“Được.” Nam Cung Vân đứng lên đi đến trước cửa, bỏ lại một câu: “Khi nào đi thì gọi ta.”
“Sư huynh ngươi không hỏi ta đi làm cái gì sao?” Thanh âm Bạch Phong Hoa từ phía sau Nam Cung Vân truyền đến.
“Không cần phải hỏi, ngươi tự nhiên có quyết định của chính mình.” Nam Cung Vân đầu cũng không quay lại mà thản nhiên nói.
“Ta đi tìm thần khí.” Bạch Phong Hoa trả lời.
“Thần khí?” Nam Cung Vân ngạc nhiên, dừng lại quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, “Đi vào trong đó tìm thần khí?”
“Đúng. Thần thú nói hắn cảm ứng được sông Băng Thành có thần khí, bảo ta đi tìm.” Bạch Phong Hoa nhíu mày nói: “Nhóm Thần thú tựa hồ không muốn cho người khác biết bí mật.” Thần thú luôn luôn chờ đợi người có nguyên khí xuất hiện, như vậy mới có hy vọng, bọn họ mới che giấu không cho những lực lượng bên ngoài đi tìm thần khí, làm cho các đại thánh điện, thánh giả đều bắt đầu đi tìm thần khí. Mà Chu Tước thần thú cấp thông tin cho nàng đi đến sông Băng Thành.
“Sẽ bất lợi đối với ngươi sao?” Điều Nam Cung Vân nghĩ đến đầu tiên là điều này.
“Sẽ không.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: “Thái độ bọn họ đối với ta tốt lắm.” Đương nhiên, còn cầu (nguyện)cho nàng, bảo hộ nàng còn không kịp, làm sao có thể hại nàng?
“Vậy là tốt rồi.” Nam Cung Vân cảm thấy yên tâm gật gật đầu. Nam Cung Vân không hỏi vì sao phải đi tìm thần khí, trong lòng của hắn sớm đoán được một ít, hôm nay lại liên hệ với chuyện này, trong lòng đã muốn chắc chắn vì sao lại thế này.
Hai ngày sau, chỉ có Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân xuất môn, thuận tay ném Băng Nhi cho trưởng lão, thực ra Băng Nhi cũng muốn lưu lại, nàng phải đợi Tử Mặc đi ra khỏi cửa của nơi luyện công. Bạch Phong Hoa nói rõ mình căn cứ theo ý chỉ của thần thú, đi ra ngoài tìm kiếm vài thứ, các trưởng lão tự nhiên không có phản đối hay nghi ngờ. Mọi người đều cảm thấy Chu Tước thần thú đại nhân đối lúc thánh giả mới này vừa lòng đến cực điểm.
Cứ như vậy, Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân hai người hai ngựa đi ra khỏi kinh thành Chu Vũ quốc.
Sông Băng Thành, đây là một nơi thần kỳ, nó không thuộc lãnh thổ nào trong tứ quốc mà nó tồn tại độc lập. Phía tây bắc vô chủ sơn mạch là sông băng vạn năm, toàn bộ thành thị phồn hoa khổng lồ, cũng không biết là khi nào thì quật khởi, đã trải qua rất nhiều sự cố gắng của các đời thành chủ, sông Băng Thành ngày càng cường đại,duy trì một chế độ quản lý riêng, người tài ba dị sĩ không ít, cho nên tại nơi rất hoang vắng này mới tồn tại một nơi phồn hoa như thế.
Vô chủ sơn mạch vĩnh viễn là nơi phiêu lưu và ích lợi cùng tồn tại, ở vô chủ sơn mạch, có vô số dược liệu hiếm quý, ngọc thạch, khoáng thạch, kỳ trân dị thú đều là thuộc loại tốt nhất, không ít người nguyện ý đi mạo hiểm tìm kiếm. Phiêu lưu cùng ích lợi vĩnh viễn có quan hệ trực tiếp, càng nguy hiểm thì tự nhiên tiền lời càng lớn. Sông băng sơn mạch vạn năm tràn ngập dụ hoặc(mị hoặc), có một vài dược liệu hiếm quý chỉ sinh trưởng ở bên trong sông băng sơn mạch, một khi tìm được nếu bán ra, cả một nhà suốt đời không cần lo ăn mặc. Cũng có chồn bạc sông băng sơn, một loại hồ ly nhỏ có bề ngoài đáng yêu, da lông trắng như tuyết, lỗ tai thật to, được các phu nhân cùng các tiểu thư rất yêu thích,nhóm tiểu thư phu nhân luôn không chút nào keo kiệt, chịu mua giá cao để mua về nuôi thành sủng vật, nghe nói giá quy định khoảng năm ngàn lượng bạc trắng. Mà muốn đi vào sông băng vạn năm, tất nhiên phải tiến vào từ sông Băng Thành,muốn vào thành phải đóng thuế ở cửa thành. Tuy rằng giá không cao, nhưng do hàng năm mọi người ra vào không ít, đây cũng là con số khá lớn.
Quan trọng nhất là mọi người tiến vào tầm bảo, sau khi tìm được bảo vật đem về sẽ bán ở trong sông Băng Thành, nếu như tự mình mang bảo vật ra khỏi vô chủ sơn mạch, không cần nói đường xá xa xôi gian nguy hao tốn sức lực, còn sợ gặp được kẻ xấu đả kiếp (cướp), đến lúc đó lại thành dã tràng ( =quay về con số 0). Cho nên phần lớn mọi người đều lựa chọn tìm người mua rồi bán đi ngay tại sông Băng Thành. Giao dịch thành công sẽ thu được lợi ích lớn. Trong sông Băng Thành cứ ba ngày liền có một hồi bán đấu giá. Có người nói, thành chủ sông Băng Thành chỉ sợ là người giàu có số một số hai trong thiên hạ.
Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân hướng vô chủ sơn mạch mà đi, hai người mặc đơn giản, cải trang thành người dân bình thường, cưỡi ngựa đi thẳng về phía trước. Lúc này đây không vội vàng như lúc đi tìm Trường Không kiếm, hai người chỉ lấy tốc độ bình thường, đi vô cùng thong thả.
Có Càn Khôn túi, tuy chỉ có hai người xuất hành nhưng thật ra mang theo rất nhiều, đi dã ngoại nghỉ ngơi hết thảy đồ dùng đều có đủ, từ lều trại dã ngoại đến thịt nướng cùng gia vị tất cả đều được mang theo, giờ phút này, Bạch Phong Hoa đang chăm chú nướng cánh gà, món mình thích nhất. Lúc chạng vạng ( chiều), bọn họ cắm trại tại bên dòng suối trong khu rừng nhỏ. Càn Khôn túi sau khi nâng cấp quả nhiên là cùng vạn vật, đi thiên hạ ( ý nói là mang được theo vạn vật để đi khắp thiên hạ). Nam Cung Vân đem Tiểu Điệp đặt ở trên bàn, ân cần chiếu cố trước sau, chuẩn bị cho Tiểu Điệp rất nhiều độc dược để ăn,thân mình Tiểu Điệp kia vốn tròn vo nay lại càng thêm tròn vo.”Ai, vẫn là hương vị của độc trên người Bạch lão đại là thơm ngon nhất .” Tiểu Điệp ăn xong rồi còn vỗ cái bụng tròn trịa mà nói.
Nam Cung Vân rút trừu khóe miệng, nhưng trong lòng đã cảm thấy có chút trầm trọng , kỳ độc trên người Bạch Phong Hoa, hắn đã tra xét rất nhiều tư liệu, vẫn không thể biết được rốt cuộc là cái loại độc gì, sau đó thấp giọng hỏi Tiểu Điệp, mới biết được độc kia cư nhiên khủng bố như vậy, trước hai mươi tuổi nếu không có giải trừ thì sẽ nổ tan xác mà chết! Nguy hiểm như vậy nhưng Bạch Phong Hoa lại chưa từng nói qua cho hắn, cũng chưa từng ở trước mặt hắn có biểu hiện gì dị thường. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, vẫn cười nói như thường, một mình nàng yên lặng đeo gánh nặng mà không chia sẻ với ai. Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Cung Vân lại là tê rần. Trước kia bọn họ xuất môn, hắn đem Thanh Ảnh Diệu Tử (cây thuốc của BPH) đặt ở trong phòng mình, thiết kế nhiều tầng cơ quan vô cùng tinh diệu dùng để bảo hộ nó, thế này mới yên tâm rời đi. Phòng của hắn nguyên bản không người nào dám đi vào, nhưng vì để cho chắc chắn Thanh Ảnh Diệu Tử không có vấn đề gì nên vẫn thiết kế không ít cơ quan.
Nam Cung Vân cũng từ miệng Tiểu Điệp biết được thuốc giải ngủ yên chi độc cần những vật phẩm khác, trong lòng lại hạ quyết định quyết tâm, nhất định phải giúp Bạch Phong Hoa tìm được những thứ này, nhất định phải giải độc trước khi nàng hai mươi tuổi. Hắn cũng mơ hồ đoán được, thần thú yêu cầu tìm kiếm thần khí, tất nhiên có liên quan với thuốc giải của Bạch Phong Hoa.
“Sư huynh? Sư huynh?”Thanh âm Bạch Phong Hoa bỗng nhiên vang lên, đem suy nghĩ của Nam Cung Vân kéo về.
“A?” Nam Cung Vân giật mình, lấy lại tinh thần nhìn thấy Bạch Phong Hoa đưa cánh gà tới trước mặt hắn cùng biểu tình khó hiểu của Bạch Phong Hoa, ngượng ngùng cười cười, “Ngươi gọi ta hả?”
“Ăn đi, ngươi suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy hả?” Bạch Phong Hoa giơ giơ lên cánh gà nướng trong tay.
“À, không có gì.” Nam Cung Vân nhận lấy cánh gà nướng thơm nức, khẽ cười cười.
“Kỳ thực, Sư huynh ngươi cười lên trông đẹp lắm.” Bạch Phong Hoa thuận miệng nói, tiếp theo lại hơi hơi đảo mắt nghĩ thầm, điều kiện tiên quyết (đầu tiên+nhất quyết) là hắn cười bình thường. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Điệp hắn sẽ không bình tĩnh mà cười với vẻ mặt thật sự không dám khen tặng.
“Thật không?” Nam Cung Vân miệng cắn cánh gà, ánh mắt phát ra ánh sáng, “Ăn ngon thật!” Trước kia ăn ngủ còn không được chu đáo chứ đừng nói là có cánh gà nướng để ăn, lần này mang theo Càn Khôn túi, không gian đã được mở rộng thật sự là tiện hơn rất nhiều.
“Tất nhiên.” Bạch Phong Hoa cắn cánh gà, đắc ý cười. Nàng thích nhất cánh gà nướng, đương nhiên nàng cũng sẽ nướng.
Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười, trong lòng đã có chút nặng trịch.
“Thật sự có thần khí ở sông băng sơn mạch vạn năm sao?” Nam Cung Vân ăn cánh gà mơ hồ hỏi.
“Đi sẽ biết.” Bạch phong ăn xong cảm thấy mỹ mãn, tùy ý nói.
Hai người như vậy được ước chừng mười ngày, cuối cùng cũng đến nơi, muốn đến được vô chủ sơn mạch thật là tốn quá nhiều thời gian. Bây giờ, ở trước mắt bọn họ là một mảnh sơn mạch lớn, tất cả đều là một mảnh tuyết trắng, phía trước là một tòa thành khổng lồ phồn hoa, đó là sông băng chi thành. Mà bọn họ hiện tại ở trên một con đường lớn, người dần dần nhiều lên. Người đến từ bốn phương tám hướng tụ tập tại sông Băng Thành, cũng có không ít người theo cửa thành đi về bốn phương tám hướng.
Tại cửa thành lớn có bố trí hai hàng thị vệ võ trang đầy đủ, một bên sáu người, uy phong hùng dũng. Hai bên phía trong cửa một chút là hai cái bàn, mỗi bàn đều có một thị vệ đang ngồi, đó là người phụ trách thu thuế cửa thành. Mọi người muốn vào thành sẽ dừng lại ở cửa thành giao thuế cửa thành xong mới vào thành.
Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đi đến cửa thành ,xuống ngựa, cũng giống như những người khác đi giao thuế cửa thành. Sắc mặt người thu thuế có chút không kiên nhẫn, tựa hồ tâm tình rất là khó chịu. Động tác lấy tiền cũng rất đáng ghét, thu tiền xong liền ném thật mạnh vào thùng bên cạnh.
“Mấy người?” Thị vệ thu thuế tức giận hỏi Bạch Phong Hoa, đầu cũng không ngẩng lên.
“Hai người.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói .Thị vệ kia nghe được thanh âm dễ nghe không khỏi ngẩng đầu nhìn xem Bạch Phong Hoa, khi hắn vừa thấy bộ dáng của Bạch Phong Hoa , đáy mắt hiện lên kinh ngạc tiếp theo là chán ghét. Thanh âm dễ nghe như vậy lại phát ra từ một người quái dị thế này.
“Ba trăm văn tiền.” Thị vệ kia lại nhìn Nam Cung Vân, khinh thường nói. Thật sự là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, nữ nhân xấu xí như vậy lại có nam tử tuấn mỹ làm bạn.
“Ba trăm văn? Không phải một người một trăm văn sao?” Bạch Phong Hoa sau khi nghe được thị vệ thu thuế cửa thành thuế báo giá, nhíu mày nói.
“Ngươi hai lần.” Thị vệ kia mí mắt không nâng, thản nhiên phun ra một câu.
“Vì sao?” Nam Cung Vân lạnh lùng nói.
“Nàng xấu, cho nên ta muốn thu hai lần. Như thế nào ?” Tên thị vệ cười lạnh một tiếng, khiêu khích nói.
Nhìn thầy người quái dị này không vừa mắt thì sao? Đây là sông băng chi thành, mặc kệ ở bên ngoài nhiều phú quý như thế nào, người tới nơi này thì phải lấy thành chủ làm chủ, sai đâu đánh đó.
Tên thị vệ vừa nói xong, còn chưa kịp phòng bị thì một cỗ lực đạo khổng lồ bất ngờ đánh úp về phía mặt của hắn, vang lên tiếng nổ ầm ầm, hắn bị Nam Cung Vân một quyền đánh ngã xuống đất kêu thảm thiết, nhào đến chỗ thùng tiền, làm những đồng tiền trong thùng kia văng tán lạn, tiếng ào ào vang lên bên tai không dứt.
Biến cố bất ngờ này làm cho người chung quanh đều ngây ngẩn cả người, không hẹn mà cùng hiện lên một cái ý niệm trong đầu, là ai có can đảm lớn như vậy, dám ở sông băng chi thành nháo sự? Không muốn sống nữa sao?
Ở cửa, mười hai thị vệ võ trang hạng nặng nghe được động tĩnh bên trong, toàn bộ cấp tốc chạy tới, cầm trong tay trường mâu nhắm vào người Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân.
“Người đâu, mau bắt đôi cẩu nam nữ dám nháo sự này cho ta.” Thị vệ bị đánh miệng đầy màu, đứng lên mơ hồ gào thét, trong lòng hắn oán hận vạn phần, một quyền của nam tử kia trực tiếp xoá sạch hai cái răng của hắn!
Đám thị vệ kia không có lập tức động thủ, mà còn chần chờ. Vị thu thuế cửa thành này là phó đội trưởng của bọn hắn, không nói đến tính tình táo bạo, mà còn thích gây chuyện. Gặp rắc rối không phải một hai lần, nhưng là mỗi lần đều được tỷ phu (anh rể) hắn là đội trưởng thị vệ cửa thành giải quyết giúp.
“Xảy ra chuyện gì?” Đội trưởng đang xét duyệt ở bên trong cửa thành nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng vội chạy tới, trầm giọng hỏi.
“Đội trưởng, đôi cẩu nam nữ này nháo sự!” Thị vệ kia ôm cái miệng đầy máu oán hận nói, “Lập tức bắt bọn họ!”
Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, nàng thủy chung không có nói chuyện nhiều. Sự tình phát sinh quá nhanh, nàng căn bản không nghĩ tới Nam Cung Vân sẽ ra tay nhanh như vậy. Bởi vì nàng đang chuẩn bị ra tay, Nam Cung Vân lại giành trước. Hơn nữa lần này Nam Cung Vân không sử dụng độc dược mà hắn am hiểu nhất mà là trực tiếp dùng phương pháp bạo lực .
Nhưng tên đội trưởng kia nghe xong lại không để ý đến phó đội trưởng miệng đầy máu mà nhíu mày đánh giá Bạch Phong Hoa, tiếp theo sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng quay đầu hướng thị vệ bên cạnh nói: “Đi, lập tức thông tri thành chủ đại nhân.”
Bạch Phong Hoa mắt lạnh nhìn hết thảy, đối phương không ai động thủ, cái trán đội trưởng cũng đã toát ra mồ hôi lạnh, hắn vẫy tay ý bảo mấy thị vệ đều lui ra. Ai cũng nhìn ra cách giải quyết tựa hồ có chút không thích hợp, chỉ có phó đội trưởng còn đang gào khan chửi bậy. Ngón tay Nam Cung Vân nhẹ nhàng bắn ra, một đan dược nho nhỏ bay vào trong miệng phó đội trưởng, tiếng chửi bậy của phó đội trưởng im bặt, tiếp theo cảm thấy đầu lưỡi vô cùng thống khổ, ở bên ngoài đầu lưỡi từ từ biến thũng ( phình to ra). Việc này thật là làm cho người ta sợ hãi, lại không ai dám cầu tình. Mà đội trưởng kia còn tức giận nhìn tên phó đội trưởng, trong lòng thầm mắng tên này thật đúng là mắt chó nhìn người, lúc này xem như thật sự gây sự, xem ai còn có thể bảo lãnh cho hắn! Không khí hiện trường cứng ngắc đến cực điểm.
“Thỉnh Bạch tiểu thư dừng bước, thứ chúng tiểu nhân có mắt không tròng, chậm trễ không kịp tiếp đón khách quý như ngài.” Trán đội trưởng mồ hôi lạnh đổ ra như mưa .
“Hả?” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, khách quý? Bạch tiểu thư? Đối phương đã biết thân phận của mình?
“Thành chủ đại nhân phân phó qua, nếu ngài tới liền lập tức thông báo, không nghĩ tới bị tên kia có mắt không tròng làm chậm trễ, thỉnh Bạch tiểu thư thứ tội.” Đội trưởng sợ hãi xin lỗi .
Bạch Phong Hoa vừa nghe, có chút nghi hoặc, chính mình cùng thành chủ sông Băng Thành không quen không biết. Cho dù đối phương biết nàng là Chu Tước thánh giả hẳn cũng sẽ không để ý tới, bởi vì sông Băng Thành này căn bản không ở trong phạm vi quản hạt của tứ đại đế quốc, nên tự nhiên đối với các vị thánh giả cũng sẽ không để ý. Vì sao có thể sớm đoán được mình sẽ tới?
Còn đãi ngộ như thế?