hơn.
Ba người này chính là bạn thân tốt nhất của Phương Thận ở trường đại học. Còn những người khác, cho dù có cũng chỉ là xã giao, vì vậy lần này quyết định rời đi, Phương Thận chỉ gọi ba người bọn họ ra đây.
“Côn đồ gì chứ?” Phương Thận kinh ngạc nói.
Ba người liếc mắt nhìn nhau.
“Ngươi không biết ư? Mấy ngày nay, thường xuyên có người đến phòng ngủ cùng lớp học tìm ngươi. Ta nhìn hình dạng bọn hắn thì thấy giống như là côn đồ vậy.” Chu Vanh giải thích.
Sắc mặt Phương Thận trầm xuống, hắn không có kết thêm bạn trên đường khác ah, những người này chắc chắn lai giả bất thiện.
“Bọn hắn đến kìa.” Chu Vanh biến sắc: “Phương Thận, ngươi mau đi đi.”
Mặt mũi Tạ Nhã Tuyết cùng Mạc Thông cũng vô cùng khẩn trương, trong ấn tượng của bọn họ, Phương Thận vẫn là một học sinh ngoan. Tuy hắn cũng tích cực tham gia hoạt động thể dục thể thao, nhưng nếu là đánh nhau với côn đồ, khẳng định hắn phải chịu thiệt thòi lớn.
Ở cửa quán rượu, xuất hiện vài thanh niên dáng vẻ lưu manh, chúng hùng hổ đi đến, hai mắt đảo khắp nơi, rất nhanh chúng đã thấy mấy người Phương Thận.
Phương Thận mới quay lại không bao lâu, những tên côn đồ này đã tìm tới cửa, có thể thấy bọn hắn đang theo dõi Phương Thận, chắc quyết tâm tìm Phương Thận gây phiền toái.
“Ta muốn nhìn xem, bọn hắn có khả năng gì.” Phương Thân cười lạnh nói. Địa Tu dù sao cũng là pháp môn tu luyện, tuy còn chưa chính thức nhập môn, nhưng thân thể của hắn cũng đã trải qua rèn luyện, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
“Ngươi chính là Phương Thận?” Đầu lĩnh đám thanh niên đi đến trước bàn bốn người đang ngồi, hắn lấy ra một tấm ảnh, đúng rồi, hắn nhe răng ra cười: “Tiểu tử, muốn trách thì trách số mệnh ngươi không tốt, có người bỏ tiền mua một tay một chân của ngươi. Thanh Mao, giao cho ngươi.”
Một tên côn đồ tóc nhuộm đủ loại màu sắc đi ra lên tiếng, hắn cầm một cây gậy sắt trong tay, đẩy Tạ Nhã Tuyết đang ở trước mặt sang một bên: “Đi ra, đừng cản đường ta.”
Thân ảnh Phương Thận khẽ động, hắn đỡ Tạ Nhã Tuyết đang muốn ngã xuống đất, nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên, sau đó trong mắt hắn hiện lên vài phần âm lệ.
Bước lên một bước, bàn tay Phương Thận vung lên.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay tên côn đồ đã đẩy ngã Tạ Nhã Tuyết lập tức đứt thành hai đoạn, hắn ôm đoạn tay bị đứt mà la lên thảm thiết.
“Cút.” Một cước đá vào đầu gối của hắn, thân thể gần trăm cân bị đánh văng ra xa vài mét, răng rắc một tiếng, chân hắn lại gãy tiếp.
“Xông lên.” Thanh niên cầm đầu biến sắc, nhưng không đợi cho bọn hắn cùng xông lên, Phương Thận đã lao đến. Mấy đấm mấy đá, tất cả bọn hắn đã ngã xuống, có vài tên lưu manh còn bị đá trực tiếp ngất đi.
“Quay về nói với Lâm Chi Vinh, hắn còn dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này thì đừng trách ta không khách khí.” Phương Thận lạnh lùng quát: “Cút.”
Hắn không đắc tội với ai, những tên côn đồ này lại muốn một cánh tay và một chân của hắn làm cho Phương Thận hiểu ra, bọn chúng là do Lâm Chi Vinh phái đến đây.
Với thân phận của bọn hắn, căn bản là không thể gặp được Lâm Chi Vinh, Phương Thận chỉ muốn bọn hắn trở về thì tiện thể nhắn lại một tiếng. Để tin này lọt vào tai Lâm Chi Vinh, nếu sau đó hắn vẫn không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách Phương Thận này ra tay độc ác.
Thân là tu luyện giả cường đại, hắn sẽ không chủ động làm khó dễ người yếu hơn mình, nhưng như thế không có nghĩa là chó mèo cũng có thể lấn lên đầu hắn…