• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

(*)Nhân đô bất kiến có nghĩa là không gặp bất cứ ai, nhưng dịch ra không có câu nào đủ hay nên ta để nguyên.

Khiến Hà Kỳ Nguyên kinh ngạc chính là bí quyết luyện Tử Tâm Kim Thể trước nay hắn chưa từng hiểu biết, nhưng lúc nguy cấp này lại có thể lĩnh ngộ, buông lỏng đan điền, khiến mình thuận lợi tu luyện Tử Tâm Kim Thể.

Đêm dài đằng đẵng cứ như thế yên lặng trôi qua. Mặt trời trước sau như một mọc lên từ phương đông. Lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào động, đồng hồ sinh học của Ngọc Diệu Âm cũng vừa đến giờ tỉnh.

Nhìn hai người đang luyện công, Ngọc Diệu Âm không lên tiếng quấy rầym nhẹ chân bước ra cửa động.

Không nhìn thì không sao, nhìn thấy rồi nàng lại sợ hãi kêu lên một tiếng, nơi hạ trại tối qua thoáng cái như chừa từng xuất hiện, sạch sẽ không chút dấu vết.

Ngọc Diệu Âm hoảng hốt, khẩn trương nhìn Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên. Không gian nhỏ như vậy còn bị nhìn chằm chằm, hai người tự nhiên cảm giác được mà ngừng tu luyện.

Hai người mở to mắt nhìn Ngọc Diệu Âm, Ngọc