Mục lục
[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 112: Thủ đô mưa

Mùa hè năm ad1897 chắc chắn sẽ là thời gian mà nhiều người ghi khắc trong lòng.

Nó là năm thánh chiến vĩnh hằng bắt đầu, là năm hải tộc bước lên vũ đài lịch sử, đó cũng là năm thủ đô mưa – Kagoshi đản sinh. Những thứ ghi vào trong lịch sử để người đời sau ghi nhớ, trong năm này xảy ra rất nhiều.

Từ lúc bắt đầu, tất cả mọi người, bao quát cả ta, đều đánh giá thấp hải tộc, cũng đánh giá thấp hai vị thần đứng sau bọn chúng.

Để có được phán đoán chuẩn xác, trước tiến phải có tình báo toàn diện và chân thực. Đáng tiếc, tin tức về hải tộc quá ít, lúc đầu khi đấu với chúng, cho dù chiến lược gia cao minh nhất cũng chỉ có thể phán đoán đôi chút dựa vào kinh nghiệm nghèo nàn về hải tộc trước đây.

“Lần này chắc chỉ là một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ, thậm chí chưa chắc đã đáng gọi là chiến tranh, chỉ là một lần tập kích các đô thị ven bờ. Dù sao hải tộc không thể sinh sống trên mặt đất, không thể chiến giữ lãnh thổ của chúng ta. Chẳng lẽ bọn chúng còn đòi chiến thắng bằng cách giết sạch sinh vật trên mặt đất sao? Loại chiến tranh không đủ lợi ích này không có ý nghĩa, hải tộc cũng là chủng tộc có trí tuệ, chỉ cần không gian sinh tồn của chúng và ta không tương đồng, đấu tranh và xâm lược là không ý nghĩa, cũng không thể phát sinh.”

Các cuộc chiến giữa quốc gia và dân tộc thường có nguyên nhân bản từ lợi ích, cho dù không gian sinh tồn hay là tài nguyên khoáng sản, thậm chí là vì mâu thuẫn nội bộ giữa cao tầng lãnh đạo hay vì thu hoạch lòng dân lòng quân đều có khả năng tạo thành chiến tranh. Nhưng nếu một cuộc chiến không có đầy đủ lợi ích, hoặc thứ trả giá cao hơn thu về, vậy tỉ lệ phát sinh cuộc chiến đó thấp đến mức có thể bỏ qua.

“Hải tộc không thể ở lâu trên mặt đất, bọn họ chỉ là pháo hôi do tà thần phái lên quấy nhiễu, chỉ cần kéo dài thời gian, bọn họ nhất định sẽ lại quay về biển.”

Nhưng mọi chuyện xưa nay không phải tuyệt đối, cho dù là thần cũng không thể chắc chắn nói đúng mọi chuyện. Thần minh đứng trên nhân thế, nhận người phàm tín ngưỡng sùng bái, cũng căn cứ thần chức mà che chở những tín đồ của mình; nhưng nếu hắn dám bức tín đồ xông vào một cuộc chiến không có lợi ích mà lại chịu chết trăm phần trăm, vậy thì đám tín đồ kia lá mặt lá trái còn là may, cải tín bỏ đi cũng là chuyện thường.

Đây chính là nguyên nhân căn bản để Oran luôn làm theo chính sách tiêu cực tránh chiến. Khi các trí nang luôn vỗ ngực lấy tính mạng bảo đảm thế công của hải tộc chỉ ngoài mạnh trong yếu, sớm muộn sẽ rút lui, vậy Dasos còn quyết tâm thúc đẩy bộ đội xông lên hiến máu bán thịt làm gì.

Cũng vì thế, tuyệt đại đa số tầng lớp thống trị Oran vẫn bỏ qua uy hiếp ngay trước mắt, đem tinh lực đều đi tính toán đến người cùng tộc với nhau.

