-----o0o-----
Trung Hải là thành phố du lịch nổi tiếng trong cả nước. Vì nơi này có một số di tích văn minh cổ xưa nổi tiếng cả trên thế giới nên vẫn luôn là điểm đến ưa thích của khách du lịch.
Hiện nay đang là mùa hè nóng bức, mùa này khá ít du khách. Mặc dù là vậy, trên bức tường thành cổ xưa vẫn lác đác vài du khách lui đến. Tại một góc hẻo lánh dưới tường thành, trong một quán trà với phong cách cổ xưa, Mộc Tử ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, uống trà một cách rất thoải mái. Cách chỗ hắn không xa, Âu Dương Lục Sắc đang cầm camera chụp liên tục về phía những bức tường đá đã trải qua bao mưa nắng dãi dầu kia.
Mộc Tử uống hết một bình trà Âu Dương Lục Sắc mới cầm camera đi tới, ngồi đối diện với hắn, lấy khăn tay vừa thấm mồ hôi trên má, vừa đón ly trà lạnh Mộc Tử đưa đến.
"Dường như anh không có nhiều hứng thú đối với di tích cổ." Âu Dương Lục Sắc uống một hơi cạn sạch chén trà, nhìn Mộc Tử một cách nghi hoặc: "Từ khi đến tường thành, anh vẫn luôn ngồi yên ở chỗ này không hề di chuyển."
"Anh đến nơi này cũng không phải vì muốn chứng minh mình đã từng đến đây. Do đó anh chưa bao giờ làm những việc như chụp ảnh lưu niệm." Mộc Tử nở nụ cười nhạt: "Đặc biệt là trong thời tiết nóng chết người này."
Âu Dương Lục Sắc hờn dỗi liếc hắn một cái, cười nói: "Làm như mình thần bí lắm đấy. Vậy anh nói đi, anh đến đây làm gì?"
Mộc Tử nâng chén trà lên thưởng thức một ngụm, trả lời một cách nghiêm túc: "Thứ nhất, là vì đi cùng với em. Thứ hai, đến để hiểu rõ nền văn hóa cổ đại tuyệt vời này."
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu cười nói: "Mấy nghìn năm trước, những tướng sĩ, dân công xây dựng bức tường thành này bất chấp thời tiết khắc nghiệt, dùng thân thể yếu đuối để hoàn thành một công trình kiến trúc vĩ đại mà ngày nay, cho dù dùng những phương tiện hiện đại cũng khó có thể hoàn thành được. Anh ngồi ở đây, dưới bóng râm thoải mái uống trà, em không cho rằng như thế này anh có thể cảm nhận được tinh thần lao động cứng cỏi bất khuất, vĩnh viễn không từ bỏ kia."
Mộc Tử hờ hững lắc đầu, nói một cách chậm rãi: "Điều anh hình dung đến không phải là khung cảnh lao động khí thế ngất trời, mà là cảnh tượng chém giết kinh tâm động phách, máu chảy thành sông diễn ra trên tường thành này. Em nghĩ đi, ngay xung quanh chúng ta đây, vào một ngày nào đó cách đây mấy nghìn năm, thậm chí là trong nhiều ngày liên tiếp có những tướng quân hoặc binh sĩ mặc khôi giáp, ở ngay tại đây chém giết, kêu gào, gầm thét, trong mỗi cái chớp mắt đều có máu tươi phun ra, cứ nháy mắt là có người chết đi, tại đây không có thiện hoặc ác mà chỉ có sống hoặc chết! Mỗi sinh mệnh đều kiên cường như thế, mà cũng yếu ớt như thế. Không phải em vẫn thường xuyên thấy mâu thuẫn trong lòng rằng chúng ta không có tư cách quyết định sinh tử của người khác, không có tư cách cướp đi tính mạng của người khác sao? Em hãy tưởng tượng cảnh tượng hàng ngàn năm trước đây, nơi này từng có những núi xác chết đấy…"
Chiến tranh, sống hoặc chết, nó vĩnh viễn luôn tàn khốc. Âu Dương Lục Sắc ngơ ngẩn, đôi mắt chăm chú nhìn lên tường thành nhuốm màu cổ xưa xung quanh quán trà, trầm tư suy nghĩ.
Dễ nhận thấy rằng quan điểm và cách suy nghĩ về vấn đề của Mộc Tử và nàng là khác nhau. Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc nhất ở Mộc Tử đó chính là có thể bất tri bất giác mà lại dễ dàng đưa nàng chìm sâu vào dòng tư tưởng của hắn.
Đúng vậy, trong bối cảnh thời đại tàn bạo đó không có sự phân biệt giữa chính nghĩa và gian ác, chỉ có thực lực cá nhân mới có tư cách quyết định sinh tử. Thắng làm vua, thua làm giặc!
Những vị vua chúa rồi là quý tộc trong hoàng cung kia có tư cách gì để quyết định sinh tử của người khác?
Trong khi nàng trầm tư suy nghĩ, Mộc Tử tiếp tục lãnh đạm nói ra: "Thời gian, chung quy có thể xóa bỏ tất cả mọi thứ, thiện hay ác cũng sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử khổng lồ, giống như những gì chúng ta thấy ngày nay, bất kể ai thắng ai bại trong cuộc chiến tranh vài nghìn năm trước, cũng chẳng lưu lại thứ gì cho đến bây giờ. Phải không?"
Âu Dương Lục Sắc như nghĩ tới điều gì đó: "Đúng vậy."
Mộc Tử mỉm cười, hắn đặt tay trên mặt bàn, vươn tay đem bàn tay nhỏ bé nóng hổi của Âu Dương Lục Sắc đặt trong lòng bàn tay mát lạnh của mình, ý vị thâm trường nói: "Có thế chứ. Bất kể chúng ta làm gì thì thời gian cũng sẽ chôn vùi tất cả. Một trăm năm sau, sẽ không có người nào còn nhớ đến chúng ta, cho dù là hung thủ giết người như anh hay là người hiền lành lương thiện giống như em vậy!"
"Dù sẽ có một ngày sự việc của anh bị bại lộ, anh trở thành một tên tội phạm khét tiếng, rồi sau đó thì sao? Cái bị bêu danh, chửi rủa cũng chỉ là cái tên mà thôi, nhưng những việc mà anh làm cả đời là những điều anh muốn làm nhất, khiến cho những kẻ đáng chết nhưng không chết kia chết dưới những bố trí của anh. Anh gọi cái nghề này là thay trời hành đạo! Đây là niềm tự hào của anh, anh có thể dành hết thời gian của cuộc đời này cho nó, anh sẽ cảm thấy sung sướng và hạnh phúc. Giết chết một người, anh sẽ chết mà không hối tiếc, giết hơn một người, anh có thể mỉm cười nơi chín suối! Điều này có gì không tốt? Trở thành một tên xấu xa cùng với cả đời khoái hoạt hạnh phúc, em nghĩ cái nào quan trọng hơn?"
Âu Dương Lục Sắc như đắm chìm vào trong lời nói của Mộc Tử, nét mặt không ngừng thay đổi.
Bầu trời xanh thẳm, mặt trời rực rỡ chiếu sáng trên cao, nhưng phóng tầm mắt về hướng tây bắc, từng đám từng đám mây đen đang chậm rãi tập trung lại một chỗ, mở rộng ra, dần dần tạo thành một quân đoàn mây đen khổng lồ, không ngừng xâm lấn bầu trời phía bên này.
Bầu trời nhanh chóng biến đổi, chẳng bao lâu sau, thời tiết nóng nực mấy hôm nay đã nhận được sự gột rửa của bão tố.
Mộc Tử vừa uống trà vừa quan sát nét mặt không ngừng thay đổi của Âu Dương Lục Sắc.
Thay đổi tư tưởng của một người khó hơn nhiều so với thời tiết…
Cuộc sát hạch cuối cùng cũng kết thúc, hơn nữa, bằng vào trí thông minh của mình, mình cảm thấy kết quả rất tốt.
Tâm trạng của Văn Tuấn hôm nay rất tốt, khi hắn rời khỏi giảng đường, ngẩng đầu nhìn thấy mây đen trong không trung đang ùn ùn kéo đến khiến nội tâm hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cái thời tiết nóng bức chết tiệt này có thể dịu đi một chút rồi.
Hắn nâng cặp kính trên sống mũi, nhanh chóng đi về phía kí túc xá của mình, mỗi một bước chân đều tràn đầy sức sống.
Đúng lúc đó, bên trong một cánh cửa sổ ở lầu học sau lưng hắn, Lâm tựa đầu vào kính thủy tinh, chăm chú dõi theo bóng lưng của hắn, ánh mắt như hai tia laser theo dõi một cách chính xác.
Văn Tuấn vừa đi vừa lấy chiếc di động trong túi áo ra, bắt đầu hí hoáy.
Đi đến cổng hoa viên phía sau, hắn dừng lại giây lát dưới bóng cây ở cổng ra vào, một thiếu nữ hoạt bát khoác áo choàng, mặc một chiếc áo thun màu trắng, giày trắng đi đến trước mặt hắn, hai người cùng trò chuyện với nhau.
Tán gẫu thêm vài phút đồng hồ, điện thoại của cô gái bỗng nhiên vang lên, nàng mở máy, nói vài lời một cách nhanh chóng, sau đó nói với Văn Tuấn: "Thầy Văn, em có một người bạn học đang đợi, em xin đi trước!"
"Hả? Học sinh nam à?" Văn Tuấn cười thân mật, hỏi đùa một câu.
Cô gái trừng hai mắt, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào. "Nữ ạ, là bạn học cùng lớp của em!"
Nói xong nàng cất điện thoại, vẫy vẫy tay với Văn Tuấn rồi nhanh chóng chạy về phía lầu học.
Văn Tuấn dõi theo bóng lưng hoạt bát xinh đẹp của nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười hứng thú.
Cũng ngay trong lúc đó, trong cửa sổ ở lầu học kia, Lâm cất điện thoại…
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK