Bình Nguyên Tử Vong danh xứng với thực, âm u lạnh lẽo mà tĩnh mịch, không có nửa điểm hơi thở sự sống.
Duy nhất gió đang lưu động mãnh liệt cuồng bạo, thổi bay tầng mây xám xịt tán tụ bất định trên bầu trời u ám. Trong khoảng cách giữa mây với mây, hé ra bầu trời đỏ sậm, như thể máu tươi đọng lại xếp tầng lên máu tươi, nói không ra áp lực máu tanh.
Dưới bầu trời, bình nguyên rộng mênh mông vô bờ mang đến cho người cảm giác thật không tốt, tất cả mặt đất đều là bùn thối đen, chân dẫm hãm sâu xuống cảm thấy cũng rất kinh khủng, đối lập mãnh liệt hơn chính là vô số bộ xương khô trải rộng trên bùn thối đen này, mỗi một bộ chúng nó đều cực kỳ cao lớn, có mặc khải giáp hỏng gỉ sét, có kéo theo liêm đao cán dài nặng trịch, hỏa diễm u lam nhảy nhót trong hốc mắt. Nhìn qua giống như tử thần thu gặt sinh mệnh.
Dạ Sắc đang tiêu diệt những tử thần này.
Ba ngày rồi, cô bị lạc ở trong này đã tròn ba ngày, từ lúc mới đầu bị Khô Lâu đánh cho cửu tử nhất sinh, đến lúc này đánh được bầy đàn Khô lâu tan tác, đây là một chuyển biến cực kỳ chật vật. Cùng lúc đó, trạng thái trong lòng cô cũng chuyển biến theo, từ hỗn loạn bất an đến bình tĩnh ung dung, cô giác ngộ rất nhanh, thích ứng cũng rất nhanh.
Tất cả những này, nhờ vào cô nhặt được những sách vở trong phế tích thành thị. Đọc nhiều, khiến cô biết rất nhiều sự vật chưa tiếp xúc qua, không đến mức đối với văn minh đã mất đi kia hoàn toàn không biết gì cả, như thế suy đoán ra mình đang ở trong thế giới hư cấu.
Đúng vậy, chính là thế giới hư cấu!
Đây là một cái suy đoán không thể tưởng tượng nổi, lúc đầu cô cũng không tin, nhưng thông qua hành động thực tế, nhiều lần nghiệm chứng, loại bỏ tất cả không có khả năng sau, cô phát hiện đây là suy đoán khả năng nhất, cô phải tin tưởng.
Không thể lảng tránh sự thực, một khi bày ra trước mắt, Dạ Sắc đành phải an tâm tiếp nhận. Mười bảy năm giãy dụa thống khổ có thể chết bất cứ lúc nào ở mạt thế đối với cô mà nói, cô chỉ có thể quý trọng trước mắt, vô pháp nhìn về tương lai, cho nên cô không quan tâm mình vì sao tới được nơi này, cũng không sầu lo sau này sẽ đi con đường nào, hiện thực cũng tốt, trò chơi cũng được, chỉ cần còn sống, cô cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Dạ Sắc nhìn ngọn lửa nhỏ nâng lên trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi giơ lên.
Cô cảm thấy thật mỹ mãn! Đừng nhìn hoàn cảnh Bình Nguyên Tử Vong này âm trầm ác liệt, trên thực tế, ở đây tốt hơn mạt thế nhiều lắm, bởi vì----
Nơi này là trò chơi, không những cô có thể sử dụng các loại đạo cụ kỹ năng, mà còn có thể tùy ý thay đổi bản đồ!
Ngọn lửa trong lòng bàn tay bay ra ngoài, ầm ầm bắn trúng mục tiêu.
Ba ngày vừa qua, ngày đầu tiên cô bị vây ở trạng thái hỗn loạn, bị Khô Lâu đuổi chạy loạn khắp nơi, sau đó phát hiện mình đang ở trong trò chơi, chức nghiệp là pháp sư, thử dùng pháp thuật bảo vệ tính mạng. Ngày thứ hai cô đã tiếp nhận được hiện thực, bắt đầu vừa giết Khô Lâu vừa cân nhắc làm sao sử dụng pháp thuật hiệu quả tốt hơn, ngày thứ ba cũng chính là hôm nay, rốt cuộc cô mới biết xem bản đồ như thế nào, phát hiện mình đi nhầm phương hướng, vẫn đi lòng vòng ở Bình Nguyên Tử Vong.
Trong trò chơi cũng cần ăn uống, để tạo cảm giác no và duy trì thể lực. Bởi do thực vật trong túi hành trang đã ăn hết, ở Bình Nguyên Tử Vong lại không có cách nào bổ sung, Dạ Sắc phải gia tăng tốc độ diệt Khô Lâu ven đường, dùng thuật quần công Hỏa Tường mới học đánh cả đám xung quanh.
Cô muốn nhanh chóng đi ra mảnh đất chết chóc này!
Mặc dù biết bản thân mình đang ở trò chơi, Dạ Sắc vẫn vô hạn tràn ngập muốn đi xem thế giới giả thuyết này, cô muốn nhìn một chút bầu trời tinh khiết, hồ nước trong xanh được miêu tả ở trong sách, cũng muốn biết hương thơm hoa cỏ và mùi vị trái cây ngọt ngào đến mức nào, còn có người chơi trò chơi...
Dạ Sắc đột nhiên rùng mình, nhớ tới ở chỗ ẩn thân, mình bị tập kích bất ngờ.
Trong sách nói qua, nơi nào có người ở đó có giang hồ.
Thế giới trò chơi tuy không tối tăm mờ mịt giống như mạt thế, nhưng cũng tràn ngập giết chóc máu tanh. Đối với cô mà nói nguy cơ trùng trùng, dù sao cô vẫn chưa làm sáng tỏ mình sẽ lấy phương thức gì tồn tại ở trong trò chơi, vạn nhất chết sau không thể sống lại, cô sẽ không có chỗ để khóc. Xem ra vì an toàn, ngày sau vẫn phải hành động cẩn như trước đây, hơn nữa phải nỗ lực luyện cấp, cấp cao có thể đè người, muốn chết cũng không dễ dàng.
Chủ ý đã quyết định, lực chú ý của Dạ Sắc lại chuyển đến đám Khô Lâu, chuyên tâm phóng hỏa giết chết chúng.
Khô Lâu không ngừng ngã xuống, thuật Hỏa Tường của cô dùng được càng ngày càng thuần thục, chức nghiệp Pháp sư này quả nhiên có ưu thế luyện cấp, đáng tiếc duy nhất là số mana được bổ sung một giờ trước đã dùng hết, mặc dù Khô Lâu cũng sẽ rơi ra một ít mana, nhưng vẫn không đủ cho cô dùng, cô chỉ có thể thỉnh thoảng ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ khôi phục mana, thuận tiện đọc lại hướng dẫn trò chơi.
Hướng dẫn trò chơi bám ở trong túi hành trang là một bản sách da dê cũ kỹ không thể giao dịch, không thể tiêu hủy, không thể vứt bỏ. Trên bìa sách in hai chữ to 'Quang mang' tỏa ánh sáng vàng huyền ảo.
Dạ Sắc nghĩ 'Quang mang' đại khái là tên trò chơi này, mà quyển sách da dê cũ kỹ, giống như là bản mặt khống chế, trong mấy quyển tiểu thuyết cô đã xem đều có miêu tả liên quan, giở qua mấy lần sau, cô liền thăm dò gần hết cách dùng.
Cứ như vậy vừa đi vừa đánh chốc lại nghỉ ngơi, không biết đẳng cấp đã tăng lên, hay là nguyên nhân khác, dù sao bọn Khô Lâu cũng lộ vẻ càng lúc càng yếu đuối, Dạ Sắc dẫn quái số lượng càng lúc càng nhiều. Đang giết quái một cách hăng say, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người trong tầm mắt, tâm tình cô đã bị chấn động, bước chân chậm lại, thiếu chút nữa chìm ngập trong đám Khô Lâu.
Quyết định thật nhanh, xoay người một cái, cô đạp mấy bước giẫm lên sườn một bộ Khô Lâu, mượn lực nhảy lên chỗ cao, liền đánh thuật Hỏa Tường đã chuẩn bị từ trước xuống.
Thực giống như nước lạnh nhỏ vào dầu cháy, bọn Khô Lâu bị lửa đốt lập tức nổi giận, múa liên đao cuồng loạn cuốn theo tiếng gió rít gào, chẳng qua mục tiêu chúng muốn công kích đang linh hoạt nhảy qua nhảy lại trên đầu chúng, liêm đao hạ xuống thường bổ sai vị trí, đánh trúng đồng loại, gấp đến độ đám Khô Lâu có chỉ số thông minh thấp này giống như một loại ruồi nhặng vòng tới vòng lui ở trong đống lửa.
Khống chế được cục diện, Dạ Sắc có chút an tâm, một bên giết quái, một bên quan tâm để ý hai bóng người ở xa kia.
Bọn họ chính là người chơi sao?
Nhân vật nữ ăn mặc có điểm giống cô, tay cũng cầm trượng pháp, trên người mặc quần áo trường bào, góc bào thêu hoa văn phức tạp mà tinh xảo, chắc cũng là pháp sư. Nhân vật nam kia một thân áo giáp, vác thanh kiếm to hơn nửa người, chức nghiệp của hắn cô đoán không ra, dù sao không phải chiến sĩ thì chính là thánh kỵ, đều là chức nghiệp cận chiến mà cô rất hâm mộ.
Dạ Sắc âm thầm than thở, pháp sư da giòn thịt mềm chân còn chậm chạp, thật không có cảm giác an toàn, chức nghiệp cận chiến vẫn thích hợp với cô. Hơn nữa, cô chơi dao găm chừng hơn mười năm, đột nhiên đổi sang dùng pháp thuật thật không có thói quen, thỉnh thoảng lại muốn xoay sang trượng pháp đi lên chém quái...
Ở chỗ này cô lặng lẽ quan sát hai người chơi, nhưng không biết đối phương cũng chú ý tới cô, hơn nữa rõ ràng bị chấn động mãnh liệt hơn cô.
"Ta có hoa mắt không?" Bách Quỷ gương mặt ngu si: "Này...Đây là Pháp sư?"
Tà Tâm đứng cạnh hắn hai mắt cũng đăm đăm: "Không thấy cô ta ăn mặc quần áo pháp sư sao?"
Bách Quỷ vẫn còn không tin: "Mặc quần áo pháp sư không nhất định là Pháp sư, cũng có thể là Đạo tặc..."
Tà Tâm bĩu môi nói: "Ăn mặc quần áo pháp sư, lại phóng Hỏa Tường là cái gì! Thánh kỵ?"
Nghe ra trào phúng trong lời nói của cô, Bách Quỷ cười khổ nói thầm: "Điều này không khoa học...Pháp sư độ nhanh nhẹn thấp, sao có thể di chuyển vị trí có độ khó cao như vậy? Thao tác của Đạo tặc và Thợ săn đạt chuẩn cũng không nghịch thiên giống cô ta như thế...?"
Sở dĩ a, đây khẳng định không phải Pháp sư thông thường!
Như có điều suy nghĩ Tà Tâm gật đầu, siết chặt trượng pháp trong tay liền trực tiếp đi về phía đó.
Bách Quỷ bị tư thế này của cô làm cho hoảng sợ, vội hỏi cô: "Ngươi làm gì thế?"
Gương mặt Tà Tâm kiên định: "Tìm đại thần đến làm quen."
Như vậy a!
Bách Quỷ thở phào một hơi: "Nắm chặt trượng pháp thế, không biết còn tưởng rằng ngươi muốn đi đánh nhau đâu.."
"Ngươi cho rằng ta muốn a!" Tà Tâm lệ rơi đầy mặt: "Ta đây không phải khẩn trương sao..."
Trong trò chơi, đại thần luôn luôn thần bí, tồn tại bởi ngưỡng vọng, điều này cũng không quan hệ bất luận lợi ích gì, chỉ là trong tiềm thức con người đối với sức mạnh luôn khát vọng và kính nể. Cho dù Tà Tâm là loại người bình thường không có cảm giác gì đặc thù đối với cái gọi là đại thần, nhưng chân chính phải tiếp xúc gần với một vị cao thủ, trong lòng cũng sẽ không tránh được có chút hưng phấn hồi hộp.
Vì vậy, Dạ Sắc nhìn thấy được tên nữ Pháp sư kia nắm chặt trượng pháp, vẻ mặt thấp thỏm đi về phía cô.
Cũng may là như vậy, cô nhìn thấu đối phương không có ác ý, cứ ung dung thản nhiên vừa diệt sạch quái vừa yên lặng theo dõi diễn biến. Không sợ hiểu lầm đối phương nhân cơ hội đánh lén cô, cô sẽ không nói hai lời liền xuống tay giết chết đối phương trước, bảo vệ an toàn của mình.
"Bạn...Chào bạn, mình là Tà Tâm." Pháp sư kia đi đến cách đó không xa ngừng lại, có chút ngượng ngùng cười cười nói với cô: "Bạn xưng hô như thế nào?"
Trong ánh lửa, từng đàn Khô Lâu từ từ ngã xuống, lại có cá biệt không chết, bị Dạ Sắc đánh thêm mấy quả cầu lửa, liền triệt để tan mất, thẳng đến lúc toàn bộ quái trước mặt không còn, cô vẫn không hé răng, lạnh nhạt nhìn một chút Tà Tâm, lại cúi người nhặt đồ rơi xuống từ đám Khô Lâu, mặc kệ tốt xấu, trực tiếp ném tất cả vào trong túi hành trang.
Đây cũng không phải cô cố ý ngạo mạn, mà do nhiều năm sinh hoạt trong nguy cơ tôi luyện ra bản năng, cảm thấy nói không trọng yếu bằng giết quái, đợi đến khi giết quái xong, trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết nên nói cái gì, dù sao đã nhiều năm không cùng người nói chuyện, có rất nhiều điều muốn nói tụ ở đầu lưỡi, lại lộn xộn đến không tổ chức được hoàn chỉnh câu cú.
May mà Tà Tâm cho rằng cô là đại thần, kẻ làm thần, không giống người thường, ít nhiều có chút đam mê cổ quái, bởi vậy cũng không để ý lắm cô lạnh nhạt. Hơn nữa, bản thân Tà Tâm cũng đang buồn rầu, đôi bên lại không quen biết, cô nên làm sao xin người ta chỉ bảo bí quyết kỹ xảo thao tác đây? Trực tiếp hỏi thẳng khẳng định không được, trước tiên phải chơi với nhau quen thuộc hơn thì mới nói.
Hai người không hẹn mà cùng lặng im, bầu không khí đột nhiên có chút cổ quái.
Lúc này Bách Quỷ chạy tới, vừa tò mò đánh giá Dạ Sắc, vừa há mồm liền nói: "Chúng mình vừa mới nhìn thấy bạn đánh quái, đều bị bạn làm cho kinh ngạc. Bạn thật là Pháp sư à? Bạn thật là pháp sư hả? Bạn..."
Cái đồ ngốc này!
Mặt của Tà Tâm liền đen lại.
Dạ Sắc cũng bị một chuỗi câu hỏi của hắn xả ra choáng váng, bất quá bầu không khí theo đó mà thoải mái khiến cho cô an tâm, cuối cùng cô nói ra câu thứ nhất trong mấy năm qua: "Bạn...Trên người các bạn...Có đồ ăn không?"
Cô trúc trắc đọc rõ từng chữ, có chút giống trẻ con mới học nói, Bách Quỷ và Tà Tâm ngớ ra một lúc mới nghe hiểu.
Cũng may đây là trò chơi, độ đói khát cao sẽ hạ thấp thuộc tính nhân vật, nhân vật đạt hết giá trị 100 sau, thậm chí sẽ đói khát mà chết. Bởi vậy hai người này cũng không cảm thấy cô mở miệng thì muốn thực vật có cái gì kỳ quái, đều vội vã lật mở túi hành trang, lấy hết thực vật ra.
Tà Tâm còn rất nhiệt tình: "Bạn thích đồ mặn hay đồ ngọt hả? Ở đây mình có mấy loại, bạn tự chọn đi."
Đối với Dạ Sắc mà nói, có ăn là được rồi, đâu còn soi mói? Cô phiền não chính là mỗi một lần phải nhắc nhở mình, ở đây không phải mạt thế, ở đây không thiếu thực vật, lúc này mới có thể miễn cưỡng kiềm chế phát động trong lòng muốn đem thực vật quét một cái sạch sẽ.
Cuối cùng, cô cực kỳ khắc chế cầm một ít bánh mì và thịt nướng, nói một tiếng: "Cám ơn."