Nhưng thực tế tình báo giữa song phương không cân bằng do hải tộc có thể lên bờ mà hầu hết chủng tộc trên mặt đất lại không thể xuống nước. Còn Traxex vốn đã rời biển mấy tháng, cũng không biết được những biến hoá long trời lở đất trong nội bộ hải tộc theo tác động của sự kiện thuỷ thần tỉnh giấc.

Hải dương vô tận, tài nguyên bao la, thế nhưng dù chiến lực của hải tộc không phải thấp, cuộc sống sinh hoạt của họ thực tế còn khổ cực bi thảm hơn các chủng tộc trên mặt đất nhiều.

Nói rồi vẫn phải nhấn mạnh lại, biển sâu là nơi cực kì nguy hiểm, giá lạnh, áp suất là thứ trí mạng, trên thực tế, những con quái vật biển khổng lồ kia mới là chủ nhân chân chính của biển cả, hải tộc chỉ có thể kiếm ăn sinh sống ở những vùng thềm lục địa, nơi hải quái chẳng thèm ngó tới.

Vùng thềm lục địa không rộng lớn, vì vậy, hải tộc luôn phải đối mặt với một vấn đề muôn thuở - thức ăn.

Bầy cá trong biển là vô tận? Xin lỗi, cá ở biển cạn rất có hạn, đa số bầy cá đều đã có chủ, biển sâu lại không thể đi, gieo trồng nông nghiệp trong biển cũng là chuyện cười. Chính vì thế mà tất cả các bộ lạc hải tộc đều sinh sống du mục chăn thả bầy cá, cũng giống như các bộ lạc trên mặt đất chăn thả gia súc vậy.

Cá bình thường ăn hải tảo và sinh vật phù du, cá ăn thịt lại truy đuổi những loài cá bình thường, thế rồi vì có sự nhúng tay của hải tộc, cân đối tự nhiên trong khu vực chăn thả ngư nghiệp sẽ bị phá hoại, khi tài nguyên xung quanh tiêu hao không còn, các bộ lạc không thể không di chuyển.

Hải tộc trên thực tế cũng giống như Centaur, chỉ khác là Centaur chăn nuôi bò dê, đuổi theo cỏ nước, hải tộc chăn nuôi bầy cá, truy đuổi triều tịch.

Những thiên phú ca hát của mĩ nhân ngư và hải yêu kia trên thực tế không sinh ra với mục đích thần kì gì, nó cũng giống như tiếng sáo tiếng kèn của người chăn dê, sinh ra với mục đích phục vụ kêu gọi bầy cá.

Chuyện chăn thả cá là một việc khổ sai, đuổi theo triều tịch cũng cần kinh nghiệm phong phú, nguy hiểm trong việc này rất lớn, ai biết đâu lúc di dời liệu có đụng phải hải quái hay bộ lạc đối địch hay không. Nếu vận khí kém, mấy lần di chuyển liên tiếp đều gặp bất trắc và tổn thất lớn, kia cũng là lúc bộ lạc sắp giải tán.

Các bộ lạc du mục có tính công kích rất cao, không ít bộ lạc đều có nghề tay trái là lính đánh thuê, thậm chí bản thân chúng chính là giặc cướp. Tính du mục cũng khiến cho các quốc gia mang tính trung ương tập quyền không thể đản sinh, bởi lẽ, chỉ cần nhân số bộ lạc đạt đến mức nhất định, khi không vượt qua được vấn đề tranh đoạt không gian sinh tồn và tài nguyên hữu hạn, nhất định sẽ phân liệt giải thể.

Một cuộc sống tương đối ổn định, không phải đối mặt với những nguy hiểm khi di chuyển là khát vọng từ đáy lòng của hải tộc, cũng là nguyên nhân của cừu hận và đố kị giữa họ với các chủng tộc trên mặt đất.

“Vì đâu đám sinh vật yếu hèn khiếp nhược đó lại có được cuộc sống hanh phúc ấm no, mà chúng ta đến mai ngủ ở đâu cũng không biết?”

