Mục lục
[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 84: Lang vương và ô nha

“Viện thú y Nhân ái của thú vương Menning, đảm bảo chất lượng phục vụ cấp hoàng gia chỉ với giá ăn mày, ân, quyết định như vậy đi.”

Trời chiều đổ bóng, vừa tiến tới trụ sở mới được sửa soạn sáng bóng ta đã nghe được đầu tin tức kình bạo như vậy, nó khiến ta thậm chí còn nghĩ sờ nhầm cửa.

“Để thế giới biết đến sự tồn tại của ta.”

“Để đời sau biết đến sự tồn tại của ta.”

“Không thể lưu danh muôn thủa, vậy thì xú danh vạn năm.”

“Hãy toàn tâm toàn ý tín nhiệm chúng ta, hãy đem sủng vật chân ái của ngươi giao cho chúng ta, phục vụ chuyên nghiệp, thương hiệu lâu đời, chào mừng đến với viện thú y Nhân ái của Menning.”

Cờ xí bốn phía viết đầy những hàng chữ phía trên, cơ hồ làm mù mắt chó người qua đường.

Menning hiện tại đang tranh chấp cùng người, mà anh em thân thiết của hắn, Casio, thì đang vẫy cờ cổ vũ. Chỉ có điều những từ ngữ trên lá cờ mà Casio vẫy cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ta suy nghĩ, nếu lão Minie nhìn thấy đứa cháu của mình trong bộ dạng này, hắn sẽ vui vẻ vì không cần lo nội đấu trong tộc… vẫn là giương cung lên liều mạng với ta.

“Đại ca Menning hòa nhã ấm áp đến vậy, tại sao các ngươi vẫn ghét hắn. Chẳng lẽ thành kiến chủng tộc thật sự ngoan cố thế ư?”

Được rồi khỏi nghĩ, ta đảm bảo nếu lão mà thấy thì tuyệt dối sẽ liều mạng với ta, thậm chí nếu một người không đủ còn kéo cả tộc cùng đánh.

Còn phía đối diện…

“Thiên tru Menning!”, “Gay lọ đi chết!!!”… OK! OK! Những người khác khua lá cờ phản đối gay kia ta không có gì để nói, nhưng mà kẻ bám đuôi Klose đến đây như hai ngươi có mặt mũi vẫy nó à?

“Luật pháp tối cao, thẩm phán đình kiêm giáo đường tối cao.”, lá cờ này được gắn bên trên pháp trượng của Klose, và lúc này cây pháp trượng đó đang lấp lóe lôi điện, bất cứ người nào cũng không thể nghi ngờ quyết tâm duy hộ tín ngưỡng của nàng.

“Số ít phục tùng đa số, lão nương nói muốn thành lập thẩm phán đình, không phục đánh cho phục!”, lá cờ này Momo đang vẫy, kết hợp vẻ nhe răng nứt miệng hung hăng đó quả thực tuyệt phối.

Sau một chốc choáng ngợp vì cảnh tượng trước mắt, ta cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân của sự kiện này là gì, nguyên lai lại là một phiền toái ta vô ý chọc ra…

Trước khi đi trốn việc, nhầm, kiếm người, ta có thuận miệng nói một câu:

“Khu nhà này lớn như vậy, để không quá lãng phí. Phòng ngủ của chúng ta đều ở lầu hai và lầu ba, hay đem lầu một mở cái gì đó đi, có người đến người đi, chí ít có thể xem như che giấu.”

Sau khi đám biến thái này làm xong tổng vệ sinh, cả lũ bắt đầu nhàn rỗi, thế là thật sự đem lời của ta ra bàn bạc xem nên lợi dụng vườn hoa và lầu một của khu nhà này như thế nào.

Như một thói quen, cuộc thảo luận nghiêm túc chỉ kéo dài được năm phút đồng hồ, đoạn thời gian còn lại nó biến tướng thành trận tranh đoạt vì tư dục của chính mình.

“Vẫn nên mở viện thú y là tốt nhất, đại ca là bác sĩ dày dạn kinh nghiệm, lại có nhiều mỹ nữ làm y tá đến vậy, tuyệt đối kiếm lời lớn.”
Có lẽ để Menning làm bác sĩ thú y là điều rất khó chấp nhận, nhưng bộ trang phục y tá với váy ngắn bằng lụa ren đen đó quả thực rất dụ hoặc, bởi vậy hai tên vệ sĩ tự nhận của Klose đang dao động quan điểm, ánh mắt đảo qua Klose rồi đảo lại bộ váy y tá liên tục.

“Khốn kiếp, nếu để người ta biết được lão nương từng làm công ở viện thú y của Menning, vậy về sau lão nương còn làm sao gả đi được?!?”

Momo bất vi sở động như đá tảng giữa dòng, nàng hiện tại đang cố gắng vật lộn vì tương lai của chính mình.

“Hừ, hung nương, ngươi cho rằng mình thực sự có thể gả đi? Ngươi cho rằng việc ngươi nhìn lén Rolahm ngủ không ai biết? Hừ, sắc nữ!”

“À há! Ít nhất thì tốt hơn cái tên suốt ngày bám lấy Menning như ngươi, bám lấy hắn có kẻ nào còn bình thường được ư? Để lão nương làm hộ sĩ? Được, chỉ cần ngươi cũng mặc nó vào!”

“Ngươi… sao ngươi dám nói như vậy, chúng ta là anh em, là huynh đệ, là đồng chí! Mặc thì mặc, tưởng Cánh cung hoàng kim ta sợ chắc. Chờ ta mặc xong, ngươi phải tán thành phương án của đại ca Menning. Thật không biết các ngươi nghĩ gì, viện thú y tốt làm sao, chả hiểu sao nhất mực ngăn cản.”

Nói xong, Casio thật sự cởi khải giáp rồi nghiên cứu cách mặc váy y tá.

Tên nhóc này rất anh tuấn, rất soái khí, cơ bắp vạm vỡ không chê vào đâu được, trông như thể một pho tượng anh hùng vậy. Chỉ có điều nếu kết hợp thêm bộ váy kia… Ta tốt nhất kiếm chỗ nôn một chút.

Nếu còn không ngăn trở, không chỉ cơm tối đừng mong ăn ngon, đôi mắt có còn vẹn toàn không cũng khó nói rõ.

May sao có người nhanh chân ngăn cản hắn lại.

“Anh em, ngươi có lòng như vậy là rất tốt, nhưng đừng quá trách móc các nàng. Lịch sử nói cho chúng ta biết, kẻ đi trước luôn là người cô đơn, mà quần chúng luôn luôn sẽ có ngày giác tỉnh. Chỉ cần chúng ta vẫn nỗ lực tuyên truyền chân ý của mình, sau đó bình tĩnh chờ đợi là được. Còn về bản thân ta…”

Menning khép hờ hai tay, cười vân đạm phong khinh, sau lưng hiện liên kim quang mờ nhạt, giống như phật đà thánh nhân.

“Thế gian báng ta, khi ta, nhục ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, gạt ta, xử phạt thế nào? Nhẫn họ, nhượng họ, vì họ, tránh họ, chịu họ, kính họ, mặc họ, đợi mấy năm ngươi lại nhìn họ. Bao địch thị cũ rồi lại làm sao. Ta, yêu thế giới này, yêu thâm trầm…Ái!”

Tiếng ‘Ái!’ cuối cùng là tiếng kêu thảm.

“Cho ngươi yêu thâm trầm, để ngươi yêu thâm trầm! Ngươi nghĩ rằng chúng ta không nhìn ra đám kim quang sau lưng ngươi là đạn ánh sáng của thợ săn. Đã thế còn đạo văn kinh Phật trong thư phòng ta!”

“Chữa bệnh cái chim, việc ngươi làm rõ ràng là đùa bỡn sủng vật! Đã vậy còn nói yêu, yêu nhất định phải để người tới đánh? Đánh tốt lắm, kẻ bị đánh nhất định giống như tên chiến sĩ của yêu như ngươi.”

“Phá tà trảm, đoản tội trảm, nếm thử phục ma quyền của ta.”

Ta không nhịn nỗi nữa, vén áo tự tay động thủ, nhìn khuôn mặt cười dâm tiện của hắn, thêm cả tràng nói bậy với điệu bộ dương dương tự đắc, nếu còn không đánh quả thực có lỗi với chính mình.

Sau một trận náo kịch, quét một vòng cái đại sảnh vừa quét dọn sạch sẽ lại bị đám cờ quạt bày loạn, ta bắt đầu thuyết giáo.

“Các ngươi xem xem, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như trẻ con. Xem Diana kìa, nữ hài tử yên tĩnh ngoan ngoãn làm sao, sao nàng không tranh mà các ngươi lại sồn sồn lên tranh?”

‘Hừ, đó là đại tỷ không biết nên tranh làm cái gì…”

“Hử?”

Diana mặt hơi ửng hồng, lấy ra hai cái cờ nàng giấu sau lưng cho ta xem.

“Kiến nghị tu sửa làm thẩm phán đình.”

“Giáo đường của nữ thần ánh trăng, lắng nghe ý chỉ của thần minh.”

Có vẻ như bị ta nhìn đến không được tự nhiên, nàng lại thấp giọng nói thêm gì đó, ta lại gần mới nghe thấy được…

“Nhà thờ thánh quang…”

Nói xong, vị cô ngương ngốc chậm nửa nhịp này dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn ta, có vẻ như mong ta với thân phận thánh kỵ sĩ sẽ đồng ý với đề nghị của nàng.

Ta có thể lý giải ngươi đã đi theo thánh quang mấy trăm năm, sau đó lại gửi thân nơi luật pháp, lại còn là một hôi tinh linh đi theo con đường cứu chuộc của nữ thần ánh trăng, nhưng đồng thời thờ phụng ba chân thần thật sự là điều có thể à?

Coi như chân thần trật tự không hạn chế người nhập giáo, cũng không cấm tín ngưỡng trùng lặp, có điều làm một thần chức giả, ngươi giữ chút tiết tháo được không, làm vậy không sợ một đạo thần phạt hạ xuống đập chết tươi sao?

Ta sớm nên biết thân sĩ liên mình sẽ không có người bình thường, dù bề ngoài nhìn bình thường thì bên trong cũng bất thường, kể cả có người bình thường lẫn vào thì một thời gian sau cũng bị nhiễm và trở lên dị thường (nhìn Casio đầy đồng tình). Đại khái có lẽ chỉ có Gatling không ở đây là tốt một chút.

“Chờ chút, không đúng, Gatling đâu rồi?”

Rõ ràng thiếu mất một người, ta làm sao có thể yên tâm, tên này rõ ràng là kẻ nguy hiểm nhất nha.

“Từ lúc chúng ta bắt đầu đã không thấy hắn đâu, đại khái…”

“Ầm ầm.”, “Ầm ầm!”, sau một chuỗi tiếng nổ, tiếng tường sập và đám khói bốc lên, ta bất lực ngửa mặt nhìn trời. Quyết tâm ngày mai tìm mấy người bình thường càng kiên định hơn.

‘Đại khái hắn…”

“Không cần nói nhiều, ta đã biết. Lần sau nhớ trói hắn bằng xích, trông coi thật kĩ, cứ nói là lệnh của ta.”

Không cần nói thêm, ta hiểu đươc suy nghĩ của tên vương tử kỳ ba kia. Trong đầu hắn: dọn dẹp xong = cứ điểm chuẩn bị xong = khởi động thiết bị cảnh vệ = bố trí vô số bẫy rập và tạc đạn = an toàn hàng đầu = buổi tối có thể ngủ ngon.

“An toàn số một! Không cần cảm tạ ta.”

Một khắc sau, tên vương tử đó bỗng nhiên chui ra từ ngóc ngách nào đó, tự hào giương lên ngón tay cái. Tuy không nhìn rõ nét mặt phía dưới mũ giáp, nhưng ta có thể khẳng định hắn đang cười đắc ý.

“I will be back!”

Không hiểu sao, nhìn tư thế giơ ngón tay cái của hắn, ta lại nhớ tới lời thoại của tên người máy tương lai nổi tiếng nơi thế giới cũ. Lòng hiếu kỳ của ta về bộ dạng của Gatling phía dưới mũ giáp bắt đầu nổi lên, chẳng lẽ là con rối sắt thép? Chắc thế nên mới dạy mãi vẫn không thấm thế này.

“Haizz, quên đi, tức hắn cũng bằng thừa, đã không phải lần đầu tiên.”

Có một số người chú định ngoan cố cả đời, dạy thế nào cũng không sửa. Gatling tuyệt đối là điển hình trong số đó.

Nhìn khói đen cuồn cuộn ngoài cửa số, suy xét đến huyết áp của mình có vẻ càng ngày cang cao dẫu tuổi chưa có bao nhiêu, dù đã giận xanh mặt ta vẫn lấy tay che kín ngực, thầm đếm từ một đến mười để áp chế cơn tức và huyết áp của mình.

“Nghĩ lạc quan chút, tạc thì tạc, cũ không đi thì mới không đến, dầu sao cũng đến lúc bố trí trang bị phòng ngự mới. Chờ chút, hắn đã tạc cái gì nhỉ?”

Chúng ta mới đến, lại không có phóng khác, làm gì có người nào đến để xúc phát tạc đạn vừa bố trí xong?

“Fuck! Bữa tối của ta! Đồ dùng hàng ngày của ta! Đám sách quý ta lén mua! Gatling! Tên ngu nhà ngươi! Tuyệt bản cất kỹ của ta! Nó quý lắm ngươi biết không?!?”

Ta xông ra ngoài, quả nhiên, không có gì ngoài ý muốn, kẻ xui xẻo vừa rồi là người giao hàng. Giờ hàng hóa đã bay lên trời, người đánh xe và công nhân khuân vác sợ run run ngồi ôm nhau dưới đất, những đồ vật trân quý đó toàn bộ đã biến thành phế phẩm.

“A a a a! Ta không chịu được nữa! Cấm có chạy! Đứng đó, đợi ta giết các ngươi xong mai đi chiêu mốt chút người bình thường đến!”

Căn dây thần kinh bình tĩnh cuối cùng của ta đứt phựt, huyết áp cái gì vứt ra sau đầu. Đám biến thái, ăn một chiêu đại phá tà trảm của ta.

“Cha mẹ trên trời linh thiêng, ta cuối cùng đã hiểu nỗi khổ của các ngài, đi làm vất vả về lại còn phải chịu đựng việc nhà cửa bị trẻ con nghịch phá lật trời, cùng ta hiện tại không sai biệt là bao. Ta sám hối, ta có tội, có thể hay không đừng đưa thêm đám trẻ con lớn đầu đến đây nữa, cứ tiếp tục như vậy ta đến buông tay nhân gian lúc chưa đầy hai chục mất.”

Nhật ký của người nào đó ghi những dòng đầy tâm huyết như vậy, nhưng sự thực đã chứng minh, biến thái luôn thích tụ quần, nó là một loại bệnh, biết truyền nhiễm. Kể từ lúc ta đặt tên liên minh thân sĩ, mọi chuyện đã được định đoạt…


Nơi đây là một quần cung điện cổ phác, trên vách tường không có họa tiết, trên mặt đất không có thảm sản, đến một vật trang trí như bình hoa cũng không có. Đây, là nơi ở của kẻ quyền lực nhất đế quốc Oran.

“Mặt mũi mới cần xa hoa, mặt mũi là để cho người ngoài xem. Đem đám đồ vật loạn thất bát tao đó ném ra ngoài hết đi, nhìn nhức cả mắt.”

Khi đại thần trong triều khuyên Dasos nương theo các tiên đế xây cung điện trước lễ đăng cơ, hắn nem ra câu nói này rồi tiến vào ở khu lãnh cung của tiền nhậm hoàng đế.

“Nữ nhân? Không có hứng thú. Nếu là nữ nhân của người khác chắc có lẽ hứng thú một chút, nếu là lãnh thổ của người khác thì càng hứng thú hơn.”

Lang vương tương lai từ trước tới nay không hề che giấu dã tâm xâm chiếm của mình, mà chính vì năng lực đem dã tâm hóa thành hiện thức ấy mới khiến hắn chiến thắng bảy anh em còn lại, trở thành vị hoàng đế kế nhiệm của dế quốc Oran.

Chiến tranh? Sau khi Dasos đăng cơ, trong vòng năm năm khẳng định sẽ có. Đây là lời nhận định mà đa số nhà ngoại giao và nhà phân tích tình thế trên thế giới công nhận.

Nếu là nước nhỏ, loại chiến tranh cuồng nhân này sẽ không ngồi ổn trên ngai vàng, đáng tiếc Oran lại là nước lớn, lại vừa trải qua thời kì tích lũy dài lâu, dân chúng phổ thông và lĩnh chủ đều cần một cuộc tẩy bài để tìm kiếm cơ hội đề thăng. Trong khi đó các nước xung quanh Oran đều là nước nhỏ yếu, với tình huống như vậy, hiện tại độ ủng hộ của nhân dân đối với Dasos cao đến đáng sợ.

Renee và Kelly không đoán sai, Dasos nói rõ muốn lấy lực ép người, ngươi phục thì quỳ xuống, không phục thì cũng không sao, ta đã có lý do đến đánh cho ngươi phục.

Chỉ có một điểm hai người không đoán được, đó là dã tâm của Dasos, một nước phụ thuộc đâu đủ thỏa mãn hắn cho được.

“An bài xong xuôi sao? Nghi thức tuyển bạt kỵ sĩ thủ hộ cho vị công chúa kia?”

Giống như ghi chép trong lịch sử nguyên bản, Dasos cũng là một tên rất đẹp trai. Sống mũi cao ngất, khuôn mặt vuông vắn tràn đầy khí khái, bộ tóc dài màu đen kéo đến giữa eo nhưng lại không tạo cảm giác mềm yếu, có lẽ là bởi vì đôi mắt ưng đầy tính xâm lược đó vẫn luôn khiến mọi người không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Mà giờ đây, nếu nhân dân của Đông Lam mà nghe được lời hắn nói, vậy tuyệt đối sẽ đem mạng ra liều.

“Đã chuẩn bị tốt, hai truyền kỳ, bốn hoàng kim, mười sáu bạch ngân. Đế quốc Oran của chúng ta có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, đây là cho nàng mặt mũi, hẳn đã tiện nghi nàng rồi.”

“Hừ, đừng xem thường huyết mạch đó, nếu không phải bọn họ gây lên mấy cuộc chiến dịch kia, triệt để hủy diệt bao nhiêu đế quốc cường đại thì giờ chúng ta thật sự có thể quật khởi sao? Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cực quang kỵ sĩ trong truyền thuyết chính là binh chủng hoàng kim hiếm thấy, dù chỉ lưu lại một tia một hào cũng có thể đem thực lực của vệ đội hoàng gia nâng thêm một bậc.”

Đúng vậy, từ lúc bắt đầu, Oran đã không muốn bất cứ nước nào trở thành nước phụ thuộc, cái mà chúng muốn đó là thôn tính tất cả.

Kỵ sĩ thủ hộ? Trong từ điển của Nahri, từ này còn một nghĩa khác là ‘tình nhân ngầm’. Đương nhiên, thường chỉ có những vị nữ sĩ bởi lý do nào đó mà không thể kết hôn mới tự mình tuyển chọn loại kỵ sĩ này. Hiển nhiên, lần này Dasos không tính hỏi ý kiến Renee, trực tiếp dâng lên một đám.

Giờ vương thất của Đông Lam chỉ còn một vị công chúa, nếu hôn phu của nàng là người Oran, vậy vương tử đời tiếp theo sẽ có một nửa dòng máu là của Oran, tự nhiên tương đương với quốc gia này đã bị Oran thôn tính.

Mà nếu nàng cự tuyệt? Tốt, đã có lý do khai chiến, mọi chuyện càng trực tiếp.

Cự tuyệt hội minh? Bị thôn tính!

Cự tuyệt kỵ sĩ thủ hộ? Bị thôn tính!

Chấp nhận? Bị thôn tính!

Oran hiện tại đang lấy mạnh hiếp yếu, lại không cần mặt mũi, có vẻ như công quốc Đông Lam đã đến đường cùng.

Trên bức tường của căn phòng giản đơn này có treo một tấm bản đồ lớn, tại đó, vị trí của công quốc Đông Lam và mấy quốc gia xung quanh đã bị cắm đầy những lá cờ đủ màu sắc, đó là những địa điểm có ý nghĩa chiến lược trọng đại.

Lang vương vừa đăng cơ đã đem ánh mắt của thú săn chỉ hướng các nước nhỏ trong hội minh, mà khối thịt béo làm hắn hứng thú nhất, chính là công quốc này.

Chỉ cần lấy được nó, cả phương bắc sẽ không còn địch thủ, có thể khai thông con đường đến tận biên giới lãnh thổ của người thú, Oran cũng nghênh đón đỉnh cao mới.

Mặt khác, phương bắc tràn ngập các loại khoáng sản trân quý, giao dịch ở biên cảnh cũng là một món lợi nhuận khổng lồ. Đó, là hòn đá tảng cho chiến lược xưng bá đại lục.

Khi đám hạ thần vừa rời đi, lang vương trẻ tuổi lại nhắm mắt trầm tư… tất nhiên, trên thực tế, hắn đang lập liên hệ với một người giấu mình trong bóng tối.

“Hê hê, làm tốt lắm, không hổ là con trai của Crowen. Tuyển chọn ngươi lên ngôi quả nhiên là chính xác nhất. Sự hợp tác giữa chúng ta sẽ được nâng lên một tầm mới.”

“Hừ, đám quạ đen dơ bẩn, ta không quan tâm tại sao các ngươi vẫn chấp nhất đối đầu với dòng máu kia, nhưng chỉ cần các ngươi có thể chứng minh giá trị của mình, ta sẽ không trở thành một vị quân vương keo kiệt.”

“Vậy chúng ta cảm ơn bệ hạ trước, chỉ cần có thể triệt hạ tận gốc huyết mạch này, chiêm tinh tháp chúng ta nguyện ý trả ra toàn bộ lòng trung thành của mình, thỉnh ngài chờ đợi màn biểu diễn của chúng ta.”

Trên nóc hoàng cung, trong cơn gió bão, một con quạ đen giương cánh, bay vút lên trời, biến mất trong đám mây đen.

“À há? Trung thành? Một đám vong hồn sớm đã chết. Bị Vĩnh Dạ đại đế tàn sát, còn sót lại chút nghiệt chủng còn xứng dâng lên lòng trung thành cho ta? Chẳng qua, đó quả là một đám chó cắn người rất tốt, phải không, Crowen?”

Vị hoàng đế trẻ tuổi nói với chiếc giường của mình, dưới đó có một nhà tù ngầm, giam giữ một lão giả tiều tụy.

“Thằng con bất hiếu, giết ta, ta sẽ không nói cho ngươi bí mật cuối cùng của Oran này. Ngươi vĩnh viễn sẽ là một tên vua không hoàn thiện.”

Đáng tiếc, thiết kế của nhà tù ngầm chỉ cho phép tiếng nói từ bên trên vọng xuống, không cho phép tiếng động từ dưới vọng lên. Lời kêu là của lão ta cuối cùng chỉ có thể trở thành tiếng vang tuyệt vọng dưới lòng đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK