• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o0o-----
Tư Đồ Hồng chú ý thấy hễ lúc nào chìm vào suy nghĩ thì Mộc Tử sẽ bất giác vê vê tóc trên trán.

Bây giờ hắn đang ngồi trong chiếc Passat, xe vẫn đỗ ở trên đường bên cạnh nghĩa trang như cũ, chỗ này rất vắng vẻ, thưa thớt dấu chân người qua lại, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Đây thật sự là một nơi tuyệt vời để suy nghĩ.

Sau khi cuộc gọi đến của Lý Thiên chấm dứt, Mộc Tử ngẩng đầu tựa vào ghế ngồi trên xe, không ngừng vân vê tóc trên trán. Khuôn mặt trẻ trung của hắn bình thản như nước, không hề bí mật mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Âu Dương Lục Sắc yên lặng ngồi bên cạnh Mộc Tử, chiếc kính râm màu tím che đi ánh mắt của nàng, không đoán được rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì.

Quả thật là hai người khó có thể đoán được. Tư Đồ Hồng lắc cửa sổ xe rồi châm một điếu thuốc. Vừa nhả ra từng hơi khói thuốc (1), vừa lặng lẽ suy nghĩ. Ta tự nhận mình am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ta đọc qua rất nhiều các loại sách về phương diện tâm lý học, đối với phần lớn người thường, ta chỉ cần xem qua đôi mắt là có thể phân tích đại khái cảm xúc hiện giờ của bọn hắn, phỏng đoán đại khái suy nghĩ của bọn hắn.

Nhưng bây giờ, khi đối mặt với bọn họ, ta không hề nắm được suy nghĩ trong lòng bọn hắn chút nào, ngay cả cảm xúc của bọn hắn cũng không thể nhìn thấu.

Bọn hắn giống như một hồ nước thanh bình, trông thì có vẻ gió yên sóng lặng nhưng trên thực tế lại sâu không thể dò được, khiến người ta mãi mãi không có cách nào nhìn thấy đáy hồ, càng không có cách nào đoán được rốt cuộc ở trong hồ là đàn cá nhỏ nô đùa hay là quái thú khổng lồ?

Khi Tư Đồ Hồng dập tắt mẩu thuốc lá, Mộc Tử cũng đồng thời chấm dứt hành động vê tóc.

Hắn khẽ thở phào một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh mắt của Tư Đồ Hồng và Âu Dương Lục Sắc gần như đồng thời liếc về phía hắn.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hai người, Mộc Tử chậm rãi mở mắt ra, trước tiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Lục Sắc. Sau đó, hắn mở miệng nói: “Chú Lý… Lý Thiên mời tôi cùng đi ăn tối, ngay đêm nay lúc bảy giờ. Địa điểm là biệt thự Hồng Môn nằm bên cạnh bờ sông Tiểu Khai.”

“Tiệc Hồng Môn (2), thật sự xứng với tên này đó nha.” Tư Đồ Hồng vừa xem đồng hồ vừa giễu cợt: “Bây giờ là một giờ chiều, hai người còn không đến sáu giờ nữa.”

“Ừ!” Mộc Tử nói dứt khoát.

“Khi Lý Thiện gọi điện cho tôi, nói rất gấp gáp, giọng nói run rẩy, hô hấp dồn gập, ngữ điệu vô cùng mất tự nhiên, có thể xác định cú điện thoại này là do có người thông qua thủ đoạn nào đó uy hiếp anh ta gọi.” Tư Đồ Hồng nói.

“Là Sở Thiên Hòa. Nhất định là hắn đã biết tin tức tôi không chết, hiện giờ hắn muốn chó cùng rứt giậu, chuẩn bị một kích cuối cùng rồi.” Mộc Tử lạnh nhạt nói.

“Thế nhưng, tại sao Sở Thiên Hòa lại muốn Lý thúc thông qua Tư Đồ Hồng để tìm chúng ta, như vậy kế hoạch của hắn chẳng khác nào vạch trần ra cho cảnh sát thấy, không coi cảnh sát vào đâu sao? Nếu hắn uy hiếp chú Lý trực tiếp tìm chúng ta không phải càng kín đáo, càng trợ giúp hành động của hắn sao?” Lúc này, vẫn một mực trầm mặc, Âu Dương Lục Sắc bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tư Đồ Hồng nhìn Âu Dương Lục Sắc một cách tán thưởng, rồi sau đó chằm chằm vào Mộc Tử, chờ đợi lời giải thích của hắn.

“Có hai loại khả năng.” Mộc Tử phân tích: “Khả năng thứ nhất là Sở Thiên Hòa điên rồi, sở dĩ hắn thông qua Tư Đồ để tìm chúng ta, trên thực tế chẳng khác nào tuyên chiến với cảnh sát, bởi vì con trai hắn chết trong tù cho nên nhất định hắn vô cùng căm ghét cảnh sát. Giờ đây, hắn tự cho rằng đã làm tốt toàn bộ công tác chuẩn bị cho việc báo thù, cho nên hắn muốn hoàn thành việc ám sát chúng ta dưới sự giám sát của cảnh sát, khiến cảnh sát chỉ có thể bất lực mà trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra, đây là một loại chế giễu!”

“Nếu quả thật như vậy, Sở Thiên Hòa hắn có phần quá xem thường năng lực của cảnh sát chúng ta rồi. Tôi sẽ khiến hắn trả giá đắt vì điều đó.” Tư Đồ Hồng cười lạnh nói.

“Trước tiên cậu tạm dừng một chút, để tôi đoán xem loại thứ hai mà cậu nghĩ đến có thể là cái gì. Tôi nghĩ nó có liên quan đến Lý Thiên.”

Mộc Tử mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Từ việc Lý Thiên bất chấp nguy hiểm vắt óc truyền tin tức cho tôi, tôi có thể dễ dàng thấy được tình cảm giữa hai người bền vững đến mức nào. Khi trước anh ta âm thầm chuyển cho tôi cái phong thư kia, rõ ràng cho thấy nguyên nhân anh ta tìm tôi không phải thật sự muốn tôi truy cứu vụ thảm án của Mina, mà là muốn thông qua tôi đến bảo vệ hai người… Xem xét mọi việc, ôia cho rằng lần này sở dĩ thông qua tôi để tìm cậu có khả năng là mưu kế của Lý Thiên. Nói cách khác, lúc ấy Sở Thiên Hòa cũng không biết anh ta đang gọi điện thoại cho tôi! Mà nguyên nhân khiến anh ta làm như vậy chính là muốn nhân cơ hội này thông báo cho tôi biết, để tôi bảo vệ tốt cho hai người, hoặc là thông qua phương pháp này để khiến hai người cảnh giác, nhắc nhở hai người rằng tiệc Hồng Môn này là cạm bẫy do Sở Thiên Hòa bố trí!”

“Như vậy, theo anh phỏng đoán thì khả năng ấy lớn hơn một chút đúng không?” Rõ ràng Mộc Tử đã chấp nhận suy đoán thứ hai của Tư Đồ Hồng.

“50 - 50.” Khóe miệng Tư Đồ Hồng hất lên, cười bí hiểm.

Mộc Tử nhìn thấy vẻ mặt của Tư Đồ Hồng, không khỏi nheo mắt lại: “Trên thực tế, muốn biết rõ điểm ấy cũng không khó, chỉ cần anh đi xác thực một điều là được rồi. Đó chính là – Số di động của anh, vào lúc nào, thông qua cách gì mà Lý Thiên biết được nó?”

Tư Đồ Hồng lập tức nhíu mày, giống như cố gắng tìm kiếm gì đó trong đầu. Chứng kiến bộ dáng này của hắn, Mộc Tử nhịn không được cười nói: “Tôi nghĩ trí nhớ của anh không kém như vậy.”

“Không phải là vấn đề về trí nhớ.” Tư Đồ Hồng ung dung nói: “Lúc trước, khi khám phá ra ám hiệu của Lý Thiên, lúc nhận được phong thư mà anh ta đưa cho tôi, tôi đã lén lút đưa cho anh ta một tấm danh thiếp của mình, nhưng điều mà hiện giờ tôi không thể xác định được chính là rốt cuộc khi Lý Thiên nhìn thấy tấm danh thiếp kia thì tình hình lúc đó như thế nào, người của Sở Thiên Hòa có mặt khi đó hay không…”

“Xem ra hai khả năng này quả thật có tỉ lệ 50 - 50.” Mộc Tử thở dài nói.

“Cho dù là khả năng nào, cậu đều không cần e ngại.” Tư Đồ Hồng ưỡn ngực, vô cùng tự tin nói: “Chúng ta còn thời gian sáu giờ, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ tốt sự an toàn của cậu – Hãy tin tưởng tôi, Sở Thiên Hòa sẽ không cách nào có thể bắt được cậu trước mắt tôi!”

“Tôi vẫn luôn xem thường cái chết.” Mộc Tử khẽ nhắm mắt, thở dài rồi nói, Âu Dương Lục Sắc cảm nhận được hắn vô thức siết chặt bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình: “Vận mệnh đã được định trước, đối mắt với ý trời, sự kháng cự của con người trở nên vô cùng yếu ớt, sức mạnh gần như là không đáng kể.”

“Cậu thật sự nghĩ như vậy?” Tư Đồ Hồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộc Tử qua gương chiếu hậu, chậm rãi hỏi.

“Thật sự nghĩ như vậy.” Mộc Tử hờ hững trả lời. Sau đó, hắn lười biếng nói: “Tôi muốn ở một mình với Lục Sắc một lát, anh có thể đi bố trí hành động của mình rồi đấy.”

Tư Đồ Hồng im lặng, khẽ gật đầu rồi khởi động động cơ.

Bốn bánh của chiếc xe hơi xoay tít khiến khói mù bốc lên do ma sát, lao vùn vụt trên đường cái.

Tư Đồ Hồng chăm chú nhìn đôi nam nữ nhanh chóng rúc vào nhau ở ghế sau, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất kỳ quái.

Đó là, bọn hắn không còn là đối thủ của hắn, không còn là kẻ địch của hắn, không còn là hung thủ sắp đặt huyết án. Đây chẳng qua là một đôi thiếu niên bình thường, hai thiếu niên cần hắn toàn lực đi bảo vệ.

Hắn tăng tốc một lần nữa.

Hắn đang chạy đua với tử thần...

-----o Chú thích o-----
(1) – Nguyên văn: Thôn vân thổ vụ. Ban đầu được dùng để chỉ các đạo sĩ tu luyện dưỡng khí, nhịn ăn; sau này dùng để hình dung người hút thuốc lá hoặc thuốc phiện, ngụ ý mỉa mai.

(2) – Tiệc Hồng Môn (Hồng Môn yến) thường được ví von là yến hội không có hảo ý.

Tiệc Hồng Môn nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc là giữa hai phe kháng Tần, đứng đầu là Hạng Vũ và Lưu Bang.

Năm 221 trước công nguyên, triều đại phong kiến thống thất đầu tiên trong lic̣h sử Trung Quốc nhà Tần được thành lập. Do kẻ thống trị nhà Tần làm trái đạo lý, tàn khốc bóc lột nhân dân, làm cho nhân dân không được sống yên ổn, các cuộc khởi nghĩa nhân dân không ngừng bùng nổ. Trong nhiều cuộc khởi nghĩa, có hai đội quân khởi nghĩa hanh chóng lớn mạnh, một cánh do đại tướng Sở Địa Hạng Vũ dẫn dắt, tủ lĩnh quân khác là một ten quan lại cấp thấp của nước Tần Lưu Bang.

Tính cách của Hạng Vũ kiêu ngạo, độc đoán, nhưng anh dũng thiện chiến, uy danh lẫy lừng; tính cách Lưu Bang điêu trá, nhưng giỏi về dùng người. Trong chiến tranh chống Tần, Hạng Vũ và Lưu Bang kết nối liên minh, hỗ trợ nhau, thế lực cả hai ngày càng lớn mạnh. Hạng Vũ và Lưu Bang hẹn nhau, ai tấn công vào kinh đô nhà Tần Hàm Dương trước, người đó sẽ làm vua.

Năm 207 trước công nguyên, Hạng Vũ ở Cự Lục đánh bại quân chủ lực của Tần, nhưng lúc này, Lưu Bang đã dẫn quân tiến vào kinh đô nhà Tần Hàm Dương. Lưu Bang nghe lời khuyên của mưu sĩ, đóng quân ở Bá Thượng gần Hàm Dương, không vào Hàm Dương. Ông niêm phong cung điện, kho bạc nhà Tần, và xoa dịu lòng dân. Người dân thấy Lưu Bang khoan dung, kỷ luật quân đội nghiêm minh, hết sức vui mừng, đều mong muốn Lưu Bang làm vua.

Hạng Vũ được biết Lưu Bang đã tấn công vào Hàm Dương trước mình, hết sức phẫn nộ, dẫn 400 nghìn quân đóng ở Hồng Môn (phía đông Lâm Đồng Thiểm Tây hiện nay), chuẩn bị đánh chiến Hàm Dương. Quân sư của Hạng Vũ Phạm Tăng khuyên Hạng Vũ tiêu diệt ngay Lưu Bang, ông nói: “trước kia Lưu Bang là người tham tài hiếu sắc, hiện nay ông ta vào Hàm Dương, không lấy xu nào, mỹ nữ cũng không lấy, chứng tỏ có âm mưu lớn, chúng ta phải giết ông trước khi ông chưa phát triển lên.”

Tin truyền đến Lưu Bang, mưu sĩ Trương Lương cho rằng, hiện nay Lưu Bang chỉ có 100 nghìn quân, thế lực quá yếu, không thể giao chiến chính diện với Hạng Vũ.Trương Lương mời bạn thân, chú Hạng Vũ Hạng Bá đến nói giúp. Sau đó, Lưu Bang dẫn Trương Lương và đại tướng Phàn Khoái đến Hồng Môn, nói với Hạng Vũ, mình chỉ là trông coi Hàm Dương, đợi Hạng Vũ đến làm vua. Hạng Vũ tin Lưu Bang, mở tiệc chiêu đãi. Phạm Tăng ngồi ở bên cạnh Hạng Vũ, mấy lần ra hiệu cho Hạng Vũ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ giả vờ không nhìn thấy. Phạm Tăng cho đại tướng Hạng Trang vào múa kiếm làm vui, muốn lấy cớ giết hại Lưu Bang. Chú của Hạng Vũ Hạng Bá cũng rút kiếm ra múa, dùng cơ thể che chở cho Lưu Bang, Hạng Trang không có cơ hội ra tay. Trương Lương thấy tình hình khẩn cấp, vội ra ngoài kêu đại tướng của Lưu Bang Phàn Khoái. Phán Khoái lập tức cầm cái mộc và kiếm, đi thẳng vào lều bạt, chỉ trích Hạng Vũ: “Lưu Bang tấn công chiếm được Hàm Dương, nhưng không chiếm đất làm vua, rút quân đến Bá Thượng, đợi đại vương đến. Người có công lao như vậy, không những không có thưởng, còn nghe lời tiểu nhân, muốn giết anh em mình.” Hạng Vũ nghe xong, cảm thấy xấu hổ. Lưu Bang giả vờ đi cầu, dẫn tùy tùng chạy về doanh trại của mình ở Bá Thượng. Mưu sĩ Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không quả quyết, để Lưu Bang xổng mất, hết sức tức giận, nói: “Hạng Vũ thật sự không thể làm nên nghiệp lớn. Cứ xem, tương lai giành được thiên hạ nhất định là Lưu Bang.”

Đây là “buổi tiệc Hồng Môn” nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, lúc đó Hạng Vũ dựa vào thế lực lớn mạnh, dễ tin Lưu Bang, cho Lưu Bang được thoát. Sau đó, Hạng Vũ tự lập “Bá vương Tây Sở”, tương đương hoàng đế, phong Lưu Bang đến khu vực xa xôi làm “Hán vương”, chỉ tương đương với chư hầu. Không lâu, Lưu Bang nhân lúc Hạng Vũ đưa quân đi đánh các chư hầu khác, chiếm lĩnh Hàm Dương. Bởi vậy, giữa Hạng Vũ và Lưu Bang xảy ra “chiến tranh Sở Hán” kéo dài bốn năm. Quân Sở chiếm ưu thế lớn trên quân lực, nhiều lần đánh bại quân Hán, nhưng Hạng Vũ tính cách tàn ác, quân đội của ông giết người phóng lửa, mất đi lòng dân, quân Sở dần dần từ mạnh chuyển thành yếu. Nhưng Lưu Bang chú ý thu mua lòng dân, giỏi về dùng người, thế lực ngày càng lớn mạnh, cuối cùng chuyển bại thành thắng.

Năm 202 trước công nguyên, Lưu Bang dẫn quân Hán bao vây quân Sở ở Cai Hạ (phía nam Linh Bích An Huy hiện nay). Hạng Vũ sau khi phá vây, bị quân Hán truy kích, buộc phải tự sát. Lưu Bang xưng đế, thành lập triều đại phong kiến thống nhất thứ hai trong lịch sử Trung Quốc – nhà Hán.

-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK