Tửu Kiếm Tiên nghe Lâm Phi nói yêu hồ Tiểu Sảnh là Thục Sơn Kiếm Phái đệ nhất sư mẫu thì suýt nữa tức đến thổ huyết.
Tửu Kiếm Tiên bắt đầu biến đau thương thành sức mạnh, tế ra phi kiếm.
- Vạn Kiếm Quyết!
Tửu Kiếm Tiên sử dụng Ngự Kiếm Thuật chuẩn bị đánh về phía Quỷ Vương. Cùng một chiêu khi được môn đồ chính tông Thục Sơn Kiếm Phái sử dụng, uy lực phi phàm.
Hàng vạn thanh trường kiếm ngưng kết trong không trung, xếp thành kiếm trận nhanh chóng lao về phía Quỷ Vương
Nhìn phi kiếm bay tới, Quỷ Vương trực tiếp khởi động cánh cửa thông tới quỷ giới.
Sau khi cánh cửa thông tới quỷ giới mở ra, Quỷ Vương nhảy vào trong chạy trốn.
- Có giỏi thì đến quỷ giới cùng ta quyết một trận thư hùng!
Trước khi tháo chạy Quỷ Vương không quên để lại một câu.
- Có gì mà ta không dám!
Tửu Kiếm Tiên nói rồi nhún người nhảy vào trong cánh cửa dẫn tới quỷ giới. Thấy Tửu Kiếm Tiên nhảy vào thật, tốc độ tháo chạy của Quỷ Vương lại càng nhanh hơn, không hề còn phong thái đại tướng khi mới xuất hiện nữa.
Lâm Phi thấy Tửu Kiếm Tiên vội càng đuổi theo Quỷ Vương như vậy, nghĩ chắc là không muốn nhận hắn làm sư phụ nên trốn tránh.
- Tiểu Sảnh, đưa ta dạo một vòng quỷ giới của cô. Chúng ta đến xem người nửa sống nửa chết trong quan tài kia thế nào. Tỷ tỷ đó của cô và tôi cũng có chút ân oán.
Lâm Phi nói.
Tiểu Sảnh lắc đầu.
- Ta mới tới thế giới con người không lâu, không muốn về đâu.
- Ngoan nào, xem xong tỷ tỷ kia tôi lại đưa cô về đây, tôi đảm bảo đấy!
Lâm Phi nói rồi cũng không cần biết Tiểu Sảnh có từ chối hay không, kéo cô nhảy vào cánh cửa quỷ giới.
Sau đó cánh cửa đã đóng lại.
Một khoảng không đầy tối tăm, những cơn gió thổi qua lạnh thấu xương.
Lâm Phi cầm tay Tiểu Sảnh xuất hiện trên bờ một dòng sông.
Không thấy bóng dáng của Quỷ Vương và Tửu Kiếm Tiên đâu.
Nhìn mặt hồ mờ mịt, thỉnh thoảng lại có quỷ hồn bay lượn.
- Đây là hồ Luân Hồi, đừng có xuống nước, nếu không linh hồn sẽ bị cuốn vào nước hồ, trở thành một phần trong đó, mãi mãi không siêu thoát.
Tiểu Sảnh nhắc nhở Lâm Phi đang định bước xuống.
- Có loại hồ kỳ lạ vậy sao. Tôi muốn lấy chút nước mang về cho bà Phùng Hợp nghiên cứu.
Lâm Phi nói rồi lấy ra một cái ống nghiệm lớn rồi dùng pháp lực chỉ vào nước hồ, tách một phần nước vào trong ống nghiệm.
Sau khi cho nước hồ Luân Hồi vào ống nghiệm, Lâm Phi đậy nắp cẩn thận xong cất vào nhẫn không gian.
- Đưa tôi đến chỗ quan tài đi, xem xong có thời gian thì chúng ta dạo quỷ giới một chút xem vị hôn phu của cô và Tửu Kiếm Tiên đánh nhau.
Lâm Phi nói với Tiểu Sảnh.
- Được rồi, nhưng đây là quỷ giới, thực lực Quỷ Vương mạnh hơn mấy lần, có lẽ Tửu Kiếm Tiên không đánh lại được đâu, ngươi cũng không thể. Chúng ta xem xong người nửa sống nửa chết rồi trở về thế giới loại người, quỷ giới cũng chẳng có gì mà xem.
Quan tài ở trong một khu quỷ lâm, giờ chúng ta đi luôn. Nhân khí trên người ngươi quá nặng, hãy cố gắng ẩn tàng khí tức, nếu không sẽ bị quỷ lâm công kích.
Tiểu Sảnh nói.
Lâm Phi gật đầu vẻ không bận tâm lắm.
Tiểu Sảnh dẫn Lâm Phi đi trong đường núi, sau mấy tiếng họ tới một khu rừng.
Rừng ở đây rất kỳ lạ, cây rất cao nhưng không hề có lá mà chỉ có cành màu xám trắng.
Lâm Phi đi theo Tiểu Sảnh vào sâu trong quỷ lâm, nhìn thấy một cái quan tài bằng gỗ lơ lửng trên không.
Lâm Phi nhìn thì thấy thì ra quan tài được giữ bởi cành cây xung quanh.
Cái quan tài nghìn năm này rất đặc biệt, không có nắp, đặt nghiêng một góc 60 độ. Đứng dưới đất Lâm Phi có thể thấp thoáng nhìn thấy thi thể bên trong.
Xem ra đó là một cô gái hơn mười tuổi đang nhắm mắt nằm đó. Làn da giống như người sống, chỉ là hơi trắng một chút, giống như một cô gái đang nằm ngủ mà thôi. Hơn nữa trên thành quan tài bên cạnh tay cô gái đó có một bông hoa rất sặc sỡ.
- Bông hoa đẹp thật.
Lâm Phi bất giác cảm thán, cảm thán xong thì hắn nhận ra có điều kỳ lạ. Tại sao hắn lại cảm thấy bông hoa đó đẹp? Bình thường hắn chẳng biết thưởng thức hoa, mà bông hoa kia cũng chẳng có gì đẹp cả.
- Đừng nhìn bông hoa đó. Nó là Thi Hương Ma Hoa, nhìn lâu sẽ bị ảo giác, hơn nữa bên dưới cái quan tài kia là vạn năm thần mộc. Không biết tỷ tỷ kia hồi còn sống có thân phận gì, được an táng thế này đẳng cấp còn cao hơn mộ địa của lão Quỷ Vương.
Tiểu Sảnh nói nhỏ.
- Cái gì mà thần mộc với không thần mộc. Một bông thi hoa nhỏ bé cũng dám mê hoặc thần trí của ta. Hãy xem Tà Ác Ngự Kiếm Thuật của ta đây!
Lâm Phi nói rồi dùng Ngự Kiếm Thuật, vô số phi kiếm bắt đầu tụ lại trong quỷ lâm.
Quỷ thụ xung quanh thò ra vô số cành ngăn phi kiếm lại không cho tấn công Thi Hương Quỷ Hoa và thần mộc. Hơn nữa chúng còn phân ra mấy chục cành đánh về phái Lâm Phi và Tiểu Sảnh.
- Đừng!
Tiểu Sảnh kêu lên.
Lâm Phi vung phi kiếm của mình lên chém xuống, nhưng những cành cây bị chặt gãy khi rơi xuống đất đã nhanh chóng chui xuống lòng đất.
Hơn nữa ở những vết chặt lại mọc ra cành dài hơn như chưa từng bị chặt vậy.
Lâm Phi nhìn thấy thế, lấy ra từ trong nhẫn không gian hai cái máy phun lửa loại lớn, đưa cho Tiểu Sảnh một cái.
Lâm Phi mở máy ở chế độ to nhất phun lửa về phía những cái cành cây kia.
Ngọn lửa mấy nghìn độ phun ra, tuy cây trong quỷ lâm này lợi hại nhưng đâu đọ lại được ngọn lửa kia, chúng nhanh chóng bị thiêu rụi thành than.
- Chĩa về phía chúng rồi ấn nút đỏ!
Lâm Phi dạy Tiểu Sảnh cách dùng máy phun lửa.
Tiểu Sảnh làm theo, ấn nút đỏ thì một ngọn lửa màu lam phun ra.
- Bọn quỷ cây các ngươi nghe đây, biết điều thì mau đưa cái xác trong quan tài ra đây cho ta. Nếu không ta sẽ thiêu rụi hết, nhổ tận gốc các ngươi, cho quỷ lâm biến mất khỏi quỷ giới!
Lâm Phi cười điên cuồng, vừa phun lửa vừa hét lớn.
Cây cối trong quỷ lâm bắt đầu dao động, cả khu rừng bắt đầu rung chuyển. Chúng mấy lần thử công kích Lâm Phi và Tiểu Sảnh từ dưới đất lẫn trên không trung. Nhưng có Ngự Kiếm Thuật và máy phun lửa hộ thân, quỷ lâm căn bản không thể lại gần hai người Lâm Phi, ngược lại còn bị thiêu rụi rất nhiều.
Quỷ lâm dừng công kích vài phút, rồi quan tài có thi thể của cô gái kia dần hạ xuống, đưa tới trước mặt Lâm Phi.
Rồi mặt đất bắt đầu rung chuyển, hai người Lâm Phi và cả cái xác kia được một khoảnh đất bay lên đưa ra ngoài quỷ lâm mấy chục mét.