“Hừ! Luôn nghĩ ta là đứa ngu, lão già đó, nếu có một ngày có cơ hội, nhất định phải cho lão già đó biết rốt cục ai là đứa ngu. Lúc đó xem ta làm sao trả thù.”
Nơi này là tân sứ quán mà đảo Itogami chuyên dùng để tiếp đãi khách cấp cao, vị trí đặt tại khu hành chính phía Tây.
Sau khi bỏ lại lão Hồng Y cùng kỵ sĩ thánh điện, phó chánh án của chính giáo Lotharingia liền một mình trở về nơi này.
Mặc dù ở bên ngoài, hắn lúc nào cũng giả bộ làm một thằng hề ngu xuẩn, thế nhưng từ thực chất bên trong, hắn lại là một kẻ có tâm trí còn cao siêu hơn xa ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục, bằng không thì hắn cũng đã không thể sống được bình an vô sự tới tận ngày hôm nay, với thân phận của một con rối thế mạng.
Lúc nãy, hầu như ngay khi vừa tới hiện trường, chỉ hơi thầm quan sát và cảm nhận một lượt, hắn đã lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng suy luận ra được nhiều thứ hơn cả ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục.
Đầu tiên, hắn không giống ông lão Hồng Y, ngay lập tức loại bỏ khả năng hai kỵ sĩ bị giết chết mà lựa chọn giả thuyết rằng hai kỵ sĩ bị bắt cóc. Sở dĩ như vậy là bởi vì hắn xưa nay vẫn luôn vô cùng nhạy cảm và cảnh giác. Bất kể là hai kỵ sĩ bị bắt cóc hay tiêu diệt, vậy thì với hắn kết quả đều chẳng có gì khác, đều có mùi của sự nguy hiểm.
Nói như vậy là bởi vì bất kể trường hợp mất tích lần này của hai kỵ sĩ là bị giết hay bị bắt cóc, thì đều cho thấy rõ một việc, đó là đang có kẻ nào đó đang có kế hoạch nhằm vào thành viên của giáo hội. Đồng thời kẻ này tuyệt đối là một kẻ mạnh, mạnh tới mức nếu là bắt cóc thì cả hai kỵ sĩ đều đã không thể phát hiện ra và không kịp phản kháng; còn nếu như là bị giết, vậy thì càng nguy hiểm hơn, khi mà cả con đường lại chẳng để lại chút dấu vết chiến đấu nào, bởi điều này cho thấy cách biệt giữa đôi bên thật quá lớn.
Chỉ riêng từ quan điểm này, phó chánh án cũng đã kết luận được là chuyện này không tầm thường, hoặc nên nói là vô cùng phức tạp, thậm chí là nguy hiểm.
Thứ hai nữa, nếu đối phương đã có thể thần không biết quỷ không hay mà xóa bỏ hai kỵ sĩ thẩm phán, vậy dựa theo biểu hiện khi ra tay, đồng thời xét theo kết quả đã suy luận trước rằng đối phương rất mạnh, vậy tại sao nơi đó vẫn còn vương lại chút áp lực? Chẳng lẽ đối phương lại sơ suất tới mức quên chuyện như vậy sao? Là không thèm để ý? Hay là đang có ý gì khác?
Nếu là không thèm để ý, vậy thì có thể thấy được, là đối phương cực kỳ tự tin rằng giáo hội không thể điều tra ra được manh mối gì. Kết hợp với tình huống không để lại chút dấu vết nào lúc đó, cùng với suy luận về thực lực của đối phương, thanh niên phó chánh án kết luận rằng việc này muốn điều tra cũng rất không dễ, bởi sẽ rất khó tìm ra được manh mối.
Còn giả như, đối phương đang có ý gì đó, vậy thì có khả năng cao là đang cố tình để lại ‘dấu vết’ cho người của giáo hội thấy. Có thể hiểu rằng đây là một lời nhắn mang tính ám chỉ rằng ‘ở đây đã có một kẻ mạnh nào đó vừa ra tay với hai kỵ sĩ thẩm phán của giáo hội Lotharingia’. Đối phương muốn người của giáo hội nghĩ như vậy khi tới hiện trường và phát hiện ra uy áp còn tàn lưu lại.
Chỉ là, nếu nói vậy, có phải là có thể hiểu rằng: đối phương đang muốn dụ dỗ người của giáo hội tìm ra mình hay không? Còn mục đích thì có thể chỉ đơn giản là vì đối phương muốn dùng cách này để tụ tập những người còn sót lại của giáo hội trên đảo này lại, cốt là để có thể tiện tay hốt gọn không chừa lại cá lọt lưới?
Mặc dù suy đoán này có chút kinh thế hãi tục, cũng khá mang tính phóng đại hóa và có tính hoang tưởng bị hại, nhưng theo logic thì cách suy luận này lại hoàn toàn không có vấn đề, cho nên thanh niên phó chánh án cũng không hoàn toàn phủ định. Dù sao thì hắn cũng không giống mấy lão già cổ hủ của giáo hội, có thể sống được bình an tới bây giờ với thân phận là một con rối, sự nhạy cảm về các mối nguy hiểm của hắn tuyệt đối là vượt xa tuyệt đại đa số các cường nhân trên thế giới này.
Bởi vậy, chính vì đã ngửi được mùi nguy hiểm từ việc hai kỵ sĩ mất tích, nên hắn mới dùng phương thức xảo diệu đó để bảo toàn bản thân và rút chân ra khỏi vụ việc này. Còn lão già Hồng Y kia, chết thì chết, chả liên quan gì tới hắn, thậm chí với hắn thì như vậy còn tốt hơn. Mặc dù bản thân hắn là người lĩnh đội của nhiệm vụ lần này, nhưng mà ai không biết rằng hắn là một đứa ‘ngu xuẩn’? Phạm sai lầm không phải là trong dự liệu sao? Tuyệt đối sẽ không có ai đem trách nhiệm đổ lên trên đầu hắn.
Có thể nói rằng, đây mới là điểm thông minh nhất của phó chánh án. Phỏng chừng, ngay cả Giáo Hoàng cũng chưa chắc phát hiện ra được hắn lại có tâm cơ như vậy. Không! Theo hắn dự liệu thì có lẽ giáo hoàng đã phát hiện được. Nhưng lão già đó lại tinh minh như một con hồ ly, nên dù biết, lão già đó cũng tuyệt đối sẽ không lật tẩy hắn. Mà trái lại, giáo hoàng còn thích nhìn hắn làm vậy. Dù sao, đế vương tâm thuật nha, cân bằng là quan trọng nhất.
Cho nên, nói không chừng tới một ngày nào đó, khi quyền lực của chánh án vượt qua mức mà giáo hoàng có thể khống chế, giáo hoàng sẽ mượn tay hắn để vặn ngã lão chánh án đáng chết kia. Việc này, trong lòng phó chánh án cũng hiểu rõ.
“Bất quá nói trở lại, rốt cục là loại người nào mới có hể hai kỵ sĩ thẩm phán đột nhiên biến mất vô thanh vô tức? Thực lực cỡ đó, tối thiểu cũng…” Nhìn thành phố không đêm ngoài cửa sổ, phó chánh án tự lẩm bẩm.
Đột nhiên, đúng vào lúc này, một giọng nói chợt vang lên ngay sau lưng hắn một cách đầy quỷ dị: “Là ta.”
Tình huống bất chợt khiến cho phó chánh án sợ tới giật nảy cả mình. Với thực lực của hắn hiện tại, trên thế giới này tuyệt đối là có vô cùng ít người có thể tiếp cận hắn gần như vậy mà hắn hoàn toàn không biết. Coi như là dùng phép thuật không gian, hắn tuyệt đối cũng có thể cảm nhận được rung động của không gian mà phát hiện ra là có người tới.
Thế nhưng bây giờ, tình huống lại là có người đã tiếp cận gần với hắn như vậy, thần không biết mà quỷ không hay xuất hiện trong phòng hắn, ngay sau lưng hắn mà hắn hoàn toàn không biết.
Thậm chí, ngay cả vào lúc này, dù đã nghe được âm thanh của đối phương, thế nhưng hắn vẫn không thể nào tìm ra được hơi thở của kẻ xâm nhập.
Là cao thủ! Ngay lập tức, trong lòng hắn liền run lên, đồng thời trong lúc khiếp sợ, hắn cũng lập tức có sách lược ứng đối.
“AI!? Dám xông vào sứ quán của chính giáo Lotharingia vào nửa đêm, muốn chết đúng không? Còn không mau cút ra đây?!!”
“Được rồi, đừng giả bộ nữa. Cái trình độ đóng giả hiện giờ của ngươi, hơn mười năm trước ta cũng đã đạt tới rồi. A ~~, dù biết là ngươi có dã tâm, cũng có mưu trí, nhưng không ngờ mưu trí với dã tâm của ngươi còn ngoài dự tính của ta. Người xưa có câu là ‘nằm gai nếm mật’, dùng để chỉ những người có thể nhẫn nhịn mọi khổ nhục của bản thân chỉ vì chờ tới thời cơ để làm việc lớn, nhưng chà đạp được cả tôn nghiêm của mình như vậy trong khi bản thân lại có bản lãnh phi phàm, không thể không nói, ngươi là một kẻ đã chạm tới cái ngưỡng tối cao của trí dũng, ta cũng phải bội phục ngươi.”
Giọng điệu từ tốn cứ như là một trưởng giả lão thành từng trải đang nhận xét về hậu bối, thế nhưng âm thanh thì lại vô cùng trẻ, không, đã xác định được, là vô cùng trẻ.
Bởi vì ngay lúc này, khi lời nhận xét vừa chấm dứt, thì chủ nhân của âm thanh đã hiện ra trước mặt hắn. Đi ra từ trong bóng tối, là một thiếu niên anh tuấn với mái tóc màu tím ánh bạc cùng đôi mắt màu hổ phách yêu dị.
Trong không gian mờ tối của căn phòng, hai đồng tử màu hổ phách yêu dị phát ra ánh tinh quang trấn nhiếp tâm hồn, hơi thở hư vô mờ mịt càng khiến cho phó chánh án cảnh giác.
Chỉ ngay cái nhìn đầu tiên, phó chánh án ngay lập tức đã liệt thiếu niên thần bí trước mắt vào danh sách của những kẻ nguy hiểm nhất.
“Rafael • Bartolos, phó chánh án của đoàn kỵ sĩ thẩm phán có địa vị cao nhất trong Chính Giáo Lotharingia. Từ trước tới nay, ngươi vẫn luôn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng, mình là một kẻ ngu xuẩn, ngu không có thuốc. Nhưng ẩn dưới lớp vỏ bọc của một con lợn, ngươi lại là một kẻ có dã tâm với tâm trí còn trác tuyệt hơn tất cả mọi người trong chính giáo Lotharingia. Phỏng chừng trong toàn bộ giáo hội Tây Âu, chỉ có giáo hoàng của chính giáo Lotharingia là có thể phát hiện ra bộ mặt thật của ngươi, còn những người khác thì đều bị ngươi dắt mũi đi như một con lừa khi cho rằng ngươi là kẻ ngu xuẩn. Giỏi lắm!”
Mỗi một câu nhận xét của thiếu niên thần bí, đều như một tiếng sét đánh vào tinh thần của Rafael khiến đồng tử của hắn co rút lại.
Giống như một gián điệp vô cùng thành công ẩn nấp trong lòng của địch nhân suốt mười năm, hơn nữa còn leo lên tới địa vị vô cùng nòng cốt của đối phương, nhưng rồi đột nhiên lại bị một kẻ xa lạ vạch trần tất cả mọi chân tướng mà mình đang ẩn giấu. Lúc này, Rafael thật sự có cảm giác căng thẳng tim đập thình thịch khi bị người khác hoàn toàn nhìn thấu.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Bản chánh án không biết ngươi đang nói nhảm về điều gì, nhưng việc ngươi dám đột nhập vào đây để có ý đồ bất chính với bản chánh án vào nửa đêm, không sợ bị toàn bộ giáo hội Tây Âu truy nã sao?”
“Chuyện tới nước này rồi mà còn muốn che giấu. Giờ ta lại bắt đầu hoài nghi việc mình coi trọng ngươi là đúng hay sai. Nếu ta đã nói ra được bản chất của ngươi, vậy ngươi cảm thấy ta đã biết được mọi chuyện tới mức nào? Rafael! Giờ để ta nói cho ngươi, vốn dĩ lần này ta tới tìm ngươi không phải là để gây phiền toán cho ngươi, mà là muốn ngươi phải chết!”
“Cái ——?!”
Sát ý bắn ra từ trong mắt của thiếu niên khiến Rafael cảm thấy trong lòng kinh hoàng. Mặc dù đối phương nói rất hời hợt, thế nhưng sát ý đậm đặc như đã hóa thành thực chất của đối phương tuyệt đối là không giả. Tuy rằng hắn cũng tự tin rằng trong phạm vi toàn thế giới, thực lực của mình cũng xem như là siêu quần bạt tụy, nhưng bây giờ, khi đối mặt với sát ý của thiếu niên, hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
“Chỉ là giờ, ta đột nhiên đổi ý. Ta muốn cho ngươi một cơ hội, cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình. Có nắm chắc được hay không, tùy ngươi. Hiện giờ, trước mặt ngươi có hai con đường để đi: một, đó là thân tử hồn tiêu, ta sẽ lập tức giết ngươi và tiễn ngươi đi gặp Thượng Đế mà ngươi thờ phụng; hai, thần phục ta, sau đó ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi trở thành kẻ thống trị tối cao của giáo hội Tây Âu, hoặc, nếu ngươi dám, ta sẽ cho ngươi trở thành giáo hoàng tối cao chân chính của toàn thể giáo hội trên thế giới này. Nhớ kỹ, là chân chính.”
OANH —— !!
Tựa như có một tiếng sét nổ tung trong đầu, những lời này không khác gì đất bằng sấm dậy, khiến tinh thần của Rafael cũng trở nên hốt hoảng.
Nếu như là kẻ khác nói những điều này, Rafael tuyệt đối sẽ khịt mũi khinh thường, bởi điều vừa nói thật sự quá kinh khủng, quá khó tin. Nhưng với thiếu niên trước mặt, khí thế cùng thần thái của đối phương, cùng với giọng điệu khi nói những lời này, thật sự khiến Rafael cảm thấy tin tưởng không nghi ngờ. Không, thay vì nói là ‘tin’, còn chẳng bằng nói là ‘không nghi ngờ nổi’.
Khó tin mà trừng mắt nhìn trừng trừng về phía thiếu niên thần bí trước mặt, Rafael cảm thấy kinh nghi bất định. Vào lúc này, Rafael thật sự hi vọng là mình có thể nhìn ra được điều gì đó từ người trước mặt.
Chỉ đáng tiếc là, dù bất luận Rafael có quan sát kỹ như thế nào, thiếu niên trước mặt vẫn chỉ như một vùng sương mù dày đặc, nhìn không rõ, mò không ra.
“À, đúng, có lẽ ngươi vẫn sẽ hoài nghi năng lực của ta. Nhưng ta cũng không ngại chứng minh cho ngươi thấy, rằng ta có thể làm được gì. Thứ này, ngươi có thể quan sát kỹ một chút. Nếu quan sát xong mà còn nghi ngờ nữa, vậy ta cũng không ngại giúp ngươi tự mình trải nghiệm một lần.”
Nói xong, thiếu niên lật tay một vài, và một viên bi nhỏ chỉ cỡ trái banh bóng bàn chợt hiện ra trước mắt của Rafael.
Ngay lập tức, khi chỉ vừa nhìn thấy ‘trái banh bóng bàn’ vừa hiện ra trước mắt, Rafael đã lập tức sợ tới bật người về sau, bởi vì hắn nhìn thấy, trong ‘trái bóng bàn’ kia, có một bóng người màu vàng óng.
Hai mắt trừng lên tới lớn nhất, miệng há ra, khô khốc, Rafael hầu như không thể nào tin nổi về thứ hiện ra trước mặt mình. Cuối cùng, hắn chỉ có thể la hoảng lên: “———— KHÔNG THỂ NÀO! SAO CÓ THỂ LÀ THIÊN SỨ CHI TÂM?!!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
08 Tháng năm, 2023 12:19
Truyện cẩu huyết quá có mấy tình huống k logic lắm đọc giải trí ok có cảnh H nhẹ
31 Tháng ba, 2020 05:48
Truyện khá là bựa :))
26 Tháng hai, 2020 14:42
truyện drop rồi à
26 Tháng hai, 2020 12:21
đọc được maps DXD thì hay sang những map khác dịch kiểu việt hóa quá đọc cứ ngang ngang khó chịu
18 Tháng tám, 2019 21:43
Bển làm siêu đầy đủ chương luôn chứ không như mình, tại mình muốn đăng bản dịch nên ra chương chậm vậy đó, chứ cv thì từ đầu mình đã có đủ rồi.
18 Tháng tám, 2019 21:42
Không có drop, tại đang trong giai đoạn thực tập, ngày làm 8h mà tối về còn cặm cụi viết cả đống thứ, chỉ dư thời gian để ăn với ngủ lấy sức, nhín ra thời gian để đọc truyện xả hơi được cũng hay lắm rồi. Vài ba tuần nữa hết kỳ thực tập, rảnh tay rồi mình bắt đầu dịch tiếp. Nếu chỉ muốn coi convert thì bác bên wi ki dich đi, bển bác nazi đăng rồi, name cũng đủ lắm.
21 Tháng sáu, 2019 17:01
thế giờ drop chưa strauss
26 Tháng năm, 2019 22:37
Chưa Drop nha
08 Tháng năm, 2019 23:00
Sorry bác, nhưng vẫn chưa drop.
13 Tháng tư, 2019 23:40
Drop r :(
22 Tháng hai, 2019 16:50
Dạo này hơi bận tí, quyển mới infinite stratos tui tới mần được 21 chương à, ý tui là dịch ấy, còn cv với edit name thì xong tới quyển cuối từ đầu năm trước rồi
10 Tháng hai, 2019 20:27
AD làm tiếp đi nào /nhin mới có quyển 5 thôi ak
03 Tháng một, 2019 19:24
có vẻ cổ đại nam nhân đều thích bạch liên hoa ấy :)
05 Tháng mười hai, 2018 15:45
Lol, bình luận ở đây không xuống dòng được à? Chia ra làm 4 đoạn mà gộp thành như vậy thì nhức mắt thật.
05 Tháng mười hai, 2018 15:43
Bác dịch một truyện là đỡ rồi, mà bác dịch cũng được đấy, chỉ tiếc là tôi vẫn không có đọc quen cái cách xưng hô thuần Việt trong truyện Trung Quốc, thấy nó gượng gượng sao đấy, chắc là do đọc cv nhiều nên quen.
Thực ra thì tôi cũng muốn đăng tiếp ở đây, do trang web nào đó thêm luật mới nên giờ tôi không cv tiếp được. Nhưng nhìn lại cả đống truyện đang làm gộp lại có đến mấy ngàn chương thì... bác biết rồi đó, bệnh chung của con người mà, lười chả muốn đăng lại nữa, mà web này cũng có luật đăng truyện lên là phải qua kiểm duyệt mới được đăng tiếp mà với cách tôi cv thì chắc chỉ qua được một hoặc hai bộ, nên giờ chắc cũng chỉ thấy bộ nào đọc không buồn ngủ thì đăng lên drive thôi.
Cũng gần thi cuối kì đến nơi nên thời gian online cũng ít đi nên tôi không còn đọc truyện nhiều như trước. Thôi đến đây chắc cũng đủ dài nên chúc bác mạnh khỏe và sớm hoàn thành bộ này, bộ này tôi thấy bác dịch cũng lâu rồi đấy, 2 năm rồi thì phải? Giờ bác vẫn còn gắn bó với nó thì nể thật đấy.
P/s: bác có bộ Touhou hay chí ít là bộ Type-Moon nào hay thì giới thiệu cho tôi với, gần đây ít bộ nhai được quá, à mà xin kiếu các thể loại như hệ thống hay nhiều người xuyên nha.
27 Tháng mười một, 2018 23:03
Ờ, tui làm bên này, mà có mỗi truyện này à, chứ chả còn truyện nào. Tui dịch truyện rồi đăng bên forum, sau đó thì qua đây để bổ sung ( tại đăng 2 chương một khung nên nó toàn thiếu mất phần chương chẵn )
26 Tháng mười một, 2018 16:26
Bác làm ở đây à? Giờ mới biết đấy, hồi trước bác có nói là làm bên đây rồi mà không để ý.
09 Tháng mười, 2018 02:06
Để tui ráng tuần này xong luôn xem. Cầu zời là không bệnh, không đau, không bận, nói chung là không gặp bất cứ cái oo xxx gì ngoài ý muốn làm chậm tốc độ.
09 Tháng mười, 2018 02:04
Vẫn đang mần, chưa bao giờ quên, nhưng nếu bác nào quá nản với tốc độ dịch của tui thì có thể qua trang này coi này: https://wikidich.com/truyen/quan-lam-nhi-thu-nguyen-W6kKulS4CHhX5dsU
Edit cũng được lắm. Còn dịch thì tui vẫn đang mần, tính 17/9 vừa rồi có thể mần hết, nhưng giờ mới được có 100 chương à, tính hốt luôn 40 chương còn lại rồi đăng một thể.
23 Tháng chín, 2018 10:20
Vẫn đang đợi chương mới:((
29 Tháng tám, 2018 16:00
Mấy bác nào chờ chương thì xin thông cảm nha, để cuối hè tui sẽ tống hết khoảng 140 chương còn lại của phần Strike the Blood luôn một thể, cùng lắm là ngày 17/9 tới này.
24 Tháng năm, 2018 01:48
Để cuối tuần này post chương cho mấy bác, tại vừa rồi dữ liệu mất sạch, phần tui dịch gần đây cũng 'bay' luôn rồi. Chờ cuối tuần đăng khoảng mười mấy 20 chương vậy. Nếu có thời gian rảnh thì chắc cỡ 30. Với tui thì 1 tuần 30 chương là hết ga, còn cả đống việc phải mần nữa. A ~~, năm cuối còn trễ lộ trình, bận quá....
16 Tháng năm, 2018 10:32
Bó tay @@
15 Tháng năm, 2018 13:47
Mà mợ nó, tuần rồi sửa máy tính, chờ 4 ngày, xong được thông báo là hư bà nó cái ổ cứng, cả tuần không có máy tính xài, dữ liệu xém tí là 'gửi hồn vào gió' rồi 'đi về nơi xa lắm' luôn. May là tui có ổ cứng di động, không chắc tui nhảy sông tự tử luôn quá.
15 Tháng năm, 2018 13:44
Chỉ là sẽ hơi chậm chút, xin lỗi mấy bác nào vẫn theo truyện mà bị khổ vì sự chậm rì của tui nha. Cho tui xin lỗi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK