• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng tử Bạch Phong Hoa mở to, trong lòng có cái gì đó đột nhiên dâng lên, sau đó nở rộ. Nhìn vẻ mặt kiên định trên dung nhan tuấn mỹ trước mắt này, Bạch Phong Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, trong lòng lại thật ấm áp, sự lo lắng dường như muốn tràn ra ngoài theo trái tim.

Nếu mưa vẫn không ngừng, ta sẽ vĩnh viễn che mưa cho nàng…

“Cám, cám ơn…” Bạch Phong Hoa chống lại con ngươi trong suốt xinh đẹp của Mạc Thanh Tuyệt, nhẹ nhàng nói, “Có chàng ở bên, thật là tốt.”

Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười thật sâu, nhìn Bạch Phong Hoa không có nói nữa. Hai người cứ như vậy đối diện nhau, không nói gì, nhưng mà tất cả như thế là đủ rồi.

“Này, lá cây, chàng lấy ở đâu?” Hốt, Bạch Phong Hoa nở nụ cười nhìn lá cây to trong tay Mạc Thanh Tuyệt, lá cây này rất giống lá chuối tây. Thứ này nếu là người khác giơ lên sẽ rất buồn cười, nhưng ở trong tay Mạc Thanh Tuyệt, lại cao nhã tự nhiên như vậy.

“Thấy ở trước sân nên thuận tay lấy.” Mạc Thanh Tuyệt cũng nở nụ cười.

“Đi thôi, vào ốc trước đã.” Bạch Phong Hoa mỉm cười xoay người, Mạc Thanh Tuyệt theo ở phía sau, hai người song song đi dưới mái hiên. Dưới làn mưa lạnh lẽo, bóng dáng hai người tựa như một bức họa, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.

Khi Nhị trưởng lão đến, nhìn thấy Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong thiên điện của hắn, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó thì hết chỗ nói. Đúng vậy, nếu nam tử này muốn tiến vào Chu Tước thánh điện, ai có thể phát hiện. Nhưng mà, sắp đến tỷ thí Trăm năm chi ước, đường đường là Thanh Long thánh giả lại xuất hiện ở bên trong Chu Tước thánh điện.

“Quấy rầy trưởng lão.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn thấy Nhị trưởng lão đã đến, đứng dậy lễ phép gật gật đầu sau đó lại ngồi xuống. Phong tư tao nhã làm cho đầu óc Nhị trưởng lão nháy mắt theo không kịp. Phong tư của Mạc Thanh Tuyệt bọn họ đã sớm biết qua, cao ngạo phóng khoáng như thần tiên, hiện tại lại lễ ngộ với gắn như vậy, khó trách Nhị trưởng lão giật mình.

“Ngạch, không quấy rầy, không có việc gì, ngài muốn ở bao lâu cũng được.” Lời nói của Nhị trưởng lão còn chưa qua não đã thốt ra ngoài. Dứt lời mới hồi phục tinh thần, lại không biết chính mình rốt cuộc mới nói cái gì.

“Cám ơn trưởng lão.” Mạc Thanh Tuyệt cười nhẹ, lại làm cho điểm hối hận vừa dâng lên trong lòng Nhị trưởng lão liền tan thành mây khói.

“Nhưng mà, Thanh Long thánh giả, sắp đến tứ quốc Trăn năm chi ước, ngài phía sau lại xuất hiện ở nơi này, Thanh Long thánh điện không phải sẽ rất rối loạn sao?” Nhị trưởng lão ngồi xuống, ngã ly trà, có chút nghi hoặc vừa uống vừa hỏi.

“Không cần để ý tới, ta tự có chừng mực.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên trả lời một câu như vậy.

Nhị trưởng lão hơi hơi nhướng mày, trong lòng lại chấn động. Thanh Long thánh giả này, thực lực cường hãn không nói, ở trong Thanh Long thánh điện, chỉ sợ hắn thật sự chính là chúa tể. Thực lực người này sâu không lường được, sâu không lường được. Nếu như trận tỷ thí ở Trăm năm chi ước mà đấu với Bạch Phong Hoa, nhất định sẽ là một hồi ác chiến. Phong Hoa, có thể là đối thủ của hắn sao?

