• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô cô, sư phụ con...”

Lúc trước Âu Dương Dạ chẳng qua chỉ cảm thấy uất ức, căn bản không nghĩ đến cô cô đột nhiên đến càng không có nghĩ tới cô cô sẽ chửi mắng sư phụ một trận, mà hai người còn xém chút đánh nhau điều này khiến nàng nhất thời không biết làm sao.

“Nha đầu, chuyện của lão sư phụ điếm thúi kia con cũng không cần quan tâm nữa.” Âu Dương Phi Nguyệt kéo Âu Dương Dạ bước nhanh đi, chững chạc đàng hoàng nghiêm túc nói: “Mà có một việc cô cô nhất định phải cho con biết, từ hôm nay trở đi đừng đi tìm Cổ Thanh Phong nữa, tốt nhất cách hắn xa xa ra đừng có bất cứ quan hệ gì với hắn.”

“Cô cô, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nhớ tới những lời vừa rồi cô cô nói với sư phụ Âu Dương Dạ đầy đầu nghi hoặc hỏi: “Cổ Thanh Phong thế nào? Người nói hắn không bình thường còn kêu sư phụ con không nên trêu chọc hắn... Cô cô, ngươi đã điều tra ra được thân phận của Cổ Thanh Phong sao?”

“Nếu điều tra được thì tốt rồi đáng tiếc lả không được.”

Âu Dương Phi Nguyệt thành thật nói: “Rốt cuộc tên họ Cổ kia là thân phận gì hiện tại ta cũng nói không rõ, nhưng có một điều có thể khẳng định sự tồn tại của hắn rất kinh khủng, thậm chí còn kinh khủng hơn tưởng tượng của ta nhiều.”

“Cô cô, làm sao cô cô biết.”

“Không nên hỏi nhiều như vậy dù sao đừng trêu chọc hắn.”

“Thế nhưng... Thế nhưng... Hiện tại hắn cũng là đệ tử phái Vân Hà chúng ta không thể không gặp mặt chẳng lẽ gặp mặt cũng không thể nói chuyện với hắn sao? Mà hình như ngày mai là ngày hắn khiêu chiến thí luyện trận con cũng sẽ đi xem.”

“Nha đầu chết tiệt này, cô cô không đùa với ngươi trước khi ta chưa biết rõ ràng thân phận của hắn, tốt nhất con nên cách xa hắn một chút về phần ngày mai con đi xem cũng được, nhưng nhất định phải đứng bên cạnh ta.”

“Cô cô, người cũng đi?”

“Tên kia vừa thần bí lại quỷ dị, cô cô cũng muốn xem xem rốt cuộc bản lĩnh hắn thế nào.”

Vào đêm.

Trăng tối gió lại cao.

Đệ tử nội môn phái Vân Hà tốp năm tốp ba tập hợp tại một chỗ, đều đang nghị luận chuyện ngày mai Cổ Thanh Phong khiêu chiến thí luyện trận.

Mà lúc này giờ phút này bên trong một gian phòng khách, Nhân Đức trưởng lão đang tới lui dạo bước lúc ngừng chân, cũng vân vê cái cằm râu dài nhìn vào bóng đêm, vẻ mặt dường như khá lo lắng.

Hoàn toàn chính xác.

Từ sau khi biết được Cổ Thanh Phong là do Hỏa Đức tìm đến tranh đoạt chưởng trữ đệ tử Nhân Đức trưởng lão quyết định giúp một tay, dù sao hắn cũng không muốn cơ nghiệp ngàn năm tiền bối sư môn cực khổ truyền thừa xuống bị Thủy Đức và Kim Đức hai người họ chà đạp.

Hắn có chút lo lắng, lo lắng ngày mai Cổ Thanh Phong có thể thông qua thí luyện trận hay không có thể thông qua khảo hạch hay không.

Dù gì Hỏa Đức cũng đã cam đoan, thế nhưng Nhân Đức vẫn có chút không yên lòng.

Bởi vì vừa nãy hắn nhận được tin tức, Thủy Đức và Kim Đức hai người đều vội vàng rời khỏi phái Vân Hà, ngày mai sẽ không ra mặt Thủy Đức tìm Phi Tuyết chân nhân thẩm hạch thay còn Kim Đức tìm Quảng Nguyên thẩm hạch thay.

Nhân Đức nghĩ không ra, không biết Kim Đức và Thủy Đức đang giở trò quỷ gì? Có âm mưu gì?

Hắn vốn muốn tìm Hỏa Đức thương nghị một chút, nhưng Hỏa Đức lại ra ngoài, Phí Khuê nói có lẽ Hỏa Đức ban đêm mới trở về cho nên Nhân Đức chỉ có thể ở nơi này sốt ruột chờ đợi.

Từng giờ từng phút trôi qua, đêm càng sâu.

Đột nhiên, hai người đi vào phòng khách một người thân mang áo bào xám nhìn có chút lôi thôi già nua, một vị khác là người đàn ông trung niên mập lùn tròn trĩnh.

Chính là Hỏa Đức trưởng lão và Phí Khuê.

“Sư đệ, rốt cuộc đệ đã đến hôm nay Kim Đức và Thủy Đức vội vàng rời đi...”

Nhân Đức nói hết chuyện một lần, Hỏa Đức gật gật đầu đáp lại nói: “Chuyện này đệ đã biết, cũng không phải bọn họ giở thủ đoạn gì mà là hôm nay Hồng lão gia tử xuất quan, sau khi hai người bọn họ nhận được tin tức lập tức chạy tới.”

Nghe nói Hồng lão gia tử, Nhân Đức khẽ giật mình đầu tiên là vui mừng sau đó chính lo lắng.

Vui chính là vì Hồng lão gia tử chính là lão tiền bối đức cao vọng trọng của Thanh Dương địa giới, danh xưng một trong năm Thanh Dương Ngũ lão, bối phận cao, mặt mũi lớn quan trọng nhất chính là quan hệ giữa Hồng lão gia tử và phái Vân Hà luôn rất tốt.

Lo chính là Thủy Đức và Kim Đức vội vàng chạy qua, tất nhiên là đi lôi kéo Hồng lão gia tử nếu lúc tranh đoạt chưởng trữ, dù Hồng lão gia tử đứng bên Thủy Đức hay là Kim Đức vậy chuyện này cũng không xong.

“Sư huynh, Hồng lão gia tử xuất quan đệ cũng phải đích thân đi một chuyến, ngày mai chuyện khảo hạch của Cổ tiểu tử nhờ huynh.”

Nhân Đức biết tầm quan trọng của Hồng lão gia tử gật gật đầu hỏi: “Sư đệ, rốt cuộc Cổ Thanh Phong kia có thực lực hay không?”

“Cái này huynh yên tâm, chuyện khảo hạch đối với Cổ tiểu tử dễ hơn uống rượu, điều khiến đệ thật sự không phải cái này... Đệ sợ...”

“Sợ cái gì?”

“Sợ tiểu tử kia không thu lại được tính tình. Đến lúc đó giết người thì phiền toái.”

Dây lợi ích của phái Vân Hà rất phức tạp, mỗi một vị trưởng lão mỗi một vị chấp sự mỗi một vị khách khanh, thậm chí sau lưng mỗi một vị đệ tử thân truyền đều có dây lợi ích cùa gia tộc bang phái, giết ai đối với phái Vân Hà đều là tổn thất.

Chỉ là hắn nói câu này ra, quả thực khiến Nhân Đức không khỏi sững sờ thí luyện khảo hạch còn chưa bắt đầu mà, Cổ Thanh Phong kia có thể thông qua hay không vẫn là ẩn số, sao Hỏa Đức lại lo lắng hắn sẽ giết người? Nghi vấn hỏi: “Đang êm đẹp tại sao giết người?”

“Tính tình tiểu tử kia không tốt, mặc dù nhìn bề ngoài hắn là người vô hại hi hi ha ha, dáng vẻ bất cần đời, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thực chất bên trong tiểu tử kia chính là sói tính, nếu như ai có sát ý đối với hắn hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, càng đáng sợ chính là tính đó của hắn vừa lên chắc chắn sẽ không thu lại được.”

Hỏa Đức khuyên nói ra: “Cho nên, sư huynh ngày mai nếu có ai tỏ sát ý với hắn, nhất định huynh phải cản lại trước.” Dứt lời hắn lại nói với Phí Khuê: “Còn ngươi Phí Khuê, sư huynh ta dù sao cũng là Nghị sự trưởng lão bận tâm quá nhiều, nếu huynh ấy không thể ra tay vậy ngươi ra tay đi bất kể là ai cứ làm đi rồi nói, tuyệt đối không thể để cho Cổ tiểu tử ra tay, một khi hắn ra tay đối phương không chết cũng sẽ tàn phế, nếu như chỉ như vậy cũng không có gì, sợ là sợ người ta tìm tới cửa nếu tâm trạng hắn tốt còn dễ nói, nếu tâm trạng khó chịu, lập tức đại khai sát giới tại chỗ vậy coi như không xong.”

Cái này...

Hỏa Đức khiến Nhân Đức nhíu mày thật chặt, cũng khiến Phí Khuê đang nghe trợn mắt hốc mồm.

Trọn vẹn sửng sốt nửa ngày, Nhân Đức mới ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, rốt cuộc Cổ Thanh Phong kia là ai? Sao từ trong miệng đệ nói ra hắn giống như... giống như ma đầu giết người không chớp mắt vậy.”

“Ma đầu? Nếu hắn là ma đầu, vậy thế giới này đã không có ma.” Hỏa Đức thở dài thật sâu nói: “Về phần hắn là ai, huynh cũng khỏi phải hỏi thân phận của hắn quá đặc thù, biết không có ích đối với huynh khả năng còn mang họa sát thân, nếu lộ ra ánh sáng thiên hạ không phải đại loạn thì không được.”

Một khi thân phận lộ ra ánh sáng thiên hạ đại loạn?

Cái này...

Phí Khuê thực sự không tưởng tượng ra thân phận của người nào mà lộ ra ánh sáng thiên hạ sẽ đại loạn, đừng nói là hắn dù cho là Nhân Đức cũng đang trừng tròng mắt, chấn kinh lại ngạc nhiên.

“Được rồi, không còn sớm nữa ta phải mau chóng đuổi tới Hồng lão gia tử, không thể để cho Thủy Đức và Kim Đức đi trước, sư huynh nhớ kĩ lời đệ nói.”

Hỏa Đức thở dài một hơi thật mạnh, nói thật nếu như phàm là có một chút xíu biện pháp, đánh chết hắn cũng sẽ không tìm Cổ Thanh Phong đến giúp chuyện này, thậm chí đến bây giờ trong lòng có chút hối hận hắn không lo lắng phái Vân Hà sẽ rơi vào tay Thủy Đức và Kim Đức, bởi vì hắn biết Cổ Thanh Phong đã đồng ý hỗ trợ nhất định có thể đoạt lại phái Vân Hà.

Điều thật sự khiến hắn sợ hãi chính là, đến lúc đó dù cho đoạt lại được phái Vân Hà người của phái Vân Hà cũng chết sạch.

Vậy thì có ích gì chứ!

Nhưng điều này cũng không khiến Hỏa Đức lo lắng, thật sự khiến hắn lo lắng chính là nếu như bởi vì giúp mình, thân phận của Cổ Thanh Phong bị người khác đoán được, đến lúc đó thiên hạ thật sự đại loạn.

Những tiên triều đã từng bị hắn xóa bỏ.

Những tông môn từng bị hắn nghiền ép.

Những cao thủ đã bị hắn treo lên đánh.

Còn có những người luôn tìm người phụ nữ của hắn.

Những huynh đệ luôn chờ hắn trờ về.

Mẹ ơi! Hỏa Đức có chút muốn khóc, càng nghĩ càng hối hận hiện tại cả ngày đều lo lắng đề phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK