Tính tình của một người có lẽ sẽ theo tuổi tác, sự từng trải mà thay đổi.
Nhưng tính cách của một người, loại bản tính khảm vào tận xương từ khi mới sinh ra, thì có chà lau thế nào cũng không xóa sạch được.
Những người hiểu về Cổ Thanh Phong,
Nói chính xác là những người hiểu về Xích Tiêu Quân Vương hầu như đều biết, tính tình của hắn không tốt chút nào, không những vậy có đôi khi còn rất nóng nảy. Nếu không thì năm đó hắn đã không dưới cơn nóng giận, bất chấp Thiên Đạo phán quyết cũng nhất định phải xóa sạch Tiên triều chấp chưởng thế giới này.
Đúng thế.
Không thể nhịn.
Thuở thiếu thời, đã từng có một tri kỉ vì hắn mà chết đi, từ đó về sau hắn thề, nếu có một người vì mình mà chịu thương tổn hắn sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần. Đối phương là nam nhân cũng được, nữ nhân cũng thế là tiên hay ma, là phật hay yêu hắn đều không quan tâm.
Đây là giới hạn của hắn, giới hạn duy nhất.
Tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào đạp lên.
Thiên Vương lão tử không được, lão thiên gia cũng không được!
Bất cứ ai cũng không được!
Dọc đường đi, Cổ Thanh Phong câu được câu không nói chuyện cùng Vương Đại Sơn, hắn nhìn qua không có gì khác lạ, vẻ mặt không có chút tức giận, đôi mắt trông cũng rất bình thản.
Đúng vậy.
Cổ Thanh Phong không hề tức giận, chứ đừng nói phẫn nộ.
Việc nhỏ này chưa đến mức khiến hắn nổi giận hắn chỉ cảm thấy nếu Vương Đại Sơn vì mình mà ăn một cái tát, vậy mình phải giúp y đòi lại chuyện chỉ đơn giản vậy thôi, với Cổ Thanh Phong mà nói, cũng đơn giản như đói bụng ăn một bữa cơm vậy.
Giới hạn là gì, chính là này đây.
Hai người rất nhanh đã đến góc đông bắc của Hồng Diệp sơn cốc, Cổ Thanh Phong nhìn một chút, hôm qua linh điền mà mình mới khai hoang đã biến thành một đám phế thổ, hạt giống khó khăn lắm mới trồng được cũng đã bị bới ra.
Điều khiến Cổ Thanh Phong không ngờ tới là, không chỉ linh điền của mình bị phá hoại, ngay cả linh điền của Vương Đại Sơn cũng đã biến thành phế thổ, Hỏa Châu Thảo vốn chỉ còn mấy ngày nữa là có thể thu hoạch cũng bị nhổ bật gốc, xếp đống trên mặt đất không khác gì một mớ cỏ dại.
“Lại gây phiền phức cho ngươi rồi.”
Cổ Thanh Phong vỗ vỗ vai Vương Đại Sơn, an ủi: “Sau này sẽ cho ngươi mấy thứ tốt.”
“Công tử, có lẽ chúng ta nên rời đi.”
Vương Đại Sơn là người thành thật, từ khi vào phái Vân Hà, bị ức hiếp thành quen cũng vì vậy mà hắn chọn góc heo hút nhất ở Hồng Diệp sơn cốc để trồng linh điền, cũng biết rằng không thể chọc vào đám đệ tử ngoại môn này, bình thường bị ức hiếp cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cổ Thanh Phong không nói gì, xoay người đi kiểm tra mấy hạt giống, lúc này Vương Đại Sơn mới chạy tới hạ giọng nói: “Công tử, chúng ta nhanh đi thôi bọn họ tới rồi?”
Hửm?
