Ngồi trên tàu cứu sinh, Ngô Tiểu Man người quấn thảm lông nhìn Lâm Phi lại lặn xuống nước, rồi nhìn những vị khách được Lâm Phi cứu.
Trong nước hồ băng lạnh, Lâm Phi đang liều mạng cứu người.
Trong mắt người khác thì hắn có phẩm chất vô cùng cao thượng, nhưng chỉ hắn mới biết đây là hắn tự cứu mình. Hắn đang không ngừng nỗ lực để hoàn thành nhiệm vụ của cái hệ thống chết tiệt kia.
Sự việc đột xuất hôm nay khiến thái độ của tiểu công chúa đối với Lâm Phi đã có phần thay đổi. Cô vốn nghĩ Lâm Phi là một tên điên, là học viên liên bang tàn khốc máu lạnh. Nhưng chính vị chủ nhân điên cuồng, máu lạnh trong mắt cô lại đang cứu những du khách dưới nước lạnh.
- Đôi khi anh ta cũng là người tốt, là một anh hùng.
Tiểu công chúa nghĩ.
Tiểu công chúa khao khát tự do, trong đầu cô hiện lên một cảnh tượng, nếu Lâm Phi lặn xuống dưới nước, nước quá lạnh khiến hắn không thể lên được nữa, như vậy không phải cô sẽ tự do sao?
Nhưng cảnh ấy vừa xuất hiện thì đã bị tiểu công chúa lương thiện gạt đi.
- Không, Lâm Phi sẽ không chết dưới nước đâu, anh hùng sẽ không chết. Lâm Phi, anh nhất định phải sống trở về.
Tiểu công chúa lại nghĩ.
---
Lâm Phi đang không ngừng di chuyển trong nước đưa từng du khách lên tàu cứu sinh.
Vài phút sau, khi Lâm Phi đưa được du khách cuối cùng đang bám một trên một tấm gỗ, hắn nhìn quanh những người trên tàu rồi đếm, một, hai, ba…ba mươi hai. Tính cả hai nhân viên cứu hộ nữa mới có ba mươi hai, thiếu một người, còn một người chưa cứu được.
Lâm Phi đột nhiên nhớ ra người thiếu này là ai rồi, khi thuyền bắt đầu chìm, để có phao cho tiểu công chúa, Lâm Phi đã giành mất phao của cô hướng dẫn viên, cô này lại không biết bơi, sau khi kêu cứu mấy tiếng thì chìm xuống hồ rồi.
Trong lúc cứu người Lâm Phi đã quên mất cô hướng dẫn viên này.
Đúng lúc Lâm Phi chuẩn bị quay người xuống đáy hồ tìm người thì hệ thống có nhắc nhở:
- Ding doong, cô hướng dẫn viên đã chết ngạt sáu phút trước, nhiệm vụ cứu người của ký chủ đã thất bại. Để trừng phạt, hệ thống bắt đầu hình thành không gian huấn luyện dưới nước. Hai mươi tư giờ nữa ký chủ sẽ được chuyển tới không gian dưới nước cưỡng chế tập luyện.
Nghe thế, Lâm Phi chỉ đành bất lực lên tàu cứu sinh với sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ.
- Lâm Phi, không sao chứ?
Tiểu công chúa quan tâm hỏi thăm Lâm Phi, hắn lúc này toàn thân run rẩy, lông mày với tóc đều bị đóng một lớp băng.
- Không sao, cho tôi chút rượu nóng.
Lâm Phi nhận lấy một bình trong tay nhân viên cứu hộ.
Phần lớn du khách trên tàu lúc này đều do Lâm Phi cứu, họ đều bắt đầu cảm ơn hắn, chính người thiếu niên này đã cứu mạng họ trong đêm tối.
Lâm Phi chỉ cười.
Lúc này mặt trời đang dần ló dạng.
Ánh nắng rọi xuống từ hướng đông, xuyên qua mặt nước phản chiếu những ánh kim quang lấp lánh, cảnh sắc vô cũng mỹ lệ.
Tiểu công chúa toàn thân ướt mèm ngồi dựa vào Lâm Phi.
Trong ước nguyện ngày sinh nhật, cô đã ước có một người bạn trai đẹp trai cùng mình ngắm mặt trời mọc một cách lãng mạn.
Nguyện vọng ấy hôm nay đã được thực hiện, Lâm Phi và cô cùng ở dưới hồ, trước khi mặt trời mọc, vi thuyền gỗ quá cũ, toàn bộ thuyền viên rơi xuống hồ, rồi Lâm Phi cứu cô lên tàu cứu hộ.
Hai người ướt nhẹp ngồi tựa vào nhau nhìn cảnh mặt trời mọc trên hồ.
Với tiểu công chúa thì đây coi như là quá trình xem mặt trời mọc rất lãng mạn rồi, dù rằng lúc này có hơi thảm hại một tí.
---
- Mọi người đều ở đây chứ? Mọi người xem có ai cạnh mình chưa lên thuyền không?
Nhân viên cứu hộ hỏi.
Những người khách được cứu lên nhìn nhau, một người nói:
- Cô hướng dẫn viên không có ở đây.
- Đúng, thiếu cô hướng dẫn viên.
Một vị khách khác nói.
Tàu cứu sinh tiếp tục tìm kiếm trên mặt hồ.
Mặt trời dần lên cao, mặt hồ được chiếu sáng toàn bộ, đúng lúc đấy trên mặt hồ nổi lên một thi thể. Vì thuyền gỗ chìm xuống, cô hướng diễn viên nổi lên, trở thành xác chết nổi trên mặt nước.
Lúc này cô ấy đã chết, hai nhân viên cứu hộ dùng móc kéo xác cô lên tàu rồi dùng túi bọc cô lại, để sáng đầu tàu bên kia.
Những động tác ấy của nhân viên cứu hộ khiến tiểu công chúa tim đập dồn dập.
Khi tàu chìm, mọi thứ trở nên hỗn loạn, ai cũng vội tự cứu mình, chỉ cô và Lâm Phi biết rõ cô hướng dẫn viên đã chết vì bị cướp mất phao cứu sinh.
Có thể nói cô chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô hướng dẫn viên.
Phía sau tiểu công chúa là cái túi đựng một cái xác, điều này khiến nửa sau của việc xem mặt trời mọc trở nên đáng sợ, tiểu công chúa giữ chặt lấy tay Lâm Phi, sắc mặt tái trắng không dám quay đầu lại.
Tàu cứu hộ chạy về phá cảng, mặt trời đã lên cao, Ngô Tiểu Man nghĩ rất lâu nữa sẽ không có ý định xem mặt trời mọc trên biển.
---
Sau khi tàu cập bến, công ty du lịch đón khách về phòng nghỉ gần cảng đồng thời đưa tới quần áo mới và mười vạn liên bang tệ làm tiền bồi thường, mong là sự cố này sẽ được chìm xuống.
Tiểu công chúa nhận được bồi thường thì nói với giám đốc:
- Chuyển tiền của tôi cho người nhà cô hướng dẫn viên đi.
Tiểu công chúa vẫn rất áy náy về cái chết của cô hướng dẫn viên.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm Phi dẫn tiểu công chúa đến bãi xe rồi lái xe về biệt thự.
- Lâm Phi, hôm nay nếu không phải vì tôi thì có phải cô hướng dẫn viên sẽ không chết?
Sắc mặt tiểu công chúa rất kém, nói.
- Nếu tôi không xuất hiện, cô ta không chết thì cô chết. Để sống được, đôi khi phải máu lạnh. Hơn nữa là tôi cướp phao của cô ta, không phải cô. Cô không cần tự trách mình.
Lâm Phi nói.
Lúc này hắn nghĩ, tiểu công chúa vẫn chưa ý thức được vấn đề lớn lớn, đó là chiến tranh giữa Bách Thú Đế Quốc và Thiên Long Liên Bang cũng xảy ra là do cô về nhà thăm người thân. Số lượng thương vong của trận chiến này phải tính theo đơn vị vạn người. Để không ảnh hưởng tới tâm trạng của tiểu công chúa, Lâm Phi đã không nói ra điều này.
Trở về biệt thự, Lâm Phi nhìn độ trung thành của tiểu công chúa, tăng lên 60 rồi. Sau nguy hiểm tối qua, độ trung thành của cô đã tăng một lúc 20 điểm.