• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khặc khặc! Ăn xong rồi mà lão phu đây vẫn còn cảm thấy thèm thuồng. Nó quá là ít cho một bữa ăn, thật không có cảm giác gì cả!” Lão cái bang giờ đây đang nằm ưỡn bụng mình trên một táng đá thạch to gần đấy để sưởi nắng với vẻ mặt vô cùng phè phỡn.



“Mẹ nó nữa! Cả một con gà thì lão ta ăn hết ba phần bốn rồi mà vẫn còn kêu đói!” Nam Phong bực dọc nghĩ. Hắn ta nướng gà là để mình thưởng thức a, lão đã đi ăn chùa rồi mà còn không thấy thoả mãn nữa, đúng là đồn như lời mà.



Lão cái bang này vẫn còn không để cho người ta hết bực mình mà nói tiếp: “Aizz! Tiếc thật! Món ngon như vậy mà lại không phối với rượu ngon. Biết thế thì ta đã mang theo “Long nhưỡng tửu” mà ta ngâm ba mươi năm bên người rồi!” Vẻ mặt khoe mẽ kết hợp với dáng vẻ ngả ngớn lại càng khiến cho Nam Phong tức điên lên và định xông vào ăn thua một trận, nhưng sau đó hắn vẫn cố nhẫn nhịn. Mạnh không bằng người thì chỉ có nước nhịn nhục mà thôi, chỉ có loại vũ phu mới đi làm việc biết thừa là bại này.



Nam Phong bực tức rút từ trong ba lô ra một thanh chocolate marou vị cafe và cho lên miệng ngấu nghiến thưởng thức. Chỉ lúc này thì hắn mới thật sự quên đi cái lão ăn mày chết tiệt đang ngồi trên tảng đá kia và thư giãn một buổi trưa thoải mái.



Hắn mới cắn được miếng thứ hai vào miệng thì như một cơn gió, lão cái bang đang nằm phơi nắng trên tảng đá lướt đến trước mặt của hắn. Lão nhìn chằm chằm vào miếng chocolate trên tay Nam Phong và nói: “Này anh bạn trẻ! Cái thứ đen sỳ mà cậu đang ăn là gì vậy?”



Nam Phong dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lão cái bang, hắn nghĩ: “Mẹ nó! Chẳng lẽ lão ta lại định nhằm vào chocolate của ta nữa chăng?”



Sau đó, hắn chỉ tay vào miếng chocolate và nói: “Lão tiền bối! Cái thứ đen đen mà tiểu bối đang ăn thực chất chỉ là một loại kẹo đặc sản của quê nhà mà thôi, cũng không có gì đặc biệt cả!”



Lão cái bang cười to một tiếng và nói: “Ha ha! Cái thứ mà ngươi đang ăn mà cũng xứng được gọi là kẹo hay sao? Lão phu đây đã từng thưởng thức những loại bánh quy sữa trong hoàng cung, hay là kẹo hồ lô, kẹo bọc đường, kẹo keo, kẹo kéo đầy rồi! Chẳng lẽ cái thứ cháy đen nhẻm này lại hơn được chúng hay sao chứ?”



Sau đó, lão lại nhìn vào thanh chocolate trên tay Nam Phong và nói tiếp: “Hay có khi ngươi đang ăn thuốc hả? Lão ta đây trông thế nhưng cũng là luyện đan sư có tiếng đấy. Cái thứ đen sì kia ta ngửi sơ qua thôi mà đã cảm thấy vị đắng của thảo dược rồi!”



Nam Phong trợn trắng mắt nhìn lão cái bang và giơ nhẹ ngón giữa trong lòng mình ra. Mẹ nó! Ông đã không thích thì đừng có mà hỏi a. Đã hỏi thì cũng đừng có nói khó nghe như vậy chứ? Hắn cũng mặc kệ lão cái bang này mà tiếp tục thưởng thức thanh chocolate béo ngậy, ngon lành của mình. Hắn cũng không muốn vì một lão già phá đám mà phá hỏng cái cảm xúc thư thái của mình.



Lão cái bang nhìn Nam Phong không để ý đến mình nữa mà thưởng thức cái thứ đen sỳ đấy một cách ngon miệng, thì tâm lão vô cùng ngứa ngáy. Lão mặc dù rất là mạnh miệng nhưng thực chất lại vô cùng tò mò, không biết cái thứ kẹo đầy mùi thuốc đó có gì ngon lành mà tên nhãi con này ăn ngon miệng như thế.



Nhìn thấy dáng vẻ của lão thì Nam Phong khịt mũi khinh thường và nghĩ: “Đã nghiện, lại còn ngại nữa mới chết! Thôi thì ta đây là một người tốt bụng, cũng không có đi chấp nhặt với người già!”



Hắn rút ra từ trong ba lô của mình một thanh chocolate khác và đưa cho lão ăn mày. Lão ta cũng thành thật nhận lấy thanh chocolate từ tay Nam Phong nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ta đây không cũng phải là thích thú với cái thứ đồ chơi này đâu đấy! Chỉ là ta cảm thấy tò mò về nó mà thôi! Nhớ đấy là ta cảm thấy tò mò mà thôi!”



Nam Phong dùng ánh mắt khinh thường nhìn lão ta và nói thầm: “Mong rằng sau khi lão ăn xong thì vẫn giữ được nguyên được quan điểm của mình!”



Lão cái bang bóc thanh chocolate ra như Nam Phong đã làm và cho lên mũi ngửi thử một chút, lão ta nghĩ: “Đúng là mùi thuốc rồi! Không nghĩ ra, có vị thuốc nào lại ngon đến như vậy cơ chứ?” Sau đó, lão ta cũng từ tốn đưa lên miệng mình một miếng nhỏ. Mặc dù là tò mò những lão vẫn vô cùng cảnh giác với cái thứ được gọi là “kẹo” này của Nam Phong.



Miếng đầu tiên khi đi vào trong miệng và tan trong họng thì...



BÙMMMM!!!



Đó là cái gì đây? Cái thứ hương vị này! Nó quá là mới mẻ a!



Lão ta cảm giác mình như đang lạc vào trong một tiên cảnh vậy, với trước mắt là một dàn những mỹ nữ xinh đẹp, gợi cảm đang uốn lượn thân mình trong làn sương trắng. Có cô nàng thì kiêu xa, huyền bí như vị đắng dìu dịu của chocolate, có mỹ nữ thì thánh khiết, thanh cao như vị ngọt bùi của sữa tươi, còn có nàng thì yểu điệu, quyến rũ như vị béo ngậy của hương cafe ẩn sâu bên trong.

Không chỉ như thế, cái lạnh, cái thanh mát của chocolate lại càng làm cho lão như là được thăng hoa, làm cho lão giống như là đang đứng trên một đỉnh núi cao chót vót với một không khí vô cùng mát mẻ, dường như nó đã sua tan hết cái nóng oi bức của mùa hè vậy.



Tất cả những hương vị này dường như được hoà quyện vào nhau một cách tinh tế và nhịp nhàng, như là đang mời gọi lão đi đến và thưởng thức chúng. Đối với một người đã tầm tuổi xế chiều như lão mà cũng không thể cưỡng lại vẻ mị hoặc này và tiến lại gần, hưởng thụ cái cảm súc thăng hoa như được hoà cùng núi rừng này.



Công nhận thật lòng thì cái thứ đen nhẻm này còn hơn gấp bội lần “Long nhưỡng tửu” mà lão đã ủ trong vòng ba mươi năm. Lão không biết được vị bậc thầy ẩm thực nào mới có thể tạo ra cái hương vị tinh tế như thế vậy.



Đối với lão cái bang, thì chỉ trong đúng một ngày mà lão ta phải đứng hình đến hai lần. Nếu mà so ra thì đây chính là lần khiến lão ngạc nhiên nhiều nhất trong vòng trăm năm qua. Lão cứ tưởng rằng mình đã đi khắp cái thiên hạ này rồi thì sẽ không còn điều gì khiến cho lão ngạc nhiên và thú vị nữa.



Nhưng tại một cái nơi bé nhỏ như thế này, lão đã gặp chúng và còn đến tận hai lần nữa chứ. Điều mà khiến lão ngạc nhiên hơn nữa, chính là nó đều đến từ một vị thiếu niên vô cùng “bất bình thường” mà hắn đã gặp trên đường.



“Cái...cái...cái thứ này là gì vậy?” Giọng của lão đã bắt đầu trở lên lắp bắp và lúng túng, nhưng với định lực của mình thì lão nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nắm lấy bả vai của Nam Phong và nói: “Chàng trai! Cậu còn nhiều thứ này nữa không? Nếu còn thì hãy đưa hết cho ta đi, ta sẽ không lấy không của cậu đâu!”



“Ối cái mẹ nó nữa! Ta không có khẩu vị mặn a! Lão già mau tránh xa ra ngay!”



Nam Phong cảm giác nếu mà mình không cho lão câu trả lời, thì chắc chắn rằng lão sẽ không buông tha cho mình. Thật ra đối với hắn thì mấy thanh chocolate này cũng không đáng là gì cả, vì hắn ở phòng trọ vẫn còn tích trữ rất nhiều, nếu thấy thiếu thì lúc nào hắn cũng có thể về lấy được.



Nam Phong rút ra ba thanh chocolate còn lại trong ba lô ra đưa cho lão cái bang và nói: “Lão tiền bối nói đùa! Sao mà tiểu bối lại đi trao đổi với ngài được cơ chứ? Thứ này là tiểu bối đặc biệt đến kính biếu đến ngài! Mong ngài không chê mà nhận lấy!”



Lão cái bang “ừm” một tiếng và nhanh chóng đoạt lấy ba thanh kẹo chocolate Marou từ tay của Nam Phong, khiến cho hắn cảm giác được mình không phải là đang gặp một lão cái bang nữa, mà là một tên cướp đường ra vẻ đạo mạo, tiền bối.



Lão cái bang nhìn Nam Phong thật sâu thêm một hồi và ngạc nhiên nói: “Thật không ngờ, thế chất của cậu lại là thánh thể đỉnh phong, vạn người có một. Có phải hồi trước cậu đã gặp được thiên đại cơ duyên nào rồi phải không?”



Nam Phong gãi đầu, hắn cũng không biết được thánh thể mà lão cái bang đang nói là cái gì thì biết được mình đã gặp được cơ duyên nào chứ. Nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy có thể là do hệ thống đã giúp hắn cải tạo lại thân thể. Thế nên mới khiến lão cái bang nhầm tưởng rằng mình có “thánh thể” nào đó.



Hắn nói: “Tiểu bối thật sự hồi còn nhỏ vui đùa ở vách núi thì đạt được một loại cỏ lạ và vô tình nuốt vào bụng. Có phải vì thế mà tiểu bối có được thánh thể không nhể?



Lão cái bang giật mình và nhanh chóng hỏi lại Nam Phong: “Có phải loại cỏ đấy có chín lá phải không? Loại cỏ đấy có màu đỏ rực như lửa à? Và nó mọc ra ở gần vách núi?”



Nghe lão cái bang hỏi một loạt câu thì hắn cũng chỉ biết “ừ ừ” lấy lệ. Thật sự thì hắn cũng đã gặp cái loại cỏ quái dị mà lão ta nói đến bao giờ đâu mà có thể trả lời được cơ chứ.



“Haizz! Chàng trai, cậu thật sự gặp đươc thiên đại cơ duyên rồi! Cái thứ cỏ đấy gọi là “long tuyền thảo”. Loại cỏ đấy chỉ mọc ở gần vách núi nơi gần với động phủ của “Xích diệm thần long” một trong những loài long tộc cô xưa, nay đã tuyệt tích gần vạn năm nay rồi! Loại cỏ này trưởng thành phải cần đến thời gian vạn năm, khi chưa trưởng thành thì lá không mọc đủ hết. Nhưng nếu khi trưởng thành mà người nào bắt gặp phải thì có thể “Nhất phi trùng thiên”, trở thành thiên tài mà vạn người ngưỡng mộ. Không ngờ người đó lại là cậu!”



Nam Phong nghe lão giảng giải mà chỉ biết gật đầu chăm chú lắng nghe mà thôi. Sau đó hắn giật mình nghĩ: “Mẹ nó! Cái hệ thống này không ngờ lại có tác dụng bằng cả một thứ cỏ lạ vạn năm cơ đấy?”



[Thế nên ký chủ phải cảm thấy may mắn khi gặp được hệ thống tài năng và tận tâm như vậy!]



“CÚTTTT!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK