Lúc này, tiểu Dương vẫn đang ngồi trên nóc nhà ôm lấy búp bê, hắn chỉnh sửa lại vạt áo cho nàng, vuốt nhẹ mái tóc bằng mấy sợi vải của búp bê, sau đó để búp bê trước ngực áo rồi mới đứng dậy. Ngước mắt nhìn phố xá yên tĩnh không một tiếng động trước mặt, hắn cười lạnh: “Muốn chết, ta sẽ cho các ngươi biến mất!”
- Chủ nhân! – Hỏa Diễm phi thân nhảy lên nóc nhà đứng cạnh tiểu Dương.
Theo sau đó là Tiểu Hắc, Hoàng Phủ Quân, Lâm Hòa và đám thuộc hạ. Tiểu Dương liếc mắt nhìn môt vòng, hơi gật đầu xem như đã biết. Nhìn tửu lâu đã chẳng còn hình dạng gì, Lâm Hòa thở dài, cung kính thưa:
- Chủ nhân, xem ra chỗ này không ở được nữa, mời chủ nhân về trang viên…
Tiểu Dương nhàn nhạt cắt ngang lời hắn:
- Không cần, đến Bạch Vương phủ!
- Nhưng ở đó… - Lâm Hòa nhíu mày khó hiểu, “Bạch Vương phủ là phủ tên hoàng thượng kia ban cho chủ nhân, tuy đã được bọn họ sửa sang lại nhưng ở đó không phải rất nguy hiểm sao? Đã thế còn trong tình hình như vầy nữa…”
- Cứ làm theo ý chủ nhân, bây giờ chúng ta đến phủ Bạch Vương!- Hoàng Phủ Quân lên tiếng.
- Nhưng…
Lâm Hòa tính nói tiếp thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hỏa Diễm, Hoàng Phủ Quân, Tiểu Hắc thì sửa lại:
- Vâng, thuộc hạ dẫn đường cho chủ nhân!
Nói rồi Lâm Hòa dẫn đám người tiến về Bạch Vương phủ.
Bạch Vương phủ nằm ở phía tây của Bắc thành, đi qua đường lớn khu chợ, rẽ trái rồi đi thẳng là đến nơi. Phủ được xây dựng giữa một khu đất trống rộng lớn đã được sửa sang lại thành vườn hoa, ngoài ra thì không còn ai xây dững nhà ở nơi này.
Phủ Bạch vương nằm giữa vườn hoa đủ màu sắc, mang lại nét cao quý nhưng cũng đơn độc. Tòa phủ nguy nga tráng lệ, trước cửa có hai bức tượng sư tử đá giữ cửa, cánh cửa được sơn màu đỏ chạm khắc hoa văn màu vàng kim cao quý. Bước vào trong là một sân lớn với hai bên phủ đầy sỏi màu trắng xen lẫn cỏ xanh tạo hình rồng, ở giữa là con đường nhỏ dẫn thẳng vào trong, đi qua sân trước là một hồ sen với những bông sen màu hồng thanh khiết tuyệt mỹ, ở giữa hồ có một đình nghỉ mát để chủ nhân thư giãn ngắm hoa.
Qua hồ sen là con đường dẫn đến ba hướng trong phủ, đường ở giữa dẫn về phía tây, nơi tiểu Dương ở, phía đông là nơi dành cho khách và phía bắc là nơi dành cho hạ nhân và phòng bếp. Ngoài ra còn có các phòng ốc và thư phòng bố trí xung quanh viện phía tây và đông…Tuy đã biết trước, nhưng khi bươc vào đây, bọn Hỏa Diễm không khỏi ngạc nhiên vì…ngoài bọn họ, nơi đây chẳng còn ai. Một tòa phủ nguy nga, tráng lệ nhưng không có lấy một bóng người, đây là làm sao?
- Là ý của ta! –Tiểu Dương nhàn nhạt lên tiếng, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
- Hả? – Hỏa Diễm khó hiểu.
Thấy tiểu Dương không có ý định nói tiếp, Lâm Hòa lắc đầu, thở dài một hơi rồi lên tiếng:
- Trước khi tới thành, chủ nhân đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai bước vào đây. Nên ngoài việc gọi người sửa sang, quét dọn xong rồi trở về thì ta không để bất cứ ai bước vào nơi này.
- Nếu đã là ý chủ nhân thì không cần thắc mắc nữa, ta và Lâm Hòa đi nấu cơm, Hỏa Diễm, Tiểu Hắc, các ngươi dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị dọn cơm. Còn chủ nhân… - Hoàng Phủ Quân định gọi tiểu Dương thì cứng họng vì chẳng thấy hắn đâu.
- Chủ nhân tới tây viện rồi, các ngươi làm cơm đi, bọn ta đi dọn dẹp đồ đạc đây! – Hỏa Diễm nói xong liền cùng Tiểu Hắc mang theo hành lý rời đi.
Hoàng Phủ Quân thấy vậy thì nhún nhún vai, thở dài kéo Lâm Hòa về phía nhà bếp.
Trong khi đó, tiểu Dương ôm búp bê chậm rãi đi về phía tây viện, vừa đi, hắn vừa cười nhẹ mà nghĩ thầm: “Nguyệt nhi! Về sau đây sẽ là nhà của chúng ta…”
Bước qua những con đường lát sỏi trắng, hai bên đường nhẹ du dương tiếng gió cùng hương thơm thanh mát của cỏ xanh, hoa lá khiến lòng người thêm yên bình dễ chịu. Thiên Thanh Nguyệt nằm trong ngực hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác bình yên như vầy, nếu có thể duy trì mãi mãi thì hay quá.
Vừa bước vào tây viện, thì trước mặt đã đập vào mắt là tấm bảng “Bạch Nguyệt viện” được dát bằng vàng, nét chữ phóng khoáng, lưu loát như rồng bay phượng múa. Thấy tấm bảng, tiểu Dương hài lòng gật đầu, Thiên Thanh Nguyệt thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười thầm “tiểu Dương thật là…”
Đi và trong là hai hàng hoa đào màu trắng xen lẫn sắc hồng trải dài bao quanh viện, giữa viện là một hồ sen trắng điểm thêm những tảng đá tựa như núi khiến người khác nhìn vào như bị lạc vào tiên cảnh. Giữa hồ có một đình nghỉ mát biệt lập không có cầu bắc qua để đi vào, đình được xây bằng gỗ chạm chổ những hoa văn lạ mắt, rèm treo màu trắng phấp phới tạo thành một quang cảnh kỳ bí tuyệt đẹp.
Nhìn xung quanh một vòng, tiểu Dương gật đầu tán thưởng, mọi thứ, cứ như lúc đó vậy. Nơi chỉ thuộc về hắn và nàng…
Nằm trong ngực tiểu Dương, nhìn mọi thứ hiện lên trước mắt, không biết tai sao nhưng nàng bỗng thấy mắt cay cay muốn khóc, như là trở về một nơi đã lâu lắm rồi nàng chưa trở về. Đây…là vì sao?
Vòng qua hồ sen là nơi ở của tiểu Dương, như đã rất quen, hắn mở cánh cửa phòng đối diện hồ sen rồi đi thẳng vào trong. Đặt mình ngồi xuống ghế chủ vị, hắn ôm nàng ra, để trán nàng chạm nhẹ vào trán hắn, nhẹ giọng:
- Nguyệt nhi, nơi đây, vừa ý nàng không?
“Tiểu Dương…”, Thiên Thanh Nguyệt không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng lúc này là như thế nào, nàng không biết, nàng không biết tại sao lại như vậy, tại sao lại càm thấy hoài niệm? Tại sao lại thấy vui, thấy buồn… đến nỗi hốc mắt cay cay như vầy? Đến nỗi, nàng còn chẳng thể thốt lên một câu nào… Tại sao?