Hai ngày sau, Bạch Phong Hoa nhận được một phong thư cùng một xe ngựa lễ vật gửi từ Đông Mộc đến. Đó là lễ vật mừng sinh nhật thứ mười bảy của nàng. Thư là Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy viết cho, bên trong trừ bỏ người nhà Bạch gia chúc phúc, còn có công đạo lễ vật của một số người khác gửi tới. Bạch Phong Hoa nhìn một xe ngựa tràn đầy lễ vật, trong lòng ấm áp không thôi. Cái này có lẽ là của Bạch lão gia tử đưa, đại ca đưa, mẫu thân Tiết Nhu Nhi cùng Bạch phụ thân đưa. Hoàng đế hiện tại của Đông Mộc – An Thiếu Hiên cũng tặng hậu lễ, còn có hai huynh muội Lương Vĩ Lâm. Bởi vì tứ đại quốc trăm năm chi ước sắp tới, cho nên sinh nhật thứ mười bảy của Bạch Phong Hoa cũng không tuyên truyền ra bốn phương, người của Bạch gia lấy phương thức này đến để chúc mừng sinh nhật của Bạch Phong Hoa. Trong thư nồng đậm sự quan tâm với Bạch Phong Hoa. Đám người Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, buổi tối nói thế nào cũng muốn lôi kéo Bạch Phong Hoa đi ra ngoài chúc mừng một phen. Mạc Thanh Tuyệt cùng Nhị trưởng lão tự nhiên cũng ở trong đó. Quà tặng, tất nhiên là không thể thiếu được.

Ban đêm, Bạch Phong Hoa đứng ở trong viện có chút thanh u, nhìn bầu trời đêm. Mười bảy tuổi… “Phong Hoa.” Bỗng nhiên, giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt vang lên ở phía sau Bạch Phong Hoa. Nhìn bóng dáng đơn bạc của nàng, trong lòng có chút đau xót. Nếu có thể, hắn hy vọng thời gian đừng trôi qua nhanh như vậy. Còn có ba năm, trong ba năm ngắn ngủi này, nhất định phải… “Vâng?” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng xoay người, chống lại con ngươi xinh đẹp của Mạc Thanh Tuyệt, trong con ngươi chợt lóe qua một chút ưu thương, làm cho Bạch Phong Hoa sinh ra ảo giác, Mạc Thanh Tuyệt làm sao lại có ánh mắt như vậy.

“Không có gì.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, đứng ở bên người Bạch Phong Hoa, thản nhiên nói.”Nàng suy nghĩ cái gì vậy?”

“Không biết.” Trên mặt Bạch Phong Hoa lộ ra một chút tươi cười phức tạp, nhưng trong lòng lại phiền muộn.

“Cái gì cũng không cần phải nghĩ nhiều.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng nói, “Rất nhanh sẽ tiến hành tứ quốc Trăm năm chi ước.”

“Ân.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu, lại bỗng nhiên nói.”Trăm năm chi ước có ý nghĩa gì?”

“Nàng hỏi thần thú của các nàng sẽ biết rõ.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn về phía phía trước, mi gian lộ ra một tia thần thái khó hiểu, giống như có thể nhìn xuyên thấu tới một địa phương rất xa ở phía trước.

Ánh mắt Bạch Phong Hoa dời về phía cấm địa, đúng vậy, cũng nên đến hỏi cái hỏa điểu kia một chút, thần khí tiếp theo sẽ xuất hiện ở nơi nào. Còn ba năm, mình tuyệt đối không thể xem thường mà buông tha. Không phải chỉ vì chính bản thân mình, mà còn vì những người luôn quan tâm đến mình.

“Phong Hoa…” Giọng nói ôn nhu của Mạc Thanh Tuyệt lại vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa.

“Ân?”

“Sinh nhật vui vẻ, hi vọng về sau mỗi lần tới sinh nhật nàng, ta đều có thể ở bên cạnh nàng” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên cười, vươn tay sờ sờ đầu Bạch Phong Hoa, “Nghỉ ngơi sớm một chút, còn rất nhiều việc phải làm.”

Mạc Thanh Tuyệt dứt lời, xoay người chậm rãi rời đi.

Bạch Phong Hoa cảm giác được trên đầu còn lưu lại chút lo lắng, nhìn theo bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Đêm nay, Bạch Phong Hoa ngủ thật yên tâm, không có mộng mị gì, an ổn ngủ thẳng tới khi trời sáng.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong Hoa rửa mặt xong, liền đi cấm địa, thủ vệ ở cấm địa không ai ngăn trở nàng, Bạch Phong Hoa thân là Chu Tước thánh giả có quyền lợi ra vào cấm địa mọi lúc. Thủ vệ hướng Bạch Phong Hoa thi lễ, sau đó mở cửa đá ra cho nàng, Bạch Phong Hoa hướng thủ vệ gật gật đầu, sau đó vẫn theo lối cũ tiến vào phía trong.

Vẫn là con đường kia, vẫn là cái cửa kia, Bạch Phong Hoa đi vào phía sau. Lần này xung quanh không có phát sinh hiện tượng gì dị thường. Xung quanh đường đi vẫn được khảm thạch bích, khoáng thạch.

“Này, thần thú đại nhân ~~” Bạch Phong Hoa không hề kính ý, hướng về phía con đường trước mắt rống lên mấy câu.

Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng động gì, Bạch Phong Hoa cũng không nóng nảy, liền lẳng lặng đứng ở đó.

Rốt cục, phía trước thổi đến một trận gió nóng, ngay sau đó, xung quanh biến thành một mảnh hư không cực nóng, Bạch Phong Hoa liền đặt mình vào trong đó.

“Người thừa kế của ta, ngươi đã đến rồi.” Giọng nói của Chu Tước thần thú vang lên bên tai Bạch Phong Hoa. Hồng điểu này còn làm bộ giống hồi trước, ra vẻ uy nghiêm thánh khiết khiến cho trong lòng Bạch Phong Hoa không biết phải nói gì.

“Thần thú đại nhân, ta tới là muốn hỏi tin tức của thần khí tiếp theo.” Bạch Phong Hoa thản nhiên hỏi.

“Ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết vị trí thần khí tiếp theo rơi xuống, nhưng mà đầu tiên ngươi phải đi tham gia Tứ quốc chi ước, giành được thắng lợi.” Chu Tước thần thú vuốt cái cánh thật lớn của nàng, sắc bén nói.

“Tứ quốc chi ước, rốt cuộc có ý nghĩa gì?” Bạch Phong Hoa tùy ý hỏi. “Sẽ không vì lấy lòng mọi người mà tranh giành cao thấp để lấy mặt mũi chứ?”

Chu Tước thần thú nghe được lời này của Bạch Phong Hoa, trong lòng tức giận một trận, con kiến này, cậy thế sự tồn tại đặc thù của nàng, khi nói liền không khách khí với mình như vậy, thật sự là đáng giận. Nếu không phải bởi vì trên người con kiến trước mặt có nguyên khí tồn tại, là hy vọng duy nhất để bọn hắn rời khỏi vị diện này, thì đến lượt nàng đứng ở trước mặt mình không phân biệt tôn ti như thế này sao?

“Đương nhiên không phải.” Chu Tước thần thú áp đi sự bất mãn trong lòng, trịnh trọng nói, “Thánh giả tứ quốc tranh đấu, là có quan hệ đến tồn vong của chúng ta vài phần. Ta sớm đã nói qua cho ngươi, thân thể của chúng ta đều bị áp chế một chỗ. Nguyên khí trên người chúng ta dần dần suy bại, cho nên chúng ta phải hấp thu nguyên khí để duy trì. Ở một cái địa phương có một khối nguyên thạch cung cấp nguyên khí cho chúng ta. Cho nên chúng ta cứ một trăm năm sẽ tranh đoạt vị trí một lần .”

“Ân, ta hiểu rồi.” Bạch Phong Hoa nghe xong lời Chu Tước thần thú nói, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Tứ đại thần thú thoạt nhìn bề ngoài có vẻ hòa khí, nhưng là bình thường vẫn luôn tranh đoạt vị trí có lợi nhất cách khối nguyên thạch để tăng cường nguyên khí cho bản thân. Dù sao ai có thể kiên trì đến cuối cũng còn chưa có chắc chắn.

“Còn có tổ chức trăm năm chi ước chính là vì lựa chọn người có năng lực mang chúng ta rời khỏi vị diện này.” Chu Tước thần thú nhìn Bạch Phong Hoa vẻ mặt bình tĩnh, nhịn không được bổ sung thêm một câu.

“Ân.” Bạch Phong Hoa lại trả lời thản nhiên giống như trước, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Tước thần thú người đầy hỏa diễm nói, “Trăm năm chi ước lần trước ai đứng thứ nhất?”

“Huyền Vũ thánh giả.” Chu Tước thần thú nói tới đây, giọng nói có chút khó chịu đứng lên. Trăm năm chi ước lần trước, Huyền Vũ thứ nhất, mà nàng lại xếp hạng cuối cùng, cho nên nàng phải cách xa nguyên thạch nhất, cũng hấp thụ năng lượng được ít nhất.

“Nga.” Bạch Phong Hoa cũng không tiếp tục truy vấn mà chuyển đề tài, “Tham gia xong trăm năm chi ước thi đấu thể thao, ngươi mới nói cho ta biết vị trí thần khí tiếp theo rơi xuống?”

“Khụ ~~” Chu Tước thần thú thấy Bạch Phong Hoa sắc bén nói trắng ra như thế, ho khan một tiếng nói, “Ngươi kiếm cho ta một cái vị trí tốt, ta hấp thu càng nhiều năng lượng, mới có thể đem vị trí của thần khí đoán càng chuẩn.”

“Ân, có đạo lý.” Bạch Phong Hoa miễn cưỡng đồng ý với cách nói của Chu Tước thần thú. Không biết có phải nàng sinh ra ảo giác hay không. Nàng cảm thấy thực lực của Chu Tước thần thú so với trước đây, dường như có dấu hiệu thoái hóa. Xem ra thần thú ở vị diện này, quả thật giống như lời nói ở phía trước, sẽ bị cái gọi là pháp tắc gạt bỏ.

“Cho nên, người thừa kế của ta, ta hi vọng ngươi có thể tranh đoạt được vị trí thứ nhất, làm cho ta tăng cường được năng lượng.” Chu Tước thần thú đã nói xong.

“Ân, nhất định sẽ hết sức.” Bạch Phong Hoa lúc này không nói có lệ. Bởi vì Chu Tước thần thú đang tạm thời cùng nàng cột chung trên một con thuyền. Thời gian của nàng đã không cho phép nàng chậm trễ được nữa. Còn có ba năm, lúc này đây phải vì Chu Tước thần thú tranh đoạt một vị trí thật tốt, làm cho nàng tăng cường lực lượng tìm ra vị trí của thần khí.

Ngủ yên… Đây rốt cuộc là loại độc như thế nào? Thất truyền thượng cổ kỳ độc, vì sao lại có người hạ trên người mẫu thân, hơn nữa, dường như phụ thân cùng mẫu thân không hề biết đến chuyện này. Rốt cuộc là người ở phương nào mới có bản sự như vậy?

Sau đó Chu Tước thần thú còn nói thêm một ít lời hay, mở một ít ngân phiếu khống, nhưng Bạch Phong Hoa không có nghe lọt được, cuối cùng mạnh mẽ ly khai cấm địa.

Thì ra cứ một trăm năm lại có tứ quốc chi ước là vì nguyên nhân như vậy. Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở dài, như thế, phải mau chóng tìm hiểu việc này thôi. Nghĩ đến thế nhân cũng không biết mục đích chân chính ở phía sau màn này, chỉ cho rằng tứ quốc tranh tài vì vinh dự mà thôi.

Tứ quốc trăm năm chi ước, đây là thời khắc mà người đời vô cùng trông chờ. Cho tới nay, phiến đại lục này, Tứ đại quốc ở thế chân vạc, còn lại Sông Băng thành là một cái tồn tại đặc thù. Mỗi một lần trăm năm thi đấu, đều mời thành chủ Sông Băng thành đến để làm giám khảo duy nhất.

Tứ đại quốc phân chia ở tứ phương giống như tứ diệp thảo, ở giữa tứ đại quốc là một cái thành thị, nơi này gọi là tứ phương thành, rất kỳ diệu. Kì diệu không chỉ ở vị trí địa lí, mà còn có phương thức quản lý. Thành thị này thuộc quyền sở hữu chung của Tứ đại quốc, cho nên thành chủ mỗi năm đều đổi một lần, được người của tứ quốc lần lượt phái người tới đảm nhận, bởi vì thành thị này. tồn tại là vì đại hội thể thao Trăm năm chi ước. Nghiêm cẩn như thế cũng chỉ vì trăm năm một lần long trọng thi đấu thể thao.

Lúc này đây trăm năm thi đấu thể thao, nhóm các trưởng lão của Chu Tước thánh điện đều vui vẻ ra mặt, định liệu trước. Bởi vì lần này Chu Tước thánh giả là Bạch Phong Hoa, thiên tài trăm năm khí gặp, lại có thần khí đứng đầu, thực lực đã muốn ở chiến khí cấp mười một, thực lực như vậy phần thắng cũng không phải ít.

Một đêm trước trăm năm chi ước, quyền quý ở các quốc gia đều đi đến thành thị này. Thái tử Chu Ngọc quốc cùng chư vị hoàng tử làm đại biểu đi trước. Trong đó có Chu Thận đầu từng bị Bạch Phong Hoa cạo cho bóng lưỡng, bây giờ tóc của Chu Thận tóc đã muốn dài ra. Người của Thánh điện cùng người của hoàng thất đang đi trước. Thái tử Chu Minh Cẩm, nhị hoàng tử Chu Vinh Thiên, tam hoàng tử Chu Thận, đồng hành còn có một cô gái, trước đó Chu Thận vẫn rất lấy lòng cô gái cao ngạo này.

Bạch Phong Hoa, Mạc Thanh Tuyệt còn có Nhị trưởng lão ngồi chung một chiếc xe ngựa, Bạch Phong Hoa sâu sắc nhận thấy được, cô gái cao ngạo cùng một chỗ với Chu Thận kia, ánh mắt thường xuyên liếc về phía nàng, chỗ sâu nhất trong đáy mắt che giấu một tia địch ý. Mà ánh mắt Chu Thận nhìn Bạch Phong Hoa tự nhiên là trắng trợn não ý. Lúc trước nữ nhân da đen xấu xí này cùng hắn tham gia khảo hạch, ở trước mặt Nhị trưởng lão xem chính mình như không tồn tại còn không nói, cuối cùng ở khảo hạch trung còn bị người ta cạo mất tóc. Làm cho hắn không có cách nào tiến được vào Chu Tước thánh điện. Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng hắn vẫn luôn hoài nghi tóc của mình là Bạch Phong Hoa làm. Hắn không thể bái nhập làm môn hạ của Nhị trưởng lão, mà Bạch Phong Hoa chẳng những làm môn hạ của Nhị trường lão, hiện tại lại còn rạng rỡ làm Chu Tước thánh giả. Cục tức này hắn không cách nào nuốt xuống được.

Trong xe ngựa, Bạch Tử Mặc xốc rèm cửa sổ lên xem, nói thầm: “Tỷ, cái tên Tam hoàng tử kia luôn ai oán nhìn, hôm nào đệ lặng lẽ cùng hắn liên lạc một chút cảm tình.”

Bạch Phong Hoa cười nhẹ: “Không cần, hắn không có làm ra việc gì khác thường. Dù sao hắn cũng là người của hoàng thất Chu Vũ quốc.” Mạc Thanh Tuyệt vẫn nhắm mắt dưỡng thần, trầm mặc .

“Nhưng mà, cô gái theo bên người hắn kia là ai? Đệ luôn cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn tỷ có vẻ không bình thường.”

Bạch Tử Mặc sắc mặt hơi hơi trầm xuống. Lạnh giọng nói.

“Không sai, tuy nàng ta che giấu rất tốt, nhưng mà trong mắt vẫn ẩn địch ý.” An Thiếu Minh cũng nhíu mày trầm giọng nói.

Bạch Phong Hoa không nói gì, cái nhìn của Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, hai tên tiểu mao đầu này, hình như trầm ổn hơn rất nhiều, thực lực cũng tăng lên thấy rõ.

Chính là, cô gái bên người tam Hoàng tử Chu Thận kia, hẳn là cùng với mình chưa từng gặp qua. Lần đó đi tham gia đại hội đoạt bảo, Bạch Phong Hoa cũng không dùng diện mạo thật sự. Vậy địch ý của cô gái kia đối với nàng là từ đâu mà có? Hơn nữa không chỉ Chu Thận rất lấy lòng cô gái kia, mà ngay cả Thái tử cùng Nhị hoàng tử đối nàng dường như cũng thực kính nể. Rốt cuộc cô gái kia có thân phận gì?

“Tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút. Nghe nói đại ca cùng phụ thân có lẽ sẽ đến xem đại hội Trăm năm chi ước lần này.” Bạch Tử Mặc nhất nói tới đây, hứng thú phấn lên. Bỗng nhiên lại bĩu môi nói, “Không ít kẻ ăn chơi trác táng ở Đông Mộc cũng đến xem, cầm đầu là hai huynh muội Lương Vĩ Lâm cũng đều đến.”

“Hai người này, thái độ đối với Bạch tỷ tỷ của chúng ta thật là ác liệt, hiện tại lại nhiệt tình ủng hộ như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm thán…” An Thiếu Minh cùng Bạch Tử Mặc thổn thức đứng lên.

Bạch Phong Hoa chỉ thản nhiên mỉm cười, tựa vào phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần.

Một đường đi đến tứ phương thành, có thể nói là chậm rãi, trận thế bức người.

Nhân mã phân bố ở tứ đại quốc đều tới Tứ phương thành.

Trong Tứ phương thành, mỗi đại quốc đều có dịch quán, phân bố ở bốn phía của thành. Khi tiến vào bên trong Tứ phương thành, thái tử Chu Vũ quốc liền nhắm giùm ý tứ của Hoàng thượng, không thể gây chuyện sinh sự, không cần sinh ra mâu thuẫn xung đột với hoàng tộc. Các trưởng lão của Chu Tước thánh điện cũng chú ý tới người của thánh điện làm việc. Tứ đại quốc phía dưới đều có năm phụ quốc, cũng chính là tứ đại quốc cùng hai mươi tiểu phụ quốc đều đã phái người đến, đại hội lớn như vậy, trăm năm một lần, tự nhiên là náo nhiệt phi phàm. Nhân tài đông đúc, đồng thời, nhưng kẻ có dã tâm tự nhiên cũng sẽ có. Nếu như có người khơi mào tỷ thí, hậu quả sẽ không thể nói trước được. Dù sao ở trong này cũng không có ai cầm quyền cao nhất, quyền thế của tứ đại quốc tồn tại ở thế chân vạc. Chỉ có thể dựa vào thủ lĩnh của cái quốc gia ước thúc dưới tay.

Vào trong thành, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đã bị mọi thứ ở trong thành hấp dẫn. Nguyên nhân cũng bởi thành thị này có lịch sử đã lâu, văn hóa nội tình thâm hậu, lại ẩn chứa văn hóa tinh túy của tứ quốc. Nhìn lại bên đường, đều hội tụ hết thảy đặc sắc của tứ đại quốc. Bất luận là đồ ăn, quán ăn, hay là cửa hàng thuốc, đều phong phú hơn so với mỗi quốc gia. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh rục rịch, muốn đi bộ trên đường một phen.

Đến dịch quán. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh kề vai sát cánh muốn ra ngoài xem một chút.

“Đi đi, nhưng không được gây chuyện cho tỷ.” Bạch Phong Hoa sớm nhìn ra tâm tư hai người, tức giận cười vẫy tay đồng ý cho hai người đi ra ngoài.

“Dạ, tỷ.”

“Đệ hiểu được, Bạch tỷ tỷ.”

Hai người đối diện hì hì cười liền chạy đi ra ngoài.

Trong đại sảnh dịch quán, nhóm người hầu của hoàng tộc vội vàng giúp đỡ chủ tử thu thập mọi thứ, Chu Tước thánh điện bên này cũng có bọn thị vệ giúp đỡ thu thập. Đám người Bạch Phong Hoa tự nhiên là thoải mái an nhàn, ở chỗ ngồi tùy ý đánh giá dịch quán. Toàn bộ dịch quán rộng mở, thiết kế thoáng đãng, tuy rằng niên đại có hơi lâu nhưng không nhiễm một hạt bụi nào.

“Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa!” Một giọng nói lâu rồi không co nghe thấy vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa nhíu mày, quay đầu liền nhìn thấy một tên tiểu vương tử đang nhe răng hưng phấn nhìn mình.

Quan Dạ Hi?

Rốt cục Quan Dạ Hi được Đại trưởng lão phong xuất gặp người? Bạch Phong Hoa nhìn Quan Dạ Hi đang chạy tới, mày hơi hơi nhíu lại, Quan Dạ Hi, quả nhiên không đơn giản. Nói hắn là thiên tài tuyệt không quá đáng. Hiện tại chiến khí của Quan Dạ Hi đã muốn tới cấp mười, nếu không có mình, vị trí Chu Tước thánh giả này, chỉ sợ đã là của Quan Dạ Hi.

“Bạch Phong Hoa, đi, ta mang ngươi đi gặp một người.” Quan Dạ Hi hưng phấn nói, trên gương mặt tuấn mỹ kia là nụ cười sáng lạn.

“Khụ khụ, ngươi hẳn nên gọi là Thánh giả đại nhân.” Giọng nói của Nhị trưởng lão từ phía sau Bạch Phong Hoa đi ra, lạnh lùng âm hiểm nhìn Quan Dạ Hi.

“Nhị trưởng lão.” Quan Dạ Hi vò đầu, có chút ngượng ngùng nói, “Gọi thành thói quen, nhất thời quên mất.”

Bên tai khé truyền đến một tiếng cười có chút khinh thường, sau đó một giọng nói vang lên: “Chu Tước thánh giả này quả nhiên không giống với Chu Tước thánh giả. Ngay cả người một nhà trong Thánh điện cũng chưa tự giác thế này đâu ”

Nhị trưởng lão cùng những người khác trong Thánh điện sắc mặt đều biến đổi, toàn bộ ánh mắt đều bắn về phía người nói chuyện kia. Bạch Phong Hoa thế nhưng không có động, không cần xem cũng biết giọng nói kia từ nơi nào truyền đến. Chính là cô gái cao ngạo đứng ở bên người Tam hoàng tử Chu Thận kia.

“Ngươi là người phương nào? Chuyện của Chu Tước thánh điện khi nào thì đến phiên nha đầu ngươi chen mồm vào? Cha mẹ ngươi không có dạy ngươi lễ nghi cơ bản sao?” Lời này của Nhị trưởng lão siêu cấp bao che khuyết điểm ác độc thiên vương, nói chuyện cũng không lưu một chút mặt mũi, căn bản là không thèm để ý Thái tử cùng hai vị Hoàng tư khác cũng đang ở đây.

Cô gái cao ngạo kia, rõ ràng là trước tới nay chưa có người nào dám nói chuyện cay nghiệt với nàng như vậy, sắc mặt nàng liền nhanh chóng biến đổi, cắn môi nói: “Ta là hoàng cung Thủ tịch Luyện dược sư – Phương Tĩnh Lan.”

Hoàng cung Thủ tịch Luyện dược sư?

Mọi người trong dịch quán đều sửng sốt. Cô gái thần thái cao ngạo, diện mạo minh diễm này là hoàng cung Thủ tịch Luyện dược sư? Nàng thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thôi, thế nhưng có thể trở thành hoàng cung Thủ tịch Luyện dược sư? Như vậy phẩm chất của nàng rốt cuộc là cấp mấy? Khó trách mấy vị hoàng tử đối nàng lễ ngộ như vậy. Chức nghiệp Luyện dược sư này, được người ta tôn kính cùng truy phủng. Không khó tưởng tượng, cô gái này trong hoàng cung có địa vị rất cao.

“Nga, thật sự là không đơn giản. Ngay cả Hoàng Thượng cũng không có quyền khoa chân múa tay với Thánh điện, ngươi là một cái tiểu luyện dược sư chỉ trích Thánh điện chúng ta như vậy.” Nhị trưởng lão tiếp tục phát huy lời nói ác độc, tà ánh mắt nói, “Xem ra hoàng cung cũng không có phép tắc gì cả. Một cái Luyện dược sư mà cũng dám vượt qua Quân chủ phía trên .”

“Ngươi, ngươi nói bậy.” Phương Tĩnh Lan bị Nhị trưởng lão một câu chụp cho cái mũ lên đầu, trong lòng hoảng hốt, nói chuyện cũng chẳng còn thứ tự.

“Nhị trưởng lão, mong ngài thứ lỗi. Phương thuốc sư tuổi trẻ nông nổi, đã biết tội, mong tiền bối thông cảm.”

Rốt cục, Thái tử điện hạ đi ra hoà giải. Mọi người ở hai bên đều không thể đắc tội, một bên là Thủ tịch Luyện dược sư được phụ vương tin tưởng, một bên là Nhị trưởng lão của Thánh điện hết sức quan trọng. Thái tử nói chuyện, tự nhiên là cực kì có chừng mực, trước mặt Nhị trưởng lão xưng hô đều biến thành tiền bối. Việc này nguyên bản chính là do Phương Tĩnh Lan khiêu khích trước, đây không đúng, nhưng là vì nàng có thân phận đặc thù, Thái tử cũng không dám hạ giọng nói không tốt.

Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng còn muốn nói cái gì, Đại trưởng lão phía sau cũng đi ra nói chuyện, hắn thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ, lúc này đây thi đấu trăm năm chi ước phi thường trọng yếu, Chính bản thân Bệ hạ cũng rất coi trọng chuyện này, mời Thái tử điện hạ quản giáo hạ nhân cho tốt, không cần tạo ra phiền toái. Tự nhiên, chúng ta cũng sẽ.”

“Đại trưởng lão nói đúng.” Thái tử mỉm cười gật đầu. Trên mặt đồng ý, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận. Thánh điện vĩnh viễn đứng ở trên đầu hoàng thất, cục diện như vậy khi nào thì mới có thể thay đổi?

Sự việc cứ vậy chấm dứt, người của hoàng thất yên lặng thu thập tốt mọi thứ rồi trở về phòng. Quan Dạ Hi bị Đại trưởng lão mang theo kéo vào phòng để dạy dỗ lại, đều tại tính cách lỗ mãn của hắn mới tạo ra phong ba này. Nhị trưởng lão còn liều mạng hướng về phía Đại trưởng lão nháy mắt, biểu đạt ý tứ cũng thực rõ ràng, gọi bảo hắn giáo dục lại đồ đệ này của hắn cho thật tốt.

Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt thê thảm của Quan Dạ Hi, bất đắc dĩ nhún vai. Quay đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Mạc Thanh Tuyệt. Nhị trưởng lão ở một bên nói thầm : “Một cái con nhóc cư nhiên cũng dám nói năng lỗ mãn với bảo bối đồ đệ của ta, thật sự là đáng đánh.”

“Sư phụ, không cần chấp nhặt mấy người này.” Bạch Phong Hoa cười nhẹ, trên mặt nói như vậy, nhưng trong lòng lại có hoài nghi. Thủ tịch Luyện dược sư này, địch ý đối chính mình đã bại lộ rõ ràng như thế. Nàng rốt cuộc là ai đây? Nhưng mà, có chút dự cảm, chuyện này chỉ sợ không dễ dàng chấm dứt như vậy.

“Hừ!” Nhị trưởng lão khó chịu hừ lạnh một tiếng, lập tức nói, “Con nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, đến lúc đó đem Thánh giả ba nước còn lại đánh cho hoa rơi nước chảy… Ngạch. . .” Nhị trưởng lão nói xong mới nhớ tới Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt còn đang đứng ở bên cạnh, chống lại khuôn mặt mỉm cười của Mạc Thanh Tuyệt, Nhị trưởng lão có chút ngượng ngùng cười, thu thập mọi thứ thật tốt rồi lên lầu.

“Bẩm báo Thánh giả đại nhân, bên ngoài dịch quán có người tìm ngài.” Phía sau cửa thị vệ lại đây cung kính hướng Bạch Phong Hoa thông báo, cũng đưa bái thiếp lên.

“Nga? Ai?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài dịch quán, lại cúi đầu nhìn nhìn bái thiếp liền nổi đầy hắc tuyến. Không cần thị vệ trả lời nàng cũng biết là ai, nhất định là bái thiếp của Tiêu Dao vương gia. Thiếp làm bằng vàng, vừa mở ra chính là kim phấn chớp, ngoại trừ Tiêu Dao Vương gia thì còn ai vào đây nữa?

Bạch Phong Hoa hướng Mạc Thanh Tuyệt gật gật đầu, hai người liền đi về phía cửa dịch quán.

Lúc này đây Tiêu Dao Vương gia rất bề bộn, trang phục lóng lánh vàng, xa hoa đến cực điểm, cũng không có xuất hiện con cưng khoa trương xa hoa.

“Ai nha nha, Chu Tước thánh giả đại nhân, Thanh Long thánh giả đại nhân, hạnh ngộ hạnh ngộ (may mắn gặp được).” Tiêu Dao Vương gia thu hồi cây quạt trong tay, chắp tay hành lễ.

“Không biết Vương gia đại giá quang lâm là có việc gì?” Bạch Phong Hoa giơ giơ bái thiếp trong tay lên, nhíu mày trêu tức hỏi.

“Có thể vinh hạnh được cùng hai vị Thánh giả uống ly rượu hay không?” Tiêu Dao Vương gia cười tủm tỉm nói.

“Chỉ sợ không được, Phong Hoa còn phải cùng ăn cơm với chúng ta đã.” Bỗng nhiên một giọng nói thanh thúy tiếng sát lại gần, tiếp theo một bóng dáng xuất hiện trước mặt Bạch Phong Hoa, hé ra gương mặt xinh đẹp, con ngươi linh động, cười khẽ nhìn Bạch Phong Hoa.

“Sở Sở?” Bạch Phong Hoa nhìn người đứng trước mắt, không phải Phong Tín tử đại tiểu thư Lâm Sở Sở thì còn ai vào đây?

“Sở sở, không được làm loạn.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm ổn, Lâm Thiên Nhai từ phía sau đi tới.

“Muội không có nháo. Muội thực sự có việc.” Lâm Sở Sở quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Thiên Nhai.

Bạch Phong Hoa nhìn hai huynh muội này, có chút kinh ngạc phát hiện ra, nguyên bản Lâm Thiên Nhai khí độ bất phàm mi gian ẩn giấu một chút mệt mỏi, mà ở chỗ sâu trong con ngươi của Lâm Sở Sở cũng có tia vô cùng lo lắng.

“Bạch Phong Hoa, có phải ngươi muốn tìm Thất thải Phong tín tử hay không?” Bỗng nhiên, Lâm Sở Sở kiễng mũi chân ghé sát vào tai Bạch Phong Hoa nói một câu như vậy chỉ có hai người nghe được.

Đồng tử của Bạch Phong Hoa phóng đại.

Thất thải phong tín tử? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK