Nói chuyện một hồi thì Nam Phong cảm thấy mót trong người.
“Mẹ nó! Đang trong lúc quan trọng thì buồn WC. Đúng là đời như chó rệp mà!” Nam Phong than thở trong lòng.
Sau đó, hắn đứng lên nhìn Mộ Dung Tuyết và nói: “Xin phép nhưng tại hạ phải ra đây làm một chút việc nhỏ!”
Mộ Dung Tuyết nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Việc nhỏ là việc gì vậy, nó quan trọng như thế sao?” Nàng không biết việc gì mà khiến cho một người đang được ngồi nói chuyện với mỹ nữ như hắn phải đứng dậy, điều đó khiến cho nàng nghi ngờ về mị lực của chính mình a.
“Việc nhỏ là...” Nam Phong thật không biết phải giải thích với nàng như thế nào, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của nàng thì hắn biết rằng, mình phải cho nàng một câu trả lời rõ ràng nếu không thì nàng sẽ không bỏ qua cho mình a.
Hắn hít một hơi tự tin rồi nói tiếp: “Việc nhỏ này là một việc vô cùng thiêng liêng và cao cả. Việc này mà mỗi người hàng ngày vẫn phải làm, có người làm việc này trong thời gian dài, nhiều lần, còn có người thì làm việc này ít hơn với thời gian ngắn hơn.”
Nam Phong càng nói lại càng khiến cho nàng tò mò hơn, nàng lại hỏi: “Có vẻ việc nhỏ này không hề nhỏ chút nào đó, có phần rất quan trọng. Thế nó là gì vậy?”
“Nó là, nó là...”Nam Phong ấp úng nghĩ: “Mẹ nó chẳng lẽ lại nói ra, thế thì mất hết hình tượng quá!”
“Là gì vậy?” Mộ Dung Tuyết gặng hỏi.
“Là đi vệ sinh a!” Nam Phong phải rút hết can đảm của mình để nói a. Hắn cảm giác mặt mũi của mình lúc này đã mất sạch.
“Hử! Vệ sinh là gì vậy?” Cái từ “Vệ sinh” mà Nam Phong nói thì đúng là lần đầu tiên nàng được nghe thấy, thế nên việc nàng không hiểu là điều có thể hiệu được.
“Mẹ nó cái cổ đại chết tiệt này!” Nam Phong bật chửi trong đầu. Sau đó hắn lại nói tiếp: “ Vậy là đi giải quyết đi.”
“Đi giải quyết là gì vậy?”
“Là đi giải toả.”
“Là chi vậy?”
“Là đi nhẹ. Aaaaaaaa......!!!”
Cái tình huống táo bón này là sao vậy. Chỉ là đị vệ sinh nhẹ thôi mà, có nhất thiết ông trời phải thử thách lòng kiên nhẫn của hắn như vậy không.
“Thật sự thì những thứ mà huynh nói muội không hiểu gì hết a!” Mộ Dung Tuyết cũng đã bắt đầu mất tự nhiên. Nàng đến lúc này cũng không còn muốn làm khó hắn nữa rồi, mà chỉ muốn cho hắn đi “nhẹ” luôn mà thôi. Thế nhưng, lúc này Nam Phong đã xông máu rồi, nếu mà không làm cho nàng hiểu ra thì hắn sẽ không cứ thế mà đi nữa.
“Được rồi! Còn một từ mà nàng không hiểu nữa thì ta cũng chịu thua.” Nam Phong sắn tay áo của mình lên, khớp cổ, khớp tay kêu lên từng tiếng như thể hắn chuẩn bị quyết một trận thắng thua vậy.
“Được! Mời huynh nói!” Mô Dung Tuyết cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại, lần này nàng chắc chắn phải hiểu điều hắn nói là gì.
“Đi nhà xí!” Lời vừa mới thốt ra từ trong miệng của Nam Phong khiến cho mặt của Mộ Dung Tuyết đỏ chót, mang tai của nàng đã đỏ ửng lên từ lúc nào không biết. Nàng choáng váng luôn không thốt được một câu gì ra nữa, cứ như thể là đứng hình luôn vậy.
Nam Phong quay người bỏ đi như một vị anh hùng ra chiến trận, sau lưng là thiếu nữ với ánh mắt trông mong đứng nhìn. Quả thật đúng là “Like a boss”.
...
“Thế nào huynh đệ! Lâm cô nương đó như thế nào? Ngồi cả một ngày với mỹ nhân chắc chú vui sướng lắm nhể?” Nam Phong quay sang chọc gheo Vương Hạ Thiên vì hắn cảm thấy lúc này, dường như cái tên huynh đệ của mình đã rơi vào lưới tình mất rồi.
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của Nam Phong mà lại nói với vẻ mặt hạnh phúc: “Nàng ấy thích nhìn thấy ta làm minh chủ võ lâm a!”
Nam Phong nghe thấy vậy thì giật mình kêu lên, sau đó hắn liên tiếp tát tỉnh người huynh đệ của mình và nói: “Tỉnh lại xem nào huynh đệ! Chú không thể vì gái mà bán đứng anh em như vậy được a! Ta vẫn còn cái nhiệm vụ minh chủ võ lâm này ở trên đầu mà!”
Hạ Thiên bị hắn nói vậy thì giật mình, sau đó tên này cười hì hì và nói: “Huynh đệ! Ta chỉ nói đùa đấy mà! Làm sao có chuyện ta lại đi chọc phá nhiệm vụ của huynh được chứ!”
Nam Phong lúc này nhìn mặt thằng nào cũng méo có thể tin được, hắn nói: “Chỉ mong là như vậy! Huynh đệ tốt đừng để cho ta phải thất vọng!”
“Hé hé! Đúng mà, đúng mà!
***
Sáng hôm sau.
Trên Hoa Sơn luận võ lúc này hội tụ rất nhiều anh tài, cao thủ vô số. Nam Phong nhìn sơ qua mà đã thấy hầu hết là luyện khí kỳ với kết dịch kỳ, nhưng lần này hắn cũng nhìn thấy rất nhiều cao thủ kết đan kỳ tham gia vào.
Nhìn sơ là như vậy, nhưng hắn lại nhìn thấy một vài tên luyện thể kỳ cũng xuất hiện ở đây nữa. Hắn đoán rằng họ là được tiền bối trong môn phái đưa đến đây để trải nghiệm chứ không có ý gì là tham gia đại hội to lớn như thế cả. Nếu đến cả luyện thể kỳ cũng có thể tham gia thì quả thật đã quá khinh thường anh hùng trong thiên hạ rồi.
“Nam Phong nhìn xem! Ta cảm giác có một vài khí tức vô cùng mạnh mẽ. Dường như là cao thủ kết đan kỳ đỉnh phong. Thật không ngờ cũng có cao thủ đẳng cấp này tham ra một cái minh chủ võ lâm thế tục nhỏ bé.” Lần đầu đi trải nghiệm khiến cho Vương Hạ Thiên vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh thì Nam Phong cũng vậy, hắn cũng chẳng khá hơn là bao khi đây là lần đầu xuất sơn của hắn.
“Cẩn thận là được! Nếu mà không được nữa thì ta cũng không quá cố. Cái mạng này thì chỉ có một mà thôi, còn hệ thống thì lúc nào thăng cấp trở lại cũng được.” Nam Phong cảm khái nói.
“Ta biết rồi!” Hạ Thiên gật đầu đồng ý với lời nói của Nam Phong. Hắn cũng giống Nam Phong đến đây với mục đích là trải nghiệm mà thôi, còn muốn tranh đấu thật sự thì đây không phải là nơi dành cho hắn, mà ở một sân đấu rộng lớn hơn dành cho những người trẻ tuổi có tiềm lực trên khắp Huyền Linh đại lục.
Đi lại được một lúc cuối cùng thì Nam Phong cũng gặp được nhóm của Lâm Tư Nguyệt đang đi tới. Công việc chào hỏi ngay lập tức được Hạ Thiên tranh trước, hắn cũng mặc kệ tên này đi lấy le với gái mà chỉ chắp tay chào hỏi một tiếng, rồi kiếm một chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Cô nàng Mộ Dung Tuyết hôm nay cũng đến nhưng vẫn cố tránh mặt hắn. Sau sự việc hôm qua thì hôm này nàng vẫn còn cảm giác ngượng ngùng khi đối mặt với Nam Phong.
(t/g: Con gái nhà người ta mà nhà ngươi đứng ngay trước mặt và nói là đi nhà xí, thì có ai mà không ngượng ngùng cho được đây.)
“Chào mừng tất cả mọi người đến với đại hội võ lâm lần này!”
Một giọng nói trầm ổn vang vọng đất trời khiến cho Nam Phong tỉnh lại và tập trung vào chính giữa võ đài. Một lão tiền bối tóc bạc trắng cả người thu ép nội niễm nhưng vẫn không thể che dấu được bá khí xung quanh thân thể, người này đứng ở đó và nói lớn, giọng nói của người này tràn đầy uy áp kinh khủng, cảm giác của hắn đối với người này là sâu không lường được.
“Nhìn đi Nam Phong! Ta đoán không nhầm thì đây là một trong mấy khí tức kết đan kỳ viên mãn cường giả mà ta cảm nhận được” Vương Hạ Thiên thận trọng ghé vào tai hắn nói.
Nam Phong không nói gì mà chỉ gật đầu, sau đó hắn lại im lặng chú ý.
Giong nói uy áp một lần nữa lại vang lên:
“Xin tự giới thiệu lão phu chính là minh chủ võ lâm đời trước Lâm Chí Thiên. Mười năm một lần đại hội lại được tổ chức, lần này tổ chức sớm hơn một tháng tại vì cần chọn ra người có thể gánh vác được trách nhiệm cứu vớt nhân sinh thiên hạ khỏi lầm than.”
Người này dừng lại một hơi rồi nói tiếp: “Quả thật lão phu đã già rồi, không còn đủ sức lực để quản nhiều được nữa, chỉ có thể tổ chức đại hội sớm hơn để tìm ra người tài hoa có thể gánh vác được trách nhiệm quan trọng này.”
Sau đó người này liếc nhìn một lượt xuống dưới khán đài và nói: “Lão phu cũng không muốn nhiều lời nữa mà vào luôn việc chính. Đại hội võ lâm lần thứ 28 chính thức được BẮT ĐẦU.”
Nam Phong cùng Hạ Thiên bước lại gần bàn bốc thăm để xem mình xẽ vào tổ nào. Vòng đầu tiên chính là chia tổ đấu loại. Thả một loạt người lên sàn, tổ nào bị loại đến một mức độ nhất định thì coi như là qua vòng một.
Trước khi đi Nam Phong nhìn thấy Mộ Dung Tuyết tiến lại gần hắn, Hạ Thiên nhìn thấy vậy cũng tự động tránh sang một bên để đi tìm Lâm Tư Nguyệt.
Mộ Dung Tuyết đến nơi thì nói trước: “Ngươi phải thật cẩn thận đấy!” mặc dù khuôn mặt của nàng vẫn còn nóng bừng khi nhìn thấy hắn, nhưng mà nàng đã lấy hết dũng khí ra để bắt chuyện với hắn rồi.
“Khà khà! Nàng không phải lo! Vòng một không thể làm khó được gì ta đâu!” Nam Phong kiêu ngạo nói.
“Hừ! Coi như ngươi khoẻ!” Sau đó Mộ Dung Tuyết bực bội quay đi để lại cho Nam Phong ngơ ngác đứng nhìn.
Vương Hạ Thiên sau khi đi gặp Lâm Tư Nguyệt trở về thì bắt gặp chuyện này, hắn chỉ đập đập bả vai của Nam Phong một cái và nói: “Huynh đệ! Ngươi cũng gà mờ lắm đó!” Sau đó hắn lại “ha hả” cười bước đi để lại cho Nam Phong ngơ ngác càng không hiểu chuyện gì cả.
Nam Phong xốc lại tư tưởng, hắn nhìn về võ đài với vẻ mặt mong chờ và nói: “Đại hội võ lâm! Ta đến đây!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK