• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Người đàn ông đeo kính tên là Lưu Kiệt, hiện đang giữ chức vụ quản lí đại sảnh của nhà nghỉ kinh doanh Danh Đô. Phương tiện di chuyển là một chiếc moto Halley. Vào bảy giờ sáng mỗi ngày, hắn đều lái xe rất nhanh đến nhà nghỉ để làm việc.

Địa chỉ: Tạm thời không thể xác định bởi vì bên cạnh người này luôn có nhiều người phụ nữ vây quanh, kể cả buổi tối.

Có một manh mối: Ngày mai hắn sẽ phải tăng ca và chuẩn bị thật tốt để đón một đoàn khách quan trọng... Đây là tin tức Mộc Tử đã đọc được từ bảng điều tiết nhân viên trong nhà nghỉ.

Ngày đầu tiên theo dõi mục tiêu qua đi rất nhanh. Bây giờ đã là một giờ khuya. Lúc này, Mộc Tử đang mệt mỏi lê bước trên con đường lớn. Trong đầu hắn lặng lẽ sắp xếp những dữ kiện về Lưu Kiệt.

Mười phút trước, Lưu Kiệt đã cùng một cô gái mới quen biết trong quán rượu tiến vào khách sạn. Có lẽ chưa đến sáng thì hắn sẽ không thể rời giường.

Bấy nhiêu cũng đủ xác định Lưu Kiệt chính là một hoa hoa lãng tử(Trai lừa tình) điển hình. Nếu không có phụ nữ hắn sẽ không thể nào sinh hoạt bình thường được.

Nếu hắn đã là một người như vậy thì có ma lực gì để hấp dẫn bà chủ đây? Hay là cách thưởng thức của bà chủ chênh lệnh với người bình thường hoặc chỉ số thông minh của nàng khá thấp nên mới để ý đến loại người này?

Nhất định có ẩn tình... Căn cứ theo tính tình và phong cách hành sự của Lưu Kiệt, khả năng lớn nhất chính là hắn đã nắm giữ nhược điểm hoặc là bí mật trí mạng của bà chủ nên mới dùng nó để áp chế và khiến bà chủ phục tùng hắn...

Chắc chắn là vậy rồi!!!

Trong lúc hắn đang nghĩ thầm thì bàn tay vô ý đút vào túi rồi lấy ra lọ nước hoa Radiant Woft.

Như vậy tuy chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra... nhưng tạm thời hắn đã có thể kết luận: Chỉ cần Lưu Kiệt chết thì tất cả rắc rối sẽ kết thúc.

Vậy phải nhanh chóng khiến thực hiện kế hoạch!!!

Đầu tiên, Mộc Tử nghĩ đến chiếc moto Halley cực kỳ phong cách kia rồi nhìn về tạo hình Ghost Rider (Ma tốc độ) trên tấm áp-phích hắn vừa sờ lúc nãy. Phương pháp đơn giản nhất chính là động tay chân lên chiếc moto... phá hỏng phanh xe hoặc vặn lỏng ốc vít quan trọng đều có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đành vứt bỏ cách động tay chân lên chiếc xe của Lưu Kiệt. Nguyên nhân đầu tiên là hắn không hiểu kết cấu của moto, đặc biệt là loại moto phân khối lớn như chiếc Halley kia. Thứ hai, hắn không có thời gian để áp sát và thực hiện kế hoạch vì để hoàn thành nhiệm vụ. Vì nơi chiếc Halley đậu không phải ở trong sân của nhà nghỉ thì cũng ở ven đường hay cửa ra vào của siêu thị, quán bar. Mà những nơi này ngoại trừ camera giám sát và điều khiển thì người qua lại quá nhiều... Đến cơ hội thực hiện cũng không có.

Như vậy chỉ còn có một cách đó là sắp đặt kế hoạch trên đường hắn thường đi mà thôi...

Trên lộ tuyến cố định...?

Lưu Kiệt cứ như một tên điên. Nếu không có việc gì thì hắn sẽ không di chuyển theo lộ tuyến cố định. Bởi vì hắn không trở về nhà, cũng không qua đêm ở một nơi nhiều ngày nên Mộc Tử cảm thấy trong ba ngày này hắn khó có thể nắm được địa chỉ của hắn.

Như vậy tuyến đường cố định của Lưu Kiệt cũng chỉ còn lại một đoạn đường mà thôi: Tiến vào cửa lớn, bãi đỗ xe, con đường bên phải của cao ốc. Riêng ở cửa sân có một phòng bảo vệ. Vì nơi này luôn được hai gã bảo an thay phiên canh gác nên có thể bỏ qua. Bãi đổ xe cũng phải trực tiếp loại trừ. Bởi vì nơi này quá khoáng đạt nên không thể không có cách nào sắp đặt hiện trường ngoài ý muốn.

Sau khi bài trừ tất cả những khả năng bị nhân tố tác động, Mộc Tử chợt nhận ra mình chỉ còn một lựa chọn duy nhất: Đó chính là đoạn đường bên phải dãy lầu. Mà đoạn đường này khá ngắn nên không có camera giám sát, cũng không có nhiều người qua lại...

Đây cũng chính là nơi duy nhất có thể chế tạo hiện trường ngoài ý muốn!

Nghĩ đến đây, Mộc Tử lập tức chạy tới nhà nghỉ kinh doanh Danh Đô.

Bảo an ở cửa ra vào cũng không chú ý đến Mộc Tử. Sau khi nhanh chân lẻn vào trong, hắn tiến vào con đường bên phải dãy lầu.

Đúng vậy, nơi này chính là lộ tuyến cố định của Lưu Kiệt. Trải qua điều tra của Mộc Tử, vì muốn duy trì hình tượng của nhà nghỉ nên bãi đỗ xe có quy định chỉ được đậu xe hơi. Do đó, Lưu Kiệt cũng chỉ có thể gửi chiếc moto ở mặt sau của dãy lầu. Mà mặt đất của con đường bên trái cao ốc lại rất gồ ghề nên hắn tất nhiên sẽ không đi ở nơi đó.

Suy nghĩ cẩn thận... ta phải suy nghĩ cẩn thận. Đoạn đường ngắn ngủn này chắc chắn có thể tạo ra kỳ tích.

Mộc Tử nheo mắt ước lượng chiều dài của đoạn đường. Nơi này có chiều dài chừng tám mươi thước, ánh sáng bên trong khá ảm đạm. Chỉ có ở cuối con đường mới có một bóng đèn.

Sau khi đi từ đầu đường đến cuối đường và nơi Lưu Kiệt thường dừng xe thì Mộc Tử quay trở lại.

Dưới đất lát gạch láng o. Trong đoạn đường này, một bên là mặt phải của cao ốc, bên còn lại là hàng rào được làm bằng những thanh thúc kiên cố. Đoạn đường này cực kỳ sạch sẽ, bằng phẳng. Trên vách tường không thể tìm thấy định hay ốc vít nhô ra.

Để chế tạo hiện trường ngoài ý muốn thì phải lập thể hiện trường... Nhìn thẳng, xoay tròn, bao quát, nhìn từ xa.

Mộc Tử lại bắt đầu sử dụng phương thức lập trình hiện trường.

Đánh rơi đồ vật từ trên không cũng là một phương pháp đơn giản và thuận tiện. Chỉ cần trốn ở cửa sổ bên trên cao ốc rồi canh lúc Lưu Kiệt đi qua rồi ném chậu hoa xuống. Nhưng sau khi phân tích cửa sổ trên lầu thì hắn lại bác bỏ ý nghĩ này. Hiện giờ ở tầng bảy của dãy lầu đang lộ ra ánh sáng của một ngọn đèn. Tất nhiên, đây là người khách đang ở gian phòng này. Mà chính hắn không thể dùng thân phận đó để tiến vào nơi này rồi ném chậu hoa xuống vì khá dễ bị cảnh sát hoài nghi. Mà bên ngoài hàng rào bằng trúc chính là đường đi nên không thể có nơi nào cao để đặt vật ở trên cao...

Tất cả những ý nghĩ này đã đủ để bác bỏ khả năng sử dụng biện pháp đánh rơi đồ vật.

"Thật sự rất khó..." Mộc Tử theo thói quen đưa tay lên trán vê tóc... nhưng hắn lại phát hiện tóc mình quá ngắn.

"Ta phải để tóc dài! Ta phải để tóc dài!" Hắn gầm rú trong lòng rồi dùng lực gãi mạnh lên da đầu.


Trốn trong một góc tối, Mộc Tử liên tục quan sát và nghiên cứu con đường ngắn ngủn này.

Hắn chợt nhìn thấy nơi đang treo bóng đèn.

"Bóng đèn không thể đứng trên không được... Nhất định có một sợi dây bằng bông, hoặc có thể chính là một sợi dây kẽm."

Mộc Tử nhìn bóng đèn rồi thầm nghĩ

Bỗng nhiên, hắn lập tức tập trung quan sát bóng đèn trên không trung.

Đúng là có một sợi dây kẽm cố định bóng đèn. Sợi kẽm này được nối từ cửa sổ trên lầu ba với cột điện ngoài hàng rào. Dây kẽm này rất mảnh nên khó có thể phát hiện.

Mộc Tử nheo mắt cẩn thận đánh giá sợi dây kẽm và bóng đèn.

Dùng bóng đèn để làm vật rơi hay sao... Quá nhỏ và nhẹ...

Nối sợi dây kẽm với dây diện...? Không, điện áp quá nhỏ không đủ để giết người.

Như vậy, ta phải sử dụng tài nguyên duy nhất như thế nào? Vừa thần không biết quỷ không hay mà vừa phải là một đòn trí mạng?

Ngay lúc Mộc Tử lâm vào trầm tư thì từ phía sau lại truyền đến tiếng bước chân. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại... thì ra một gã bảo an đang loạng quạng đi đến.

"Không thể để hắn phát hiện được..." Mộc Tử nhanh chóng lách người qua bên phải cao ốc.

Ngay lúc hắn đang vội vàng di chuyển vòng sang đoạn đường bên trái với mặt đất gồ ghề thì ngoài đường chợt truyền đến một tiếng còi. Ngay sau đó, một chiếc xe chậm rãi chạy qua. Ngọn đèn trước xe sáng như tuyết. Ánh sáng dần len lõi qua ke hỡ của hàng rào bằng trúc rồi truyền vào dưới chân Mộc Tử.

À, có cách rồi!

Mộc Tử chấn động. Linh cảm kia một lần nữa lại loé lên!!!

-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK