Mục lục
Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“… Chỉ là một thú nhân bình thường thôi sao? Còn tưởng là người của phái Hắc Tử Hoàng lén lút xâm nhập vào đảo…”

Giống như là nữ hoàng trong đêm tối, Minamiya Natsuki, với cây quạt màu đen viền tơ ở trong tay, dùng ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nào mà quan sát đôi tình nhân đang yêu đương vụng trộm với nhau trong một con hẻm nhỏ xa xa bên dưới. Lúc này, cô đang đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc.

“Phái Hắc Tử Hoàng? Nếu tôi nhớ không lầm thì trên tư liệu có ghi rằng: nó là một phe phái thú nhân nằm trong Lĩnh Vực Chiến Vương ( Ikusaō Ryōiki ) chịu sự cai quản của đệ nhất Primogenitor?”

“Chẳng qua chỉ là một đám phần tử khủng bố xấu xí mà thôi!” Vô cùng khinh thường mà đưa ra lời đánh giá, xem ra Natsuki quả thật là chẳng có chút cảm tình nào đối với đám thú nhân thuộc phái Hắc Tử Hoàng.

Bất quá, nếu nghĩ lại thì cũng có thể thấy được rằng đây cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao thì cái đám thú nhân kia, nếu như so sánh với những ma tộc khác thì chỉ có thể nói là một đám dã thú chưa khai hóa. Là chủng tộc có đẳng cấp tương đối thấp trong ma tộc còn chưa nói, đã vậy còn ngạo mạn và tự mình hài lòng, hơn nữa còn vì vậy mà muốn thực hiện chủ nghĩa khủng bố, quả thật là một đám điên khùng bệnh hoạn khiến người ta không tài nào chịu được.

Ngu si cũng đã là một loại tội rồi, mà ngu si cộng thêm ngạo mạn thì càng là một loại tội. Cái đám súc sinh đó tại sao không nghĩ thử xem người ta đệ nhất Primogenitor là ai? Thân phận cao quý cỡ nào? Chỉ là mấy con súc sinh như bọn chúng tụ họp lại với nhau thôi, lấy cái gì để đả đảo hoàng triều của người ta?

“Ha ha, không ngờ cô cũng nhìn thấu triệt được tới vậy! Bất quá chúng ta làm gì với thằng này bây giờ? Nếu như hắn không phải là thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng, vậy tại sao đột nhiên lại gây án? Trên tay của hắn lại có vòng tay đăng ký của đảo Itogami chứng minh hắn là ma tộc có đăng ký đàng hoàng. Nếu không có động cơ thì hắn gây án để làm gì? Dù sao thì tôi không tin là chính quyền đảo Itogami lại cho một ma tộc có tiền án về bệnh thần kinh trở thành công dân chính thức của đảo.”

Dùng ánh mắt hứng thú để quan sát đôi nam nữ đang ‘cấu xé’ nhau ở bên dưới, Ye Jian chợt phát hiện ra là người đàn ông thuộc ma tộc ở bên dưới có đeo vòng tay đăng ký chính thức của đảo Itogami, điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

Giống như đã nói từ trước, mỗi một ma tộc nếu muốn sống ở trên đảo Itogami thì đều đăng ký trở thành công dân của đảo, và với mỗi một ma tộc đã đăng ký, tất cả đều được đảo Itogami cấp cho một chiếc vòng tay. Vòng tay này vừa có công dụng để giám sát và quản lý ma tộc ở mức tương đối, đồng thời cũng được xem như là một loại CMND của ma tộc ở trên đảo này.

Ma tộc, chỉ cần đã đeo vòng tay vào rồi, vậy thì không được quyền sử dụng sức mạnh một cách lung tung. Nếu như sử dụng sức mạnh lung tung thì vòng tay sẽ phát ra cảnh báo và đem tin tức gửi về cho trụ sở chính của đội canh giác của công xã quản lý đảo Itogami. Khi đó, những Attack Mage sẽ có nhiệm vụ xuất động và bắt giữ đối tượng bị thông báo để đưa về điều tra, và trong tình huống nghiêm trọng, các Attack Mage được cử đi thậm chí có quyền đem đối tượng bị thông báo đánh gục tại chỗ.

“Vấn đề chính là ở chỗ: mặc dù cái tên này không có liên quan gì tới phái Hắc Tử Hoàng, thế nhưng chúng ta có thể lần ra được chủ mưu của việc này từ trên người hắn. Quăng dây dài thì mới câu được cá lớn.”

“Cá lớn? Chẳng lẽ sau lưng cái tên này lại là một tổ chức ngầm giấu tay nào đó?”

Đối với nghi vấn của Ye Jian, Natsuki chỉ dùng giọng nói đầy vẻ đương nhiên và trào phúng để trả lời: “Đại đa số thời điểm, ma tộc đều là một lũ ngang ngược và phách lối. Thế cho nên bình thường thì những kẻ chịu đăng ký thân phận và cam tâm sống trên đảo này, ngoại trừ những kẻ nhỏ yếu ra thì cũng chỉ còn lại có một đám chuột nhắt nhát gan. Một con chuột nhỏ yếu và nhát gan vẫn luôn an phận thủ thường suốt bao nhiêu năm, thậm chí chưa từng phạm tội lấy một lần, hôm nay đột nhiên nổi điên mà đi phạm tội. Cậu nói thử xem là do đâu?”

“Chẳng lẽ là do uống nhầm thuốc… Ế?”

Hiểm chi lại hiểm mà nghiêng đầu, Ye Jian đã né được chiếc quạt xếp đang quất tới của Natsuki.

Rất rõ ràng là lời nói có chút nửa đùa nửa thật của Ye Jian đã khiến cho ma nữ đại nhân khó chịu, khó chịu tới mức chỉ có thể dùng hành động để diễn tả.

Thấy Natsuki đã nổi nóng như vậy, Ye Jian cũng chỉ có thể thành thật: “Đừng nóng! Đừng nóng! Natsuki-chan, nghe tôi nói cái đã. Trước tiên là mới vừa rồi, cô đã nói là cái đám người này vốn chỉ là một đám nhỏ yếu hoặc nhát gan, thế nhưng lại đột nhiên trở nên khát máu mà làm chuyện nổi điên như vậy, cô không thấy triệu chứng của bọn chúng giống như là bị bỏ thuốc sao? Khả năng chúng bị ai đó tiêm thuốc vào người là hoàn toàn có thể xảy ra với khả năng cao, đúng không?”

Nghe lời giải thích của Ye Jian, gương mặt vốn tràn đầy tức giận của Natsuki chợt hiện lên vẻ giật mình, sau đó cô dùng ngữ khí càng thêm khó chịu để khiển trách cậu: “Ngay từ đầu ngươi đã nghĩ tới việc đó rồi đúng không? Vậy tại sao không nói chuyện cho đàng hoàng một chút? Baka!”

“Ai ya, thì có sao đâu? Chỉ tại tôi thấy bình thường Natsuki-chan có chút lạnh lùng quá, nhiều cảm xúc hơn một chút chẳng phải là tốt hơn sao?”

“…”

Dường như là bị Ye Jian nói trúng cái gì, đôi mắt màu lam tựa như hai viên ngọc lưu ly của Natsuki hơi có chút dao động, thế nhưng sau đó thì lại khôi phục vẻ trấn định như cũ.

“Baka! Đừng có nói những lời ngu xuẩn đó! Thằng này muốn động thủ rồi, mau xuống đó đi! Nhớ kỹ là phải bắt sống, đừng có làm như chuyện.”

“Được rồi, tôi biết mà! Thiệt tình, đúng là lấy dao mổ trâu để cắt tiết gà, có cần vậy không. Đường đường là ma…”

“Cái gì?”

“Không có gì! Với cái loại lính quèn như thế này thì căn bản không cần phải xuống. Nhìn kỹ, Natsuki-chan!”

Vội vàng nói sang chuyện khác để đánh trống lảng, Ye Jian cố ý làm ra vẻ thần bí để thu hút sự chú ý của Natsuki: cậu giơ tay ra và dùng sức bóp mạnh.

“Ây… NGAAAOOOOOOOOOOOO ——————”

Trong ánh mắt kinh ngạc và nhìn trừng trừng của Natsuki, cái tên thú nhân chỉ vừa mới biến hình ở bên dưới đột nhiên phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương và thảm thiết, cứ như rằng hắn vừa bị ai đó bóp nát xương toàn thân vậy. Ầy ~, nhìn cái cơ thể đã có phần biến hình và mềm nhũn ra trên đất như một bãi thịt nát của hắn, chẳng lẽ cái tên này vừa bị bóp nát xương toàn thân thật?

Cô gái bị thú nhân lừa vào trong ngỏ hẽm kia đã sớm ngất đi vì sợ. Lúc này, trong con hẻm, chỉ còn lại tiếng rú thảm thiết không ngừng của tên thú nhân bị Ye Jian bóp nát xương xong.

“Xong rồi! Lần công tác đầu tiên hoàn thành! Mời Natsuki-chan giám thu!”

Nói xong, Ye Jian búng tay một cái, và tên thú nhân đang rú thảm kia chợt xuất hiện trên sân thượng nơi cậu và Natsuki đang đứng để quan sát.

“…”

Lườm Ye Jian một cái thật sâu, sau đó Natsuki cũng chỉ còn biết than nhẹ một tiếng: “Cậu thật đúng là… Thôi, được rồi! Đi thôi! Mang hắn về nhà mà thẩm vấn cho rõ ràng vậy!”

Nói xong, Natsuki thi triển phép thuật, một sợi xích màu bạc chợt thò ra từ trong hư không và đem tên thú nhân đang nhuyễn ra như bùn kia trói lại.

“Ồ? Sợi dây xích này… Hình như là đã được chế tạo từ lâu rồi đúng không?”

“Nó gọi là [ Raging ], tạm thời thì có thể xem như là di vật được thần linh rèn đúc. Sao? Muốn thử khả năng của nó?” Nói tới đây, Natsuki dùng ánh mắt có chút hài hước để nhìn Ye Jian.

“Cô thấy tôi giống kẻ không có việc gì làm thích đi chịu ngược lắm sao?”

“Đương nhiên!”

“Ây…”

Một bên vừa đi vừa trêu chọc lẫn nhau, bóng của hai người dần dần biến mất vào trong đêm tối.

… …

『 … Cái gì? Ngươi nói là kế hoạch đã thất bại? Đồ rác rưởi chết tiệt! 』

Tiếng gào thét đầy phẫn nộ truyền ra từ trong chiếc điện thoại khiến cho người đàn ông đang cầm điện thoại sợ tới toàn thân phát run. Cũng khó trách tại sao hắn lại có biểu hiện như vậy, dù sao thì từ khi Hắc Tử Hoàng vĩ đại bị ám sát cho nên nay, vị đại nhân đang ở đầu dây bên kia vẫn luôn là một tồn tại tương đương với một trong những lãnh đạo tối cao của phái Hắc Tử Hoàng.

Vị đại nhân cao cao tại thượng đó, nếu phải đi so với cái đồ bỏ đi phải bán cả linh hồn cho ma tộc chỉ vì muốn giữ lại mạng chó như hắn thì quả thực là một sỉ nhục. So với cái đồ bỏ đi chỉ có thể sống ở tầng thấp nhất như hắn thì vị đại nhân này quả thực là một tồn tại cao không thể chạm.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, thưa đại nhân Hazārofu! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết… Thế nhưng lần này… lần này thật sự không thể trách tiểu nhân! Tiểu nhân xác thực là đã đem thuốc mà đại nhân cung cấp tiêm vào trong người của một thú nhân, chỉ là bây giờ thú nhân đó đã bị bắt đi rồi…”

『 Chó má! Thuốc cuồng hóa mà ta cung cấp cho ngươi nhiều tới những mười bình, là mười bình!!!! Vậy mà bây giờ cái tên dân đen cặn bã nhà ngươi lại nói với ta là ngươi chỉ mới tiêm cho một người?!!!!! 』

“Ah! Không! Không phải… Tôi chỉ là… Chỉ là…”

Đầu đầy mồ hôi, người đàn ông thật sự không biết phải nói như thế nào để bào chữa. Nhìn cái rương hợp kim được nhập trái phép đang nằm ở bên chân mình, gương mặt của người đàn ông trở nên càng thêm tái nhợt vì sợ hãi.

『 Chết tiệt, đồ cặn bã! Ngươi quả nhiên là thứ rác rưởi vô tích sự! Nghe cho kỹ, trong thời gian ngắn sắp tới, ta sẽ liên hệ với một kẻ khác. Tới lúc đó, ta sẽ cho ngươi chỉ thị, khi đó ngươi nhất định phải đem toàn bộ số thuốc đó giao lại cho hắn, một bình cũng không được thiếu. Nghe rõ chưa? 』

“Dạ! Dạ! Tiểu nhân minh bạch… Chỉ là… Đại nhân Hazārofu, số tiền mà ngài đáp ứng tiểu nhân…”

『 Chó má!!!!!!! Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ mà còn dám đòi tiền? Ngươi ———— Hừ! Được rồi, cặn, lần này ta hào phóng cho ngươi. Chỉ cần lần này ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ giao thuốc, vậy thì ta sẽ trả 1/3 số tiền thù lao cho ngươi. Biết ơn đi, đồ rác rưởi! 』

“Ah! Vâng! Cảm ơn! Cảm ơn đại nhân Hazārofu! Tiểu nhân nhất định sẽ…”

“Sẽ chết!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng tựa như tiếng tuyên án vang lên khiến cho người đàn ông sợ tới cứng cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
strauss
15 Tháng năm, 2018 13:43
Học năm cuối lại trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Còn vụ đăng cho xong thì coi như sau này có đi làm, không còn thời gian để dịch nữa thì tui sẽ trực tiếp đăng bản convert lên, cứ yên tâm. Còn giờ thì vẫn cứ làm đều đều thôi. Tui dịch truyện này để xem như một kiểu xả hơi riêng, vừa coi như có thể nhấm nháp truyện này, vừa chia sẻ cho anh em, nên bác không cần lo vụ bỏ truyện. Tối thiểu thì trước khi hết text, không có cửa tui bỏ truyện này đâu.
strauss
15 Tháng năm, 2018 13:39
Học năm cuối còn bị trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Nếu nhanh được thì tui cũng muốn lắm, chỉ là học với xả hơi cũng muốn hết thời gian rồi, đó là tui còn không có thói quen la cà ở ngoài, học xong rồi thì thường về nhà luôn, mà còn như vậy đấy.
LãngSơn
27 Tháng tư, 2018 18:28
Bác Strauss ơi nếu có rãnh thì làm hết phần strike the blood đi ! Cám ơn bác nhiều !!
LãngSơn
22 Tháng tư, 2018 23:30
Thank bác nhiều :laughing:
lacmaitrang
22 Tháng tư, 2018 08:32
oh nàng! Tớ tưởng vp thế cho sát nghĩa để những truyện khác tiếp theo tớ sẽ đổi lại vp
strauss
21 Tháng tư, 2018 00:36
Mai quăng 40c lên cho.
strauss
21 Tháng tư, 2018 00:36
Chờ mai đi bác, năm ba cao đẳng rồi nên bận quá!
LãngSơn
20 Tháng tư, 2018 22:09
Thêm chương đi bác cvter ơi :+1:
lovelyday
30 Tháng ba, 2018 21:38
nàng ơi Vp của nàng sườn phi cứ thành 'bên phi' thôi,
lieukiepphi
25 Tháng hai, 2018 07:33
chổ này k khớp khúc trên nè, rõ ràng sau khi đón con gái + hai đứa cháu ngoại về ở mấy năm mới chết. cháu cũng nhỏ tuổi hơn nữa
Aiyukita
22 Tháng một, 2018 08:34
sao lâu quá ko thấy cập nhật chương ms thế chủ thớt
strauss
04 Tháng mười hai, 2017 07:30
Xong luôn phần Campione, đã đủ!
BÌNH LUẬN FACEBOOK