Vì vậy, thứ mà Thuỷ thần Eiros và nữ vương phong bạo hứa hẹn, thứ lợi ích không thể chống cự đối với hải tộc, thứ khiến họ cam nguyện trở thành pháo hôi của thánh chiến đã rất rõ ràng.

Một thủ đô.

Một thành thị trung tâm, thứ bàn đạp dẫn đến thế giới mới, một thánh địa trong lòng tất cả hải tộc. Mà sau khi nó được xác định, một vương quốc thuộc về chính hải tộc sẽ được hình thành.

Hải tộc không thể rời nước, vậy có sao, chỉ cần nơi kia mưa không ngừng trút, trên mặt đất luôn hãm sâu vào nước là được rồi. Hải tộc ở đây sẽ có thể sống tự do, chỉ cần lưu lại một vùng đất khô ráo bên ngoài thành làm đồng ruộng, nô dịch bọn sinh vật trên mặt đất làm nông phu, vậy là không cần sợ vấn đề lương thực nữa.

Tại thế giới ma pháp, chuyện như vậy có khả năng làm được. Thần thủ hộ của hải tộc, nữ vương phong bạo có đủ thần chức gió bão và sấm chớp, Thuỷ thần Eiros thì càng không cần nói, các nàng bắt tay lại với nhau, tạo ra một thành thị quanh năm mưa rào không phải chuyện không tưởng.

Trong ‘lịch sử’ ta biết, các nguyên tố thần cổ xưa chính là đám Boss thế giới đầu tiên trong game, nhưng bọn họ đều quá mạnh, thậm chí những chân thần yếu nhược cũng không thể so sánh với họ. Vì vậy, đám đại thần ‘GM’ liền bắt tay an bài một chuỗi sự kiện, khiến đám xui xẻo vừa tỉnh ngủ này lập tức chết thảm trong tay các dân bản địa và đám ‘anh hùng tinh anh’, khiến các sinh vật nguyên tố dưới tay bọn họ trở thành quái luyện cấp của các ‘anh hùng’.

Nhưng thế giới chân thực không có tồn tại của GM, cũng không có vô số ‘anh hùng’ không sợ chết. Thế nên đừng mong có đám kẻ mạo hiểm nào đó gặp phải nguyên tố thần tỉnh giấc rồi cùng nhau bạo vận khí đồ thần chứng đạo, đơn giản chỉ là đến cống hiến lên linh hồn và nhục thân làm đồ bổ thôi.

Ngoại trừ kẻ xui xẻo Arorawis gặp phải nhóm chúng ta, các nguyên tố thần khác đều thành công thức tỉnh. Những tồn tại như bọn họ, nếu đã ra tay tất nhiên sẽ cải biến tất cả. Các kịch tình trên ‘lịch sử’ kia từ vừa bắt đầu đã lệch khỏi quỹ đạo.

Với thứ lợi ích có thể triệt để thay đổi vận mệnh của mình và đời đời con cháu, lần này hải tộc không tính toán tập kích tiểu đả tiểu nháo, họ quyết định đánh cược tất cả để tiến hành chiến tranh. Trong khi đó, Oran vẫn còn đang mơ về giấc mơ siêu cấp đế quốc, xem nhẹ đi thực lực và quyết tâm của đối thủ.

Hôm nay, cùng với đại điển đăng cơ trên mặt đất, một cuộc tế điển dưới nước cũng được cử hành, mà quy mô của nó còn lớn hơn gấp bội.

Tại nơi nào đó dưới đáy song, dưới sự che lấp của ma pháp sương mù, cảnh tượng đang vô cùng bận rộn.

Trên trăm tinh anh hải tộc làm thủ vệ, vô số cường giả tụ tập nơi đây, hoàng tộc Naga ngạo mạn vô lễ nay tươi cười khiên tốn, Sea giant hung hãn thị sát cũng bỏ lại cây mỏ neo bất li thân bên ngoài rồi cúi đầu trầm mặc.

Thứ có thể khiến đám thô lỗ dã man này nguyện cúi thấp đầu, chỉ có thể là tồn tại chí cao vô thượng.

Trên tế đài khổng lồ tạo bởi san hô bảy màu có hai chiếc vương toạ một lớn một nhỏ. Cái nhỏ đang trống, còn cái lớn thì đang bị một mĩ nhân thân người đuôi cá, băng thanh ngọc cốt ngồi lấy.

Dù so với cả toà tế đàn, thân hình của nàng có vẻ nhỏ nhắn mĩ lệ, nhưng thực ra nàng còn cao lớn hơn cả tên Sea Giant khôi ngô mạnh mẽ nhất, nét mĩ lệ vượt xa với hoàng tộc mĩ nhân ngư, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn ra màu da thuỷ linh linh của nàng có chút trong suốt, hệt như được tạo thành bằng nước.

“Bắt đầu đi!”

Thanh âm của thuỷ nguyên tố thần Eiros vang lên thanh lãnh, mang chút hư nhược, xuất hiện bên tai của tất cả hải tộc ở đây. Nó không phải ma pháp, mà càng giống như là nước sông vâng mệnh truyền đạt ý chí của quân vương bọn chúng.

Nơi đây là dưới nước, là thế giới của Eiros, nàng ở đây có được quyền lực vô tận và uy năng vô thượng.

Sau khi lời thốt ra từ miệng Eiros, tế điển chính thức bắt đầu.

Nàng điểm nhẹ trong hư không, một cánh cổng hư ảo được mở ra, mặt bên kia chính là vị diện thuỷ nguyên tố, là nhà của Eiros, là vương quốc của nàng.

Vô số thuỷ nguyên tố dũng mãnh trào ra, sau đó hoá thành nước cất tan ra trên tế đàn, khiến nó càng ngày càng bừng sáng.

Thuỷ nguyên tố cỡ trung, thuỷ nguyên tố đốc quân, thuỷ nguyên tố nguyên lão… từng tên cường giả mạnh mẽ chủ động hoá mình thành cống phẩm. Các sinh vật nguyên tố xưa nay chưa từng sợ hãi cái chết, chết đối với chúng chỉ là con đường để quay lại thế giới của chính mình.

Một bên khác, từng tên tế tự mặc áo bào đen cũng đi lên tế đàn, họ là mục sư của nữ vương phong bạo, mỗi kẻ đều có khả năng hô mưa gọi gió, cuộn lên sóng biển cắn nuốt thuyền bè, họ có quyền lực và uy vọng cực cao tại các bộ tộc sở tại.

Nhưng lúc này đây, tất cả đám mục sư này đều làm một việc giống nhau – – nhặt lấy một con dao găm, đâm vào tim mình, sau đó ngã xuống trong thoả mãn.

Khi những mục sư này ngã xuống, trên vương toạ nhỏ cũng bắt đầu ngưng tụ một hư ảnh. Nàng chỉ có thân hình bằng một phàm nhân chứ không cao lớn như Eiros, tuy nhiên, bất cứ hải tộc nào nhìn thấy nàng, đều run rẩy cúi đầu.

Nàng là tà thần, dù trên mặt đất ít người biết đến, thế nhưng nàng vẫn là thần. Tà thần xưa nay đều thích thu được nghi lễ huyết tế từ tín đồ, hiện tại, ý chí của nàng đã hàng lâm nơi đây.

“Linh hồn của ngươi sẽ tiến vào thần vực của ta, sự tích về ngươi sẽ được người đời sau xưng tụng.”

Phân thân của chân thần lói lên lời tán thưởng khiến bước chân của các mục sư mặc bào đen nhanh hơn, tranh đoạt lấy cơ hội thể hiện trước mặt vị thần mình tín ngưỡng.

Từng tế phẩm ngã xuống, hư hảnh của nữ vương cũng ngày càng chân thực, không trung phía trên mặt sông cũng bắt đầu hiện ra gió bão sấm chớp ngập trời.

Giống Eiros, dáng vẻ của nữ vương phong bạo cũng mang theo nét của hải tộc. Khi thời khắc phân thân hoàn toàn hoá thành thực thể, vị nữ vương với tính cách nôn nóng thô bạo này không do dự bắt đầu bóc mở hạo kiếp của những sinh vật trên mặt đất.

“Thủ đô của Oran từ đây không còn. Từ nay về sau chỉ có vương đô của hải tộc, thủ đô mưa Kagoshi. Con dân của ta, dùng hai tay các ngươi đoạt tới vương thành trong mộng đi.”

Ý chí của thần truyền đạt theo gió bão, sau đó, cụ phân thân này cũng nối tiếp các mục sư, nhặt lên dao găm đâm vào lồng ngực của mình. Khi ý chí trên phân thân quay về bản thể, thần lực màu đen từ trên nó chảy ra, hoá thành vòi rồng.

Việc hi sinh phân thân của nữ vương phong bạo sẽ khiến bản thể nàng yếu đi không ít, thế nhưng thánh chiến vừa bắt đầu, phe hỗn độn đã dân lên món lễ vật lớn như vậy, chật tự chư thần khẳng định rất đau đầu.

Lúc này, vô số vòi rồng đã nối thẳng đến đám mây, tuần hoàn tự nhiên mới đã hình thành, ý chí của thuỷ nguyên tố thần cũng được hạ đạt.

“Ta trao cho Kagoshi tên gọi thủ đô mưa, trong phạm vi của nó, nước mưa sẽ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, các cư dân của nó cũng mãi trở thành quyến thuộc của nước.”

Trước mặt gió bão, trước mặt vĩ lực của thần linh, giới hạn của mặt nước và bầu trời bị đánh đổ, vô số gợn sóng bị cuốn lên tân mây để hình thành nước mưa. Sau đó, một sự kiện quỷ dị hiện ra, nước lụt bắt đầu lên khắp các khu vực của thành Kagoshi, chỉ riêng khu ven sông vốn bị ngập thì nay nước bắt đầu rút.

Không lâu sau đó, khi tất cả toà thành đều bị ngập trong nước khoảng một mét, mưa rào nhỏ lại rất nhiều. Đến đây sắc mặt của Eiros cũng trắng bệch, phải nhờ tới sự giúp đỡ của thuỷ nguyên tố công tước mới bước qua được cổng không gian đi về thuỷ nguyên tố vị diện, sau lần này, nàng lại phải chìm vào giấc ngủ.

“Làm theo ý chí của nữ vương, đoạt lấy thứ của chúng ta.”

Rồng chín đầu vốn trầm mặc nay ngẩng đầu rít gào, Sea Giant nhặt lấy mỏ neo xông lên, Naga thì bắt tay chuẩn bị cho các phép thuật đặc thù.

Hadaraa đã nín nhịn đủ lâu, nó từng bước từng bước đạp lên nền toà thành này, khiến toàn bộ mặt đất phải run rẩy.

Sóng thần sụp xuống, nước mưa và lũ lụt ngập đến giữa eo khiến tầm nhìn mơ hồ hành động khó khăn. Các đội quân phòng thủ của Oran bị thiên tượng quỷ dị buộc lâm vào cảnh chiến đấu gian khổ trong môi trường xa lạ.

“Ác long! Chết đi!”

Tia chớp màu bạc phá tan không trung, một chiếc đầu phía trước nhất của Hadaraa bị chẻ làm đôi, máu rồng màu lục phun như thác, hôi thối ô nhiễm cả một vùng sông.

“A a a a, tên đồ tể đáng chết!”

Các phàm nhân đang bị hải tộc liên tiếp bức lùi, anh linh Basra, xông lên tuyên chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK