• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã được nửa năm kể từ khi Thiên Thanh Nguyệt và tiểu Dương ở đây. Bây giờ tiểu Dương hoàn toàn quen thuộc với cách sống trong rừng cũng như tự bảo vệ mình.

Tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng tiểu Dương đã có không còn vẻ ngây ngô của một đứa trẻ nữa. Trừ những lúc ở riêng với nàng tiểu Dương còn biểu lộ tính tình trẻ con ra, thì hầu như quanh thân lúc nào cũng tỏa ra hàn khí, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm.

Nhìn tiểu Dương như vậy, lòng nàng đau lắm, nhưng một con búp bê thì có thể làm được gì ? Nàng chỉ có thể ở bên cạnh đệ ấy, cho đệ ấy một chỗ dựa, một nơi có thể giúp đệ ấy về lại là chính bản thân mình. Như vậy có đủ không ? Nàng không biết, nàng muốn làm nhiều hơn, nhưng mà, lại chỉ có thể làm được bao nhiêu đó thôi.

Cười tự giễu bản thân, khiến tiểu Dương trở thành như vậy, nàng cũng có phần trong đó mà, không phải sao ?

"Gừ", phía trước có tiếng gầm gừ làm tiểu Dương chú ý, rút đoản kiếm bên hông ra, tiểu Dương tiến về phía lùm cây.

"Gừ gừ" tiếng gừ ngày một yếu, có vẻ là một con thú đang bị thương. Vạch đám lá cây ra, phía bên kia lùm cây là một con sư tử màu đen to gấp đôi tiểu Dương đang nằm gục một chỗ. Xung quanh là đàn sói đang vây quanh.

Có vẻ động vật ở đây bị đột biến gen hay sao ấy, con nào con nấy đều to quá mức bình thường. Mà ở trong rừng này cũng có sư tử sao ? Nửa năm sống trong đây, nàng và tiểu Dương chưa từng gặp sư tử mà chỉ toàn thấy sói, hổ với rắn là nhiều. Mà bây giờ xuất hiện một con sư tử, thật lạ nha.

Nhìn con sư tử kia có vẻ như đang bị thương, còn đàn sói đang trực chờ tấn công. Bỗng nhiên, con sư tử nhìn về phía nàng và tiểu Dương.

Là nó, ánh mắt màu lục đó. Đó là ánh mắt luôn quan sát nàng và tiểu Dương, không thể nào nhầm được, nhưng tại sao ?

Thấy sư tử mấy cảnh giác, đàn sói đồng loạt xông lên. "Grao" bị cắn trúng, sư tử kêu lên, ngay lập tức nó phản đòn, vung móng vuốt đánh về phía con sói.

Nàng cảm nhận được, cơ thể tiểu Dương đang run lên, sát khí tỏa ra. Nhanh như chớp tiểu Dương lao về phía bọn chúng, những con sói nhận ra sự có mặt của tiểu Dương, ba con trong số chúng tách ra lao về phía tiểu Dương.

"Oẳng", nhanh chóng giết chết ba con sói, tiểu Dương tiến thẳng, xông vào trận đánh của bọn chúng. Từng con, từng con một đều bị hạ dưới tay tiểu Dương, cho đến con cuối cùng mới dừng tay.

Nhìn con sư tử đen nằm dưới đất, tiểu Dương nói thầm.

- Tỷ, nó giống đệ!

"Tỷ hiểu", nó giống tiểu Dương, không, tiểu Dương còn có nàng, nhưng nó chỉ có một mình, phải đối đầu với tất cả, cô độc, cũng giống nàng trước đây. Nàng hiểu tại sao tiểu Dương làm vậy.

Con sư tử nhìn tiểu Dương bằng ánh mắt đề phòng, tiểu Dương lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt nó, như bị áp đảo về khí thế, nó rũ mắt cúi đầu xuống. Thấy vậy, tiểu Dương tiến lại gần nó, lấy ra ít thảo dược vừa hái lúc nãy, nhai nát đắp vào vết thương cho nó. Rồi xé miếng vải ngay vạt áo mình băng lại cho nó. Xong xuôi liền đứng dậy bỏ đi, nhìn tiểu Dương đi phía trước, con sư tử gắng gượng đứng dậy, chậm chạp bước từng bước theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK