• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giao túi Càn Khôn ra, ta cho các ngươi được toàn thây.” Tên sứt môi hai mắt tỏa sáng, hưng phấn quát.

Từng gặp qua kẻ ngốc, nhưng chưa thấy ai ngu như vậy, nếu đã biết giá trị túi Càn Khôn thì phải hiểu, người có thể có được túi Càn Khôn là người như thế nào, những tên cướp như chúng nó động vào được sao.

Bạch Phong Hoa nhướng nhướng mày, lại quét mắt nhìn Cố Đinh Hương đang rất tức giận, nàng không thèm nhìn một màn trước mắt, ngược lại, trước mặt bao người mở túi Càn Khôn lấy ra một con lợn sữa đã được làm sạch, tự xiên, rồi đặt lên trên lửa nướng.

Dù sao, có Cố Đinh Hương ở đây cũng đồng nghĩa nàng và túi Càn Khôn đều sẽ an toàn, quan trọng hơn vẫn là đi chăm lo cho bé heo sữa đã chuẩn bị sẵn kia.

Nhìn thấy hành động của Bạch Phong Hoa, tên sứt môi cho dù ngu ngốc cũng hiểu được mình bị xem thường. Một ngọn lửa vô danh từ từ bốc lên, ánh mắt ác độc nhìn về phía Bạch Phong Hoa, nhất định phải đem người quái dị (BPH) này bằm thây vạn đoạn, xả lấy mối hận trong lòng.

Tên sứt môi rút kiếm ra chỉ vào Bạch Phong Hoa, đầy tức giận mắng ầm lên: “Ê, ngươi có nghe hay không, lỗ tai bị điếc phải không? Còn không mau đem túi Càn Khôn giao ra đây cho ta!”

“Hừ, ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể cho các ngươi một con đường sống” Quân sư quạt mo chỉ vào Bạch Phong Hoa, dư quang ở khóe mắt đã muốn bay đến con heo sữa đang nướng trên lửa. Thơm quá! Tong… Nước miếng rơi xuống(ọe, gúm quá), tên quân sư quạt mo vội vàng lấy tay áo chùi chùi, mở miệng mắng một tiếng mẹ k…, đám có tiền đáng chết này, thật đúng biết là hưởng thụ mà.

Tên sứt môi tự cho mình rất có lực uy hiếp, đáng tiếc, hắn đối mặt lại là một người kiêu ngạo, ương ngạnh, trời làm lão Đại thì ta làm lão Nhị, đại tiểu thư sông Băng Thành: Cố Đinh Hương. Cố Đinh Hương sớm đã xem túi Càn Khôn của Bạch Phong Hoa là của mình rồi, nàng làm sao chịu được khi gặp người dám ở trước mặt nàng hô to gọi nhỏ, đã vậy còn là đám đàn ông lôi thôi xấu xí giống nhau.

Đúng như Bạch Phong Hoa dự đoán, Cố Đinh Hương ra tay .

“Bộp, bộp”, hai tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, từ màn đêm chui ra mười mấy nam nhân mặc đồ đen.

“Đem đám rác này làm thịt hết cho ta!” Cố Đinh Hương hung tợn trừng mắt đối diện với đám cướp. Nàng tất nhiên hiểu được Mạc Thanh Tuyệt không thích nàng mang theo cả đám người, nhưng vì an toàn của chính mình, mỗi lần nàng xuất hành đều cho tử sĩ âm thầm bảo hộ.

Cố Đinh Hương là đại tiểu thư sông Băng Thành, được phái tới làm ám vệ của nàng ta tất nhiên năng lực phải không tệ, đáng tiếc, lúc này người bọn họ gặp lại là đám cướp hung ác số một số hai ở núi Băng Thành.

Nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn nhìn Mạc Thanh Tuyệt, vẫn thấy hắn ngồi ở chỗ kia tao nhã cắn cánh gà như trước, giống như đang ăn sơn hào hải vị, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên một chút. Từ trước, nàng đã sớm phát hiện có một đám người âm thầm đi theo bọn họ, nhưng Mạc Thanh Tuyệt không đả động gì nên nàng cũng không nói nhiều.

Nhún vai, Bạch Phong Hoa quyết định gia nhập hàng ngũ không quan tâm, đem mấy tiếng kêu thảm kia nghĩ thành tiếng nhạc, tay tiếp tục quay quay heo sữa nướng của mình. Ừm, mùi thơm sắp rồi dậy ( =sắp chín rồi ), nên thêm gia vị thôi .

Nam Cung Vân ăn xong cánh gà trong tay, xích lại gần Bạch Phong Hoa, chằm đầy trông mong nhìn chằm heo sữa nàng đang nướng: “Sư muội, còn phải nướng bao lâu nữa?”

Bạch Phong Hoa thuận miệng trả lời: “Chờ đám người bên kia chết sạch thì được.”

Nam Cung Vân à một tiếng, xích ghế lại chỗ Bạch Phong Hoa, tiếp tục trông mong nhìn chằm chằm thịt nướng của nàng.

Những lời này của Bạch Phong Hoa tuy nói không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, bất quá vừa vặn bị Cố Đinh Hương nghe được, làm Cố đại tiểu thư tức giận đến thân thể run run, bàn tay cong thành lan hoa chỉ ( gần giống bàn tay của phật Quan Âm, mún tìm hỉu thêm thì nhờ anh gu gồ), giận dữ chỉ vào Bạch Phong Hoa mắng: “Ngươi nói cái gì hả? Ngươi không đến giúp ta, nể mặt Mạc đại ca ta đã không nói ngươi rồi, thế mà lại đi rủa toàn bộ người của ta chết hết, con nhỏ xấu xí nhà ngươi, ngươi là…”

Cố Đinh Hương mới mắng có một nửa, Nam Cung Vân đã xoay đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, làm nàng ta sợ tới mức run run cả người, một chữ cũng cũng không nói thêm được.

Mặt không chút thay đổi xoay người lại, đem tay bỏ vào túi, Nam Cung Vân tiếp tục nhìn chằm chằm thịt nướng chờ ăn.

Cố Đinh Hương oán hận chà chà chân, mắt nhìn người đang tao nhã cắn cánh gà Mạc Thanh Tuyệt, ủy khuất chu chu miệng, muốn đi qua lại không dám, đành phải đem cục tức quăng lên trên người hộ vệ của mình, lớn tiếng mắng: ”Có vài cái tên cướp mà lâu như vậy đều giết không xong! Các ngươi đều là đồ vô dụng, ta nuôi các ngươi là để nhìn cho vui à? Heo đều hữu dụng hơn các ngươi!”

Một người áo đen đang xông về phía trước bỗng dừng thân hình một chút, quay đầu lại liếc mắt Cố Đinh Hương một cái, cái loại ánh mắt khinh thường này càng khích Cố Đinh Hương phẫn nộ thêm: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau giết hết cho ta, bổn tiểu thư ta là người ngươi có thể liếc? Chờ trở về xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”

“Tiểu Nghị, cậu không muốn sống cũng không cần mạng của em gái nữa sao? !”. Bên cạnh có người kéo người nọ một cái, nhỏ giọng nói.

Đáy mắt hiện lên một tia bi thương, người áo đen đó trầm mặc xoay đầu tiếp tục chém giết.

Tuy rằng Bạch Phong Hoa có vẻ chuyên chú nướng heo sữa, nhưng thật ra nàng đã đem hết thảy mọi chuyện thu vào tầm mắt. Đám hộ vệ không phải là tử sĩ của vị đại tiểu thư kia sao? Như thế nào mà lại giống như bị ép buộc vậy? Nàng có chút nghi hoặc, quay lại nhìn Mạc Thanh Tuyệt, Bạch Phong Hoa đứng hình, chỉ có một cái cánh gà mà sao hắn ăn lâu đến vậy còn chưa ăn xong?

Bạch Phong Hoa mới nghĩ xong, ở bên kia Mạc Thanh Tuyệt đã đem xương ném đi, lấy ra khăn lụa chậm rãi lau khóe miệng cùng tay, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, vừa vặn bắt được ánh nhìn của Bạch Phong Hoa.

Không hiểu sao mặt lại nóng lên, Bạch Phong Hoa theo bản năng cúi mặt xuống, chỉ một cái chớp mắt đã phục hồi tinh thần, nàng làm sao vậy, sao lại có loại cảm giác chột dạ này?

Trong vòng hai giây điều chỉnh tốt lại tâm tính, sau đó Bạch Phong Hoa hắng giọng, xoay đầu, dùng ánh mắt bảo Mạc Thanh Tuyệt: “Ở bên kia, cứ nhìn như vậy? Không cần ra tay hỗ trợ sao?”

Trên môi Mạc Thanh Tuyệt thêm vài phần ý cười, đứng lên đi đến bên người Bạch Phong Hoa, tay đưa lên đặt ở bên hông nàng, một tay nhận lấy heo nướng trong tay nàng, dùng một lực khéo léo đem người Bạch Phong Hoa đưa đến chỗ ngồi ban đầu của chính mình.

Thư thả, tự nhiên ngồi xuống vị trí của Bạch Phong Hoa, Mạc Thanh Tuyệt bắt tay vào làm heo sữa, cười nói: “Có qua có lại, ta cũng mời nàng nếm thử tay nghề của ta.”

Bạch Phong Hoa dại ra một lúc, nàng chưa từng gặp qua một ai như vậy, rõ ràng Mạc Thanh Tuyệt cùng nàng động tác giống nhau, đều là nướng thịt, lại làm cho người ta cảm thấy trong tay anh ta không phải là một con heo sữa, mà là một cây đàn, hay một tách trà gì đó… vẫn như cũ thoát tục không giống người phàm.

Cố Đinh Hương hai mắt sáng lên nhìn Mạc Thanh Tuyệt, sau lưng dường như sắp bay ra lất phất phấn hồng, chỉ có nam nhân hoàn mỹ như vậy mới xứng đáng làm phu quân của Cố đại tiểu thư nàng, nàng nhất định phải được gả cho anh ấy, nàng sẽ gả cho anh ấy! Thiên hạ thế gian, cũng chỉ có nàng mới xứng đôi với một Mạc Thanh Tuyệt tựa thần tiên này!( con này bị tự kỉ)

Nam Cung Vân hừ lạnh một tiếng, đem ghế xê dịch sang bên cạnh. Đưa tay xoa xoa ngực, anh nhíu mày lại, vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, cảm giác có chút áp lực. Đúng rồi, nhất định là những người đó quá ầm ĩ . Ồn ào quá làm anh cảm thấy có chút áp lực.( Không, ghen đó ghen đó, tự nhiên nghe mùi dấm chua ha ha ha)

Chiến trường vẫn còn tiếp tục, bọn cướp tuy hung hãn, nhưng hộ vệ sông Băng Thành lại thắng một bậc, sau khi phải trả giá thảm trọng, bọn cướp dần dần bắt đầu chống đỡ hết nổi.

Tên sứt môi ánh mắt hung ác, trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa đang nhàn nhã đợi ăn, lòng dạ trở nên đen tối hơn, bắt đầu tính đến chuyện bí quá hoá liều. Cho tới bây giờ đều là phú quý khó cầu, chỉ cần có thể cướp được túi Càn Khôn, cả đời hắn sẽ vinh hoa phú quý, không cần lo âu chuyện gì nữa.

Trong đầu tên sứt môi vừa nổi lên ý liều mạng, bên kia, Cố đại tiểu thư đang đắm chìm trong mơ tưởng của chính mình đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, hai mắt nhìn đăm đăm, giống như thấy cái gì đó thực đáng sợ, đột ngột chạy như điên, lại chạy thẳng vào chiến trường của hộ vệ với bọn cướp.

Nam Cung Vân liếc mắt nhìn rồi tiếp tục đem xê dịch về hướng bên cạnh, Bạch Phong Hoa nhướng nhướng mày, thủ pháp hạ độc của sư huynh thật sự là càng ngày càng cao siêu, ngay cả nàng còn chưa có phát hiện huynh ấy ra tay khi nào.

Cố Đinh Hương giống như nổi điên, chạy thẳng về chiến trường phía trước, hộ vệ vì bảo hộ nàng, rốt cục chống đỡ không được. Bọn họ chết cũng không có vấn đề gì, từ ngày trở thành ám vệ của tiểu thư, bọn họ cũng hiểu được một ngày nào đó mình cũng sẽ chết. Chỉ sợ nếu tiểu thư không được đảm bảo an toàn, hội trưởng lão trong thành sẽ đem tức giận quăng lên người nhà của bọn họ.

Nam nhân áo đen cả người toàn vết thương quỳ rạp xuống trước người Mạc Thanh Tuyệt, đau khổ cầu xin: “Mạc công tử, cầu xin người nể mặt thành chủ, cứu tiểu thư một mạng.”

Mạc Thanh Tuyệt mí mắt cũng không động, lạnh lùng xuy nhẹ một tiếng: “Nể mặt thành chủ?”

“Tiểu thư là đi theo Mạc công tử, nếu có sơ xuất, sợ là Mạc công tử cũng không thể giải thích với người của sông Băng Thành”. Người áo đen tay cầm kiếm càng nắm chặt, thành chủ cùng tiểu thư mâu thuẫn, bọn họ không phải không biết. Vị này là Thanh Long thánh giả Mạc công tử, lại là bạn của thành chủ, nếu có cơ hội làm cho kẻ luôn cố tình gây sự như tiểu thư biến mất mãi mãi, hắn ta sao lại ra tay giúp đỡ. Đáng tiếc tiểu thư một lòng thích Mạc công tử, cái gì cũng đều nhìn không ra, đáng lẽ không nên đi theo vào núi.

Mạc Thanh Tuyệt rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này giống như đang nhìn người chết vậy.

Người áo đen hiểu được ý trong mắt Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng lạnh dần, chẳng phải nếu tiểu thư chết đi, bọn họ cũng không còn đường sống mà rời khỏi đây sao? Gặp phải bọn cướp hung tợn này, chẳng qua là trùng hợp, cái mà các trưởng lão muốn lấy đầu tiên chính là tánh mạng ám vệ bọn họ, đối với thực lực bí hiểm của Mạc Thanh Tuyệt, cộng thêm thân phận Thanh Long thánh giả, các trưởng lão còn phải suy nghĩ lại.

Thôi thì chỉ còn hy vọng bọn họ thức thời chịu chết có thể cứu người nhà một mạng. Người áo đen nhắm mắt nói:

“Nếu tiểu thư gặp chuyện không may, chúng tôi là ám vệ của tiểu thư, tự nhiên không thể sống, nếu có thể, xin Mạc công tử chuyển lời với thành chủ, hy vọng có thể niệm tình chúng tôi vì chủ tận trung, bảo hộ người nhà của chúng tôi.”

Người áo đen nói xong, đứng dậy, tiếp tục gia nhập chiến trường, tất cả những điều không cam lòng đều giữ chặt ở đáy lòng, một đao lại một đao, chém ác liệt hơn vào trên người bọn cướp.

Mọi người không phải kẻ ngốc, trong lòng đều hiểu rõ người áo đen kia “người đi không quay lại” là ý gì, nhìn về phía Cố đại tiểu thư còn đang nổi điên chạy khắp nơi trên chiến trường, trong lòng oán hận, nhưng cũng buộc phải nhận mệnh. Nhiều thế hệ nhà bọn họ đều ở tại sông Băng Thành, tánh mạng cả nhà đều ở trong tay hội trưởng lão, muốn chống cự đều vô lực phản kháng. Chuyện của sông Băng Thành, Bạch Phong Hoa tất nhiên là không hiểu, tuy rằng nàng cũng nhìn ra trong mắt mấy người áo đen có bi ai cùng bất đắc dĩ, nhưng Mạc Thanh Tuyệt đã lựa chọn cự tuyệt trợ giúp, tự nhiên chàng ấy có đạo lý của mình, nàng cũng không thể vì giúp những người mình chưa từng thấy mặt mà làm hỏng chuyện của chàng ấy.

Thế cục trên chiến trường càng ngày càng thảm thiết, vì muốn có được một chút hảo cảm của Mạc Thanh Tuyệt, cho người nhà thêm vài phần đường sống, hộ vệ áo đen đều liều chết đánh nhau cùng bọn cướp, không để kẻ nào trốn thoát.

Thấy rằng hai bên sẽ phải chết cùng nhau, trên người Cố đại tiểu thư cũng đã có nhiều vết thương, Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, đứng lên, đưa mắt nhìn màn đêm tối đen….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK