• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thanh Phong đệ đệ, đệ phải nhìn cho kĩ nhé.”

Âu Dương Phi Nguyệt vốn đã dung mạo như hoa, uống rượu xong thì gương mặt kiều diễm kia lại càng thêm quyến rũ. Đôi mắt đẹp hút hồn như ẩn chứa nét cười cứ nhìn Cổ Thanh Phong. Nàng nâng chén mĩ tửu từ từ đứng dậy bộ váy áo tơ lụa rủ xuống thướt tha. Không thấy nàng có động tác gì mà chỉ thấy quanh nàng đột nhiên tỏa ra những vòng sáng ngũ sắc.

Vòng sáng sắc màu đó như mở ra từ dưới chân nàng, từng vòng từng vòng rồi đến ba vòng...

Ba vòng sáng nối tiếp xuất hiện như những đóa hồng nhiều màu sắc nở rộ đẹp rực rỡ.

Cổ Thanh Phong hơi nghiêng người, vắt chân ngồi nhìn đôi lông mày hơi thu lại. Trước đây khi giao đấu với Mộ Tử Bạch, Lý Tranh hắn chưa quan sát kĩ. Giờ được nhìn thấy Âu Dương Phi Nguyệt tế ra tam thái thủ hộ như vậy thì cũng thấy chút thích thú.

Quả thực cái gọi là thái linh thủ hộ này ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu trong giới tự nhiên.

Nhất đạo đại tự nhiên thủ hộ là nhất nguyên.

Lưỡng đạo đại tự nhiên thủ hộ sẽ sinh lưỡng nghi.

Tam đạo đại tự nhiên thủ hộ sẽ thành tam tài.

Chả trách Hỏa Đức nói giờ đây là đấu đại tự nhiên thái linh, có món đồ thủ hộ này thì người thường không động vào nổi.

Đây mới là tam tài do tam đạo đại tự nhiên thủ hộ sản sinh ra mà thôi, nếu là tứ đạo thì không lẽ là tứ tượng? Ngũ đạo thì sẽ là ngũ hành huyền diệu?

Sau khi thời đại viễn cổ kết thúc vạn vật hồi tỉnh, các loại vương tọa truyền thừa chân mệnh lần lượt xuất hiện, là do ông trời làm chủ.

Giờ đây thời đại thượng cổ chấm dứt, vạn vật hồi tỉnh thái linh xuất hiện thì xem ra lần này đến mẹ tự nhiên làm chủ.

Người tranh đấu với người.

Và thần linh giữa trời đất này cũng tranh đấu với nhau.

“Thanh Phong đệ đệ đến đi tỷ nhường đệ ba chiêu.”

Âu Dương Phi Nguyệt ngửa cổ uống cạn chén rượu mắt cười cười móc tay về phía Cổ Thanh Phong.

“Thôi, thu về đi.”

Cổ Thanh Phong cười nhạt khoát khoát tay ra ý cho nàng thu về.

“Thanh Phong đệ đệ ý gì vậy?”

“Muộn rồi, ta phải đi đã hôm khác nói chuyện tiếp.”

Dứt lời Cổ Thanh Phong quay người bỏ đi.

Hắn bỏ đi như thế khiến Âu Dương Phi Nguyệt không khỏi bất ngờ. Khó khăn lắm mới lừa được tên này tới đây để thử xem thực lực hắn ra sao và cũng để dò thân thế hắn, vậy sao có thể để hắn đi như thế. Nàng ta nhanh chóng lấy người chặn Cổ Thanh Phong lại.

“Thanh Phong đệ đệ sao có thể nói đi là đi thế.”

Vừa nói ánh mắt hớp hồn của Âu Dương Phi Nguyệt vừa lóe lên tia đỏ đậm quỷ quái.

“Đại muội, đang yên lành sao bỗng dưng lại thi triển thuật mê hoặc ra với ta thế.” Cổ Thanh Phong híp híp mắt nhếch mếp cười giỡn: “Sao, thấy ta tuấn tú quá nên có ý đồ đen tối à?”

“Ngươi...”

Thấy thuật mê hoặc của mình không những không phát huy tác dụng mà còn bị đối phương bóc trần nên Âu Dương Phi Nguyệt không khỏi kinh ngạc. Thuật mê hoặc tinh thần này là bản lĩnh mà nàng ta tự tin nhất, bao nhiêu năm nay chưa hề thất bại vậy mà hôm nay có người đỡ được. Ngay cả lão cáo già Hỏa Đức tu luyện bảy tám trăm năm cũng chưa đỡ nổi, thế mà lại không có chút tác dụng nào với tên đứng trước mặt nàng đây.

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Cổ Thanh Phong hỏi một câu mà khiến Âu Dương Phi Nguyệt không biết trả lời sao. Không phải ngượng ngùng không biết trả lời mà là... nàng ta đột nhiên cảm thấy như đầu óc mình có chút chậm chạp không hiểu vì sao. Nụ cười của tên này rất quỷ dị, rất quỷ dị, cười mà khiến toàn thân nàng mềm nhũn ra đầu óc trống rỗng... sau đó... sau đó thì không có sau đó nữa rồi.

“Tiểu cô nương không học gì tốt đẹp mà lại đi tu luyện mấy cái thuật thôi miên này lại còn định mê hoặc ta.”

Cổ Thanh Phong lắc đầu cười, đang định rời đi rồi lại quay người lại nhìn và hỏi: “Ta hỏi muội, muội định thôi miên ta để muốn biết điều gì?”

“Ta... muốn biết ngươi là ai...”

Lúc này Âu Dương Phi Nguyệt đứng tê liệt đó, khuôn mặt xinh đẹp đờ đẫn đôi mắt trống rỗng vô hồn.

“Sao vậy, ta là ai thì liên quan gì đến nàng?”

“Lão gia đến tìm ta... nói là đã tìm thấy người phù hợp để đi tranh đoạt chức chưởng trữ bảo ta... đến lúc đó giúp đỡ... ta biết người lão gia nói chính là ngươi... ta đã điều tra ngươi nhưng không tra được gì, ngươi như chui ra từ không trung vậy. Sau đó ta có mua chuộc mấy tạp dịch trong Linh Ẩn Viên thì biết được một vài nội dung cuộc nói chuyện giữa ngươi và lão gia, ta suy đoán... suy đoán khả năng ngươi là luân hồi chuyển thế chi nhân, nhưng... nhưng sau đó lại thấy không phải.”

“Tại sao?”

Cố Thanh Phong rất có hứng thú nghe tiếp.

“Ta đã từng gặp luân hồi chuyển thế chi nhân, cũng biết những người luân hồi chuyển thế khi đã thức tỉnh thì trên người sẽ có một linh tức đặc biệt... nhưng trên người ngươi lại không có.”

“Ngươi cũng biết nhiều đấy.”

Luân hồi chuyển thế chi nhân nếu chưa thức tỉnh thì không ai nhận ra được.

Một khi thức tỉnh, linh hồn sẽ sống lại, sẽ có một hơi thở đặc biệt là một loại hơi thở đục bị nhiễm trong quá trình xuyên qua con đường luân hồi. Phàm là những người luân hồi sẽ đều có hơi thở đục này không ai tránh được.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó... ta rất muốn biết ngươi rốt cục là người thế nào.”

“Thế thì ngươi cứ muốn tiếp đi.”

Sau khi Cổ Thanh Phong quay người đi thì Âu Dương Phi Nguyệt ngã sõng soài dưới đất ngất đi.

Ngày hôm sau.

Tại Phong Vân Đài của phái Vân Hà.

Lý Võng kiêu ngạo đứng trên đài cao, mắt nhắm lại biểu cảm phẫn nộ.

Xung quanh tụ tập rất đông đệ tử. Tất cả đều biết hôm qua Lý Võng đã ra chiến thư với Cổ Thanh Phong nên sáng sớm nay họ đã đến để xem náo nhiệt, cũng muốn xem cơ thể phàm trần của Cổ Thanh Phong đó mạnh mẽ cỡ nào, có thể địch lại được Cửu Điện thân truyền đệ tử của phái Vân Hà Lý Võng hay không.

Tiếc rằng từ sáng đợi đến chính ngọ, rồi lại đợi từ chính ngọ đến chiều mặt trời đã sắp xuống núi mà Cổ Thanh Phong vẫn chưa hề lộ diện. Mấy canh giờ qua không ít đệ tử cũng chạy lại Hậu Sơn Linh Ẩn Viên nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Cổ Thanh Phong. Hai huynh đệ Lý Xán và Lý Sâm còn cho người đến cổng Linh Ẩn Viên làm ầm lên. Cổ Thanh Phong vẫn không xuất hiện.

Có người nói tên họ Cổ đó nhất định là đã sợ mà trốn đi rồi.

Đúng thế.

Sợ rồi.

Chắc chắn vậy.

Nhục thân của tên họ Cổ đó có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là một thể dị biến sản sinh do trúc cơ thất bại mà thôi. Đánh thắng được Mộ Tử Bạch, Lý Tranh, cũng thắng cả Lý Tử Hoành nhưng không có nghĩa là sẽ đánh được Lý Võng.

Lý Võng trúc được thái sắc căn cơ, lại lập được thái sắc chân thân không chỉ có được đại tự nhiên song thái thủ hộ mà đồng thời linh lực cũng là đại tự nhiên song thái linh lực. Cộng thêm kiếm quyết Đại Phong Lôi hoàng cấp đã tu luyện đến cảnh giới nhất cửu.

Nửa năm trước một nhát kiếm của hắn chém đôi người ba vị chân nhân đã lập chân thân. Nay lại bế quan nửa năm rồi thì có quỷ mới biết thực lực của hắn đã mạnh đến mức độ nào.

Những người đến xem rất đông, không chỉ có các đệ tử nội ngoại môn mà còn có cả Mộ Tử Bạch, Lý Thiên Động, Hoàng Diệu, Vân Hồng, Diệp Hủy. Ngoài ra còn có các trưởng lão chấp sự, Phi Tuyết chân nhân.

“Phế vật thì rốt cục vẫn là phế vật, dù cho nhục thân có mạnh đến đâu thì cũng vẫn là phế vật. Tên họ Cổ đó cũng chỉ ức hiếp được những người như Mộ Tử Bạch mà thôi. Đối diện với thiên tài thực sự như Lý Võng đây thì hắn đến lá gan để ứng chiến cũng không có. Vậy mà cũng mơ tưởng được trở thành Cửu điện thân truyền đệ tử thật không biết trời cao đất dày!”

“Đúng thế, tên họ Cổ đó là một con rùa rụt cổ mà thôi!” Đàm Tư Như phụ họa theo.

Đứng cạnh hai người là một nam tử dáng vẻ tuấn tú phóng dật, chính là Chung Thiên Ưng trên tay cầm chiếc quạt gấp nhìn hắn thật thư sinh lãng tử. Hắn ngước nhìn lên Lý Võng đang đứng trên cao đài như có chút thất vọng nói: “Nghe đồn nhục thân của tên Cổ Thanh Phong đó cường hãn lắm làm tê liệt Mộ Tử Bạch, đánh Lý Tử Hoành thương tật ta vốn nghĩ sẽ có một màn đấu náo nhiệt để xem không ngờ... hà hà...”

“Thiên Ưng, thời gian còn sớm đến chỗ ta ngồi lát đi.”

“Ồ?” Chung Thiên Ưng suy nghĩ giây lát rồi cười nói: “Được thôi.”

Nhìn cảnh hoàng hôn mặt trời xuống núi tất cả đều biết Cổ Thanh Phong sẽ không đến nữa.

Trên Phong Vân Đài, Lý Võng mở trừng mắt đầy vẻ phẫn nộ nhìn về hướng Hậu sơn, rít lên: “Cổ Thanh Phong! Cổ Thanh Phong! Ta đã nói rằng nếu hôm nay ngươi không đến thì ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót mà rời khỏi phái Vân Hà! Tuyệt đối không! Đừng tưởng có Hỏa Đức trưởng lão bảo vệ ngươi thì ta sẽ không dám làm gì ngươi, nói cho ngươi biết không ích gì đâu!”

“Ngươi cứ trốn trong Linh Ẩn Viên đó đi, tốt nhất là cả đời đừng có bước ra. Nếu không ta gặp ngươi ở phái Vân Hà lần nào sẽ đánh ngươi lần đó. Chỉ cần ngươi ra khỏi phái Vân Hà thì ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đến thế gian này.”

“Ta biết ngày kia ngươi sẽ thử nghiệm luyện trận, hừ! Ngươi hãy chờ đấy cho ta!”

Lý Võng tế ra thanh cự kiếm đột nhiên múa lên, soạt! Một cơn gió xoáy cỡ độ hai ba chục mét xuất hiện. Cơn gió xoáy vô cùng hung hãn tiếng sấm rung chớp giật như một trận cuồng phong lôi đình tiếng sấm vang rền chớp giật đùng đùng, như một trận phong lôi giao long xông thẳng lên nền trời, âm thanh chấn động đau cả màng nhĩ khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Đây chính là kiếm quyết Đại Phong Lôi hoàng cấp.

Nhát kiếm này của Lý Võng đã múa ra đủ mười hai đạo đại phong lôi huyền diệu.

Thực sự quá đỗi khủng khiếp và kinh hãi! Uy lực của lưỡi kiếm khiến mặt mũi các trưởng lão chấp sự cũng biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK