Lúc này, tại hoàng cung Long Dực.
Trong luyện đan viện, một cung nữ cẩn thận thi lễ cúi chào Vương Lãnh đang ngồi trên ghế thái sư, thấy cung nữ của hoàng hậu cúi chào, hắn cũng chẳng thèm để ý bình thản uống trà:
- Tham kiến quốc sư! Thưa quốc sư, đây là thứ nương nương sai nô tỳ đưa cho ngài!
Nàng ta cung kính nói, sau đó hai tay dâng cho hắn một phong thư. Hắn cầm lấy, nhàn nhạt mở miệng:
- Bảo với nương nương tối mai ta sẽ đến!
- Vâng! Thưa quốc sư, nô tỳ xin cáo lui!
Thấy cung nữ rời đi, hắn nắm chặt phong thư trên tay, phong thư nhanh chóng bị thiêu thành tro bụi. Vương Lãnh cười lạnh, phất tay áo rời đi, trong mắt hắn đầy sự khinh bỉ, kinh tởm nơi này: “Một lũ tham lam!”
Nhẫn ngọc trên tay hắn bỗng sáng lên, một bóng người hư ảo xuất hiện trước mặt Vương Lãnh, hắn vận hắc y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đỏ máu, nếu Thiên Thanh Nguyệt nhìn thấy người này chắc chắn sẽ nhận ra đây là nam nhân xuất hiện cùng với người đã lỡ tay mang nàng đi. Hắc y nhân quỳ gối, nghiêm trang bẩm báo:
- Chủ nhân, Bạch Thiên Dương đã vào Bắc Thành, hắn còn thảm sát trong đó, có khi nào hắn sẽ phát hiện không?
Vương Lãnh nghe vậy thì mỉm cười:
- Không sao, hắn phát hiện mới tốt, cứ theo kế hoạch tiến hành!
- Vâng, thưa chủ nhân!
Nói rồi hắc y nhân biến mất, Vương Lãnh cầm tách trà lên nhẹ nhàng xoa tay, đôi mắt đỏ rực chợt lóe rồi biến mất.
Trong khi đó, khi đám người Hỏa Diễm chạy về tìm tiểu Dương thì phát hiện mọi thứ tại đó hoàn toàn không có gì thay đổi, nói cách khác màn sương đó không xuất hiện chỗ tiểu Dương. Thấy bọn họ hốt hoảng như vậy, hai người từ mái nhà đáp xuống, Thiên Thanh Nguyệt liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Như không nhìn thấy ánh mắt bất mãn của chủ nhân nhà mình, Hoàng Phủ Quân thuật lại mọi việc vừa xảy ra, hai người nghe thế thì nhíu mày, có vẻ bọn họ rơi vào âm mưu nào đó rồi, có khi âm mưu này chính là nhắm vào bọn họ mà đến. Nhưng việc gì cũng không thể gấp, nhìn trời sắp sáng, tiểu Dương lại bất mãn ra lệnh cho bọn họ:
- Các ngươi dọn dẹp lại chỗ này đi!
Sau đó không chút quan tâm kéo Thiên Thanh Nguyệt trở về mái nhà gần đó tiếp tục thế giới của hai người. Để lại đám người khóe mắt giật giật nhìn nhau, thấy tiểu Dương hoàn toàn không liếc mắt nhìn mình, Hoắc Lăng Thiên cười khổ một tiếng, Lôi Tử thấy vậy liền nói:
- Chủ tử, người không sao chứ?- Không sao! - Hoắc Lăng Thiên lắc đầu cười khổ.
- Tên tiểu tử đó...
- Lôi Tử, đủ rồi. Ngươi cùng bọn họ giải quyết việc ở đây đi, không cần lo cho ta. - Hắn ngắt lời Lôi Tử, giọng không vui nói.
- Vâng, chủ tử! – Lôi Tử tuy vẫn bất mãn nhưng vẫn gật đầu tuân lệnh.
Khi Lôi Tử rời đi, Hoắc Lăng Thiên vẫn ngồi dưới đất xoa ngực vẫn còn đau rát của mình, trong lòng thầm khinh bỉ chính hắn:"Hoắc Lăng Thiên ơi Hoắc Lăng Thiên, ngươi bị điên sao? Sao lại có cái ý nghĩ như vậy chứ? Vừa nhìn là biết tiểu Dương xem trọng nàng ta còn hơn cả mạng sống, ngươi đúng là vô sỉ khi có cái ý nghĩ kinh tởm đó... Xem ra tiểu Dương ghét ngươi thật rồi, nàng ta cũng chẳng ưa gì ngươi, haiz..."
Ngước mắt nhìn trời, Hoắc Lăng Thiên Thở dài trong lòng: “Có những thứ là của mình thì sẽ là của mình, không là của mình sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình…”
Đang chăm chú nhìn trời cảm thán, Hỏa Diễm từ phía xa tức giận quát:
- Này, họ Hoắc kia, ngươi còn tính ngồi đó tới bao giờ, còn không qua đây phụ bọn ta một tay, muốn ăn đá hả!!!
Hoắc Lăng Thiên khóe miệng giật giật, được rồi, dù sao cũng là thuộc hạ của tiểu Dương, hắn nhịn... Xem nào, bắt đầu từ việc dọn xác chết, nhìn đám người Hỏa Diễm vung tay một cái liền hủy thi diệt tích, khóe miệng hắn giật giật, lũ này là yêu quái chắc? Mà kệ nó, hắn vẫn nên tìm việc làm thì hơn mất công tò mò hại chết ruồi, nhầm hại chết long dù sao cũng được gắn cái mác “chân long thiên tử” nên không cần tự hạ thấp làm ruồi...
Mặc kệ đám người kia ồn ào, dưới ánh trăng sắp tàn mờ ảo, dịu dàng huyền bí. Hai bóng dáng tựa vào nhau ngồi trên nóc nhà, Thiên Thanh Nguyệt để tiểu Dương ngồi tựa vào ngực nàng, hắn cũng thuận thế cầm lấy lọn tóc của nàng mà vuốt lấy. Giữa nàng và hắn lúc này, chỉ có sự im lặng, nhưng… như vậy là đủ rồi.
Tuy cả hai đều im lặng, nhưng bên môi luôn giữ nụ cười nhẹ thỏa mãn… Hạnh phúc, đôi khi chỉ cần như vậy mà thôi. Cùng ngồi cạnh nhau, ngắm trăng sao không phải lo nghĩ về bất cứ điều gì. Vòng tay nàng ấm áp ôm hắn vào lòng, cho hắn cảm nhận cảm giác ấm áp mà hắn tham luyến, hắn… yêu nàng, tham lam chỉ muốn nàng là của hắn… Đã từ rất lâu, rất lâu trước kia, từ lần đầu mà hắn gặp nàng cho đến tận bây giờ… hắn, chỉ cần một mình nàng mà thôi… Hắn, sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp nàng đi nữa, sẽ không để nàng rời khỏi vòng tay hắn một lần nữa…Nguyệt nhi của Bạch Thiên Dương hắn, chỉ có thể thuộc về hắn… Ai cũng không được phép mang nàng đi…
Không biết đã qua bao lâu, mùi máu tanh trong không khí bây giờ đã chẳng còn nữa, chỉ còn lại những cơn gió thoang thoảng hương cỏ xanh từ ngoài thành thổi vào. Phía chân trời xa, từng áng mây đỏ sáng lượn lờ lan tỏa lớn dần thành những vầng ánh dương chiếu sáng cả một góc trời… Bình minh sắp lên!
Thiên Thanh Nguyệt nhìn vầng sáng phía xa, nàng cười nhẹ:
- Bình minh thật đẹp!
Lời nàng nói khiến tim tiểu Dương đập mạnh một nhịp, hắn nắm chặt tay nàng, hắn… ghét bình minh!
- Ừm!
Thiên Thanh Nguyệt cười nhẹ lắc đầu, nàng cúi xuống, hôn nhẹ vào trán tiểu Dương, quanh thân nàng tỏa ra luồn sáng…
Tiểu Dương nhẹ nhàng tiếp lấy nàng, ôm nàng vào trong ngực, mắt hắn nhắm lại, trong lòng gọi thầm tên nàng: “Nguyệt nhi! Đợi ta, ta nhất định sẽ biến nàng thành người!”