Cổ Thanh Phong ngẩng đầu, thấy bảy tám tên lông bông đang đi về phía này, trong đó dẫn đầu là một gã trẻ tuổi mặt dài, xoay một chiếc quạt trong tay cười lạnh nói: “Ôi chao, đây không phải là Xích Viêm công tử nhân trung chi long sao? Nghe nói âm luật của ngươi đàn nghe hay lắm, hay là đàn cho các đại gia đây nghe một khúc đi!”
“Tức là chính các ngươi đã phá hoại linh điền của ta?”
Cổ Thanh Phong đứng lên, nheo mắt nhìn những kẻ này.
"Là chúng ta thì sao?"
Gã trai đi đầu đầy mặt kiêu căng ngang ngược, quát: “Dám tranh nữ nhân của Lý thiếu gia chúng ta, lần này dạy dỗ ngươi một chút, thức thời thì cút xa xa ra cho ta nếu không sẽ phế ngươi luôn!”
Nghe vậy, Cổ Thanh Phong hơi nhíu mày lại: “Lý thiếu gia nào?”
“Nói cho ngươi rõ, Lý Sâm thiếu gia là đệ tử nội môn kiệt xuất của phái Vân Hà chúng ta, cũng là Thất công tử Lý gia tiếng tăm lừng lẫy ở Thanh Dương địa giới. Một phế vật đến cả trúc cơ cũng thất bại như ngươi cũng dám tranh giành nữ nhân với Lý thiếu gia chúng ta sao! Ta thấy ngươi chán sống quá rồi đấy!”
Lý Sâm?
Cổ Thanh Phong suy nghĩ cẩn thận, đúng là có chút ấn tượng hình như cậu ấm cứ quấn lấy Âu Dương Dạ ở Nhất Phẩm sơn trang tên là Lý Sâm.
“Được, ta biết rồi.” Cổ Thanh Phong không mặn không nhạt hỏi: “Vết thương trên mặt Vương Đại Sơn là do ai đánh?”
“Cũng là bản công tử đây đánh.”
Gã trai mặt dài kia bước từng bước lên trước, hất cằm nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong khinh miệt nói: “Ngươi muốn làm gì hả?”
“Tốt, dám nhận là tốt rồi.” Cổ Thanh Phong cởi bớt nút áo, sau đó cuộn tay áo lên, ngẩng đầu nhìn gã trai mặt dài cười nói: “Đến đây, ngươi bước tới xem ta có thể làm gì.”
“Hừ! Chỉ dựa vào loại phế vật như ng..ư..ơ ớ ớ...”
Lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong nhấc tay lên cho một tát “chát” một tiếng, tên mặt dài còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã thấy má phải tê rần người cũng ngã xuống đất. Những tên còn lại cũng không nghĩ tới phế vật này sẽ đột nhiên ra tay, mặt mũi đều nghệt ra tới khi phản ứng lại, bất chấp trong lòng giật mình quát lên một tiếng lớn rồi cũng xông thẳng tới.
Cổ Thanh Phong xoay người, lại một cái tát đánh kẻ thứ hai ngã lăn trên đất nghiêng người, một cái tát nữa đánh ngã tên thứ ba. Thời gian tổng cộng chưa đến một hơi thở, bảy tám nam tử cứ vậy bị hắn thuận tay đánh bò ra đất.
Nhìn một màn này, Vương Đại Sơn đứng cạnh há hốc miệng hắn không nghĩ Cổ Thanh Phong sẽ động thủ, càng không nghĩ tới sẽ dứt khoát như vậy nhìn bảy tám người bụm mặt gào khóc lăn lộn trên đất, Vương Đại Sơn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Những tên này lãnh trọn cú tát của Cổ Thanh Phong, mặt mũi đều phù lên nhất là tên mặt dài, cả mặt đều sắp sưng như đầu heo rồi.
Lại nhìn Cổ Thanh Phong hắn đứng ở linh điền, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố nào. Hắn nhìn bảy tám người đang lăn lộn trên đất, bộ dạng có chút tứ cố vô thân chậm rãi nói:
“Hôm nay thấy các ngươi còn nhỏ, chỉ cho mỗi người một tát để các ngươi có được bài học.”
Lấy từ túi trữ vật ra một bầu rượu, Cổ Thanh Phong uống một ngụm nhỏ nói thêm: “Cũng để các ngươi hiểu được một đạo lí, đánh người thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh lại tuổi trẻ ngông cuồng không có gì sai, nhưng phải biết cách chấp nhận hậu quả của sự kiêu căng cũng như cái giá của ngông cuồng.”
Lại uống thêm một ngụm nhỏ, tiếp tục nói: “Chuyện đánh người chỉ đến đây thôi, nhưng linh điền ta trồng cả buổi chiều hôm qua không thể bị các ngươi phá hoại như vậy. Mau bới hạt ra như thế nào thì trồng lại thế ấy cho ta. Linh điền của Đại Sơn cùng với Hỏa Châu Thảo nhổ ra thế nào thì trồng lại thế ấy.”
Bảy tám người trên đất bụm mặt đứng lên, gã mặt dài trừng mắt nhìn Cổ Thanh Phong hung tợn quát: “Ngươi chờ đấy cho ta, Lý thiếu...”
Lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong lại nhấc chân đạp hắn trở lại trên đất, thản nhiên nói: “Hôm nay ai không trồng lại linh điền đàng hoàng cho ta, vậy đừng hòng đi ra.”
Có kẻ nghe vậy sợ rồi muốn bỏ chạy, nhưng vừa muốn động Cổ Thanh Phong lại đạp một cước trở về, có người muốn dùng võ tiếc là cũng vô dụng, còn chưa kịp làm gì, đã bị Cổ Thanh Phong đạp nằm bò.
Hắn không nói gì, chỉ đứng ở đó ai dám cựa quậy lại đạp xuống một cái.
Mấy cước đạp xuống, không còn kẻ nào dám chạy nữa kẻ thì bụm mặt kẻ thì ôm bụng, một đám đau lăn lộn trên đất.
“Một đám oắt con, muốn phản à, đứng hết lên cho lão tử đi trồng linh điền đi!”
Cổ Thanh Phong đột nhiên gầm lên một tiếng, bảy tám tên nằm trên đất sau khi ăn mấy cú đá không còn dám phản kháng, chỉ bụm hai má sưng phù, lau nước mắt đứng lên đi trồng linh điền.
“Công tử, hay là bỏ đi...”
Vương Đại Sơn đi qua, có chút lo lắng nói.
“Xong rồi?”
Cổ Thanh Phong tùy ý ngồi xuống, uống một ngụm rượu nhỏ, nói: “Đại Sơn à… sau này có gặp bất cứ chuyện gì cũng không thể nói hai chữ “bỏ đi” rồi cho qua, nếu đã làm phải làm đến cùng, nếu chuyện gì cũng dùng hai chữ “bỏ đi” để giải quyết, chẳng những sẽ hại mình còn sẽ hại đến người khác. Nếu hôm nay bỏ qua, vậy lần sau thì sao? Có tính toán không? Lại lần sau nữa thì sao?
“Một câu “bỏ đi” của ngươi, sẽ mang đến cho mình rất nhiều phiền toái, cũng sẽ dung túng cho đám nhãi con này rồi hại luôn bọn chúng, ta đây là cho chúng một bài học, nếu không sau này rời khỏi phái Vân Hà, chọc phải kẻ không nên động tới đến lúc đó chờ chúng không đơn giản chỉ là mấy cái tát như vậy!”
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, nói:
“Ngươi không phải Bồ Tát, không cần phải từ bi với tất cả mọi người, ngươi cũng không phải Phật, cho nên không cần độ hóa người khác. Một người bình thường chịu thiệt thòi có thực lực thì phải đòi trở lại, không có thực lực thì nhẫn nhịn đến khi có thực lực rồi lại đòi lại, làm người phải sống có nguyên tắc không thể sống tạm bợ được.”