Bọn họ sắp ra khỏi Phong thành thì Yu Mina dường như nhận ra điều gì đó. Nàng ghé sát vào lỗ tai của hắn và nói: “Cẩn thận! Chúng ta đang bị theo dõi!” Nam Phong định quay người lại nhìn thì bị Yu Mina ngăn lại, nàng nói tiếp: “Không cần quay lại, tránh “rút dây động rừng”*. Chúng ta đi vào chỗ kia!”
(Rút dây động rừng = đánh rắn động cỏ: là trường hợp làm một việc nào đó sẽ động chạm, ảnh hưởng đến nhiều việc khác có liên quan.)
Nam Phong và Yu Mina đi vào trong một con hẻm nhỏ, rồi cả hai nhanh chóng chạy trốn. Dường như, tên đầu trọc đã nhận ra điều gì đó không đúng, hắn lấy bộ đàm ra và nói: “Con mồi đã phát hiện! Thực hiện kế hoạch B! Nhanh!”
Yu Mina và Nam Phong cuối cùng cũng cắt đuôi được tên đầu trọc và ra được ngoài thành. Cả hai chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một nhóm người đi đến chặn đường của bon họ.
Trong đầu của Nam Phong nghĩ ngay một điều: “Xong rồi! Bị bọn chúng bao vây rồi!” Hắn từ bé đến giờ chưa bao giờ bị du côn chặn đường, chứ đừng có nói là bị những tên cướp hung tợn mang theo vũ khí nóng.
Thủ lĩnh của bọn người này tiến lên trước và nói: “Các ngươi đừng cố chạy làm gì! Chúng ta đã bao vây nơi này rồi, các ngươi có chạy lên trời. Khôn hồn thì dẫn chúng ta đến nơi mà các ngươi giấu đồ ăn, có khi chúng ta lại tha cho các ngươi một mạng.”
Nam Phong mặc dù trong lòng có chút run sợ trước cảnh tượng như vậy, thế nhưng hắn vẫn nhìn tên này với ánh mắt khinh thường và mạnh mồm nói: “Hừ! Muốn đánh thì đánh, đừng có nhiều lời.” Nam Phong mặc dù trải đời chưa nhiều, nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý giết người diệt khẩu. Hắn biết, dù có đưa hết đồ ăn cho bọn này, thì cũng không thể khiến chúng tha mạng cho mình.
Tên thủ lĩnh nghe Nam Phong nói vậy thì vô cùng tức giận, hắn hét lên một tiếng với đám đàn em xung quanh: “Lên! Tất cả bọn bay lên hết cho ta! Phế bọn chúng, để lại một hơi để hỏi đường là được.”
Hai bên xông vào giao chiến với nhau. Bọn cướp không dùng súng, mà chỉ dùng mã tấu với dao bài để đối phó với Nam Phong. Bọn chúng sợ nếu dùng súng không cẩn thận thì sẽ giết chết mục tiêu. Nam Phong cũng không dám sử dụng súng, hắn sợ nếu mà dùng chúng thì sẽ làm cho bọn này bí quá hoá liều, hoả lực của bọn này mạnh hơn bên hắn rất nhiều. Với lại, hắn muốn tìm đường sống trong chỗ chết.
Bọn cướp cũng không vội lao lên, mà chỉ thong thả mài mòn sức chiến đấu của Nam Phong và Yu Mina. Bọn chúng muốn làm cho Nam Phong mệt mỏi để dễ dàng bắt được mà không bị tổn thất gì. Nam Phong và Yu Mina kêu khổ. Mặc dù biết được mục đính của những tên này nhưng bọn họ cũng không thể làm gì khác ngoài phối hợp với chúng.
Lúc này, trên người của Nam Phong và Yu Mina đã xuất hiện rất nhiều vết thương có lớn có nhỏ. Yu Mina cắn răng chịu đựng còn Nam Phong thì đang rất là đau đớn, từ bé đến giờ thì đây là lần đau đớn và uỷ khuất nhất mà hắn gặp phải.
Yu Mina hét lớn một tiếng, nàng dùng tốc độ thật nhanh chém vào một tên gần đấy, khiến cho mặt hắn hiện lên một vết chém dài. Tên này vô cùng tức giận, hắn rút khẩu súng lục trong người ra và bắn một phát vào nàng.
Nam Phong thấy vậy thì vội lao người ra đỡ đạn thay nàng. Hắn bị trúng một phát vào bụng và nhanh chóng mất sức chiến đấu, ngã xuống đất. Yu Mina không quản được nhiều mà lao đến chỗ của Nam Phong và đỡ lấy hắn. Nàng nhìn bọn cướp với ánh mắt tràn đầy sát khí. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng muốn giết người đến như vậy.
Thấy thế cục đã định, tên thủ lĩnh ra hiệu cho bọn đàn em tiến lên bắt lấy nàng và hắn. Yu Mina thủ thế, chỉ cần bọn chúng tiến lại gần thì dù có liều cái mạng này, nàng cũng phải giết một vài thằng, một mạng đổi một mạng.
Không biết từ đâu, một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên, tên thủ lĩnh nghi ngờ quay đầu lại. Trước mắt hắn lúc này là một người mặc áo choàng đen, tay cầm hai thanh kiếm ngắn, đi đến đâu là người chết đến đấy. Những người này không phải bị cắt làm đôi thì cũng là xẻ ngang, xẻ dọc, khiến cho tên thủ lĩnh rùng mình vì sợ hãi. Mặc dù, hắn cũng đã giết rất nhiều người, thế nhưng cảnh tượng man rợ như thế này thì vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy.
Bóng đen như một làn khỏi biến mất khỏi tầm mắt của tên thủ lĩnh và sau đó xuất hiện bên cạnh Yu Mina, hắn không cúi xuống nhìn nàng mà chỉ nói: “Cô hãy đưa chúa tể nhanh chóng rời khỏi đây. Chỗ này cứ để lại cho tôi.”
Yu Mina mặc dù vô cùng nghi vấn không biết vì sao người này lại đứng ra giúp đỡ nàng và hắn, thế nhưng nàng vẫn làm theo lời người này mà dìu Nam Phong chạy đi.
Đi được một đoạn khá xa thì Yu Mina có quay đầu lại nhìn, nàng nhìn thấy phía sau là một cảnh tượng vô cùng hãi hùng. Bóng đen như một tử thần, đi đến đâu người chết đến đó, mạnh như vậy thì còn ai có gan dám chống lại cơ chứ. Bọn cướp như ong vỡ tổ, chạy tán loạn khắp nơi như muốn tìm đường sống.
Người áo choàng đen này vô cùng giận dữ và không có ý định bỏ qua cho lũ cướp. Hắn liên tiếp truy sát những kẻ đang chạy trốn, ánh mắt của hắn không hề có chút nhân từ nào trong đấy, hắn giết người như là đang giết súc vật vậy. Tiếng hét thảm thiết trộn lẫn với máu thịt, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hãi hùng, nơi này như biến thành một địa ngục tu la vậy.
Yu Mina cảm thấy rùng mình, nàng không dám nhìn nữa mà nhanh chóng dìu Nam Phong đi về bản doanh.
***
Nam Phong tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân yêu. Nếu không phải vì vết thương ở bụng thì hắn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nam Phong cười khổ, hắn nằm trên giường và suy nghĩ lại những sự việc mà hắn đã trải qua từ khi đến nơi này. Không phải Yu Mina trọng thương thì cũng là hắn, hắn cảm thấy thế giới này không phù hợp với một người yêu hoà bình như hắn. Nam Phong càng nghĩ thì càng cảm thấy buồn cười, số chuyện mà hắn gặp ở đây trong mấy ngày qua bằng với từ trước đền giờ.
“Anh tỉnh lại rồi à?” thấy Nam Phong tỉnh lại thì Yu Mina thân thiết lại gần.
Hắn bây giờ cũng không tiện ngồi dậy, vết thương ở bụng mặc dù đã đỡ đi rất nhiều nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy đau đớn, hắn hỏi: “Anh ngất được bao lâu rồi?”
“Anh ngủ được một ngày một đêm rồi! Mà này! Vết thương ở bụng của anh có vẻ rất là nặng đấy, nhưng sao lại hồi phục nhanh như vậy?” Yu Mina nghi vấn hỏi.
Nghe nàng hỏi như vậy thì hắn giật mình. Kể cả thể lực của hắn tăng mạnh nhưng cũng không thể nào hồi phục nhanh như thế được. Với lại, ở một nơi với điều kiện y tế tồi tàn như thế này, việc giữ lại mạng đã là may mắn rồi, làm sao mà phục hồi nhanh như thế được chứ. Nam Phong cũng đầy nghi vấn trong lòng.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Yu Mina hỏi hắn: “Anh à! Anh có quen biết người nào mặc áo choàng đen hay không?” Nam Phong giật mình, hắn vội hỏi nàng: “Em nhìn thấy người mặc áo choàng màu đen che phủ khắp người từ trên xuống dưới à?”
“Vâng! Em có gặp người đó ngày hôm qua. Chính người này đã đã cứu chúng ta đấy.” Ánh mắt của Yu Mina nhìn hắn có vẻ thận trọng hơn, nàng nói: “Người đó rất là mạnh và nguy hiểm, nhưng có vẻ hắn không có địch ý gì với chúng ta.”
Nam Phong gật đầu với nàng, hắn nói: “Đúng vậy! Anh cũng không biết hắn ta là ai, thế nhưng người cứu chúng ta lần trước cũng là hắn.” Yu Mina tỏ ra phân vân, nàng nói: “Thế thì khó hiểu thật? Không biết người đó là ai? Vì sao lại cứu chúng ta và mục đích của hắn là gì?”
“Anh cũng không biết! Thế nhưng anh lại biết một điều. Đó là, mỗi khi anh gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, thì người này sẽ xuất hiện!”
Nam Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thì thào nói: “Ngươi là ai vậy, người áo choàng đen?”
Khi Nam Phong và Yu Mina vẫn đang trầm tư trong suy nghĩ của mình mà không hề biết, người mà bọn họ đang thảo luận lại đang đứng cách đó không xa. Nhìn bóng lưng của Nam Phong sau tấm cửa kính, người này mỉm một nụ cười đầy bí ẩn, giọng nói của hắn vang vọng vào trong không khí: “Sẽ nhanh thôi! Khi ngày đó đến, mọi bí mật sẽ được sáng tỏ.”
Nam Phong giật mình, hắn một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn không thấy gì cả, ngoài màn đêm đen che phủ vạn vật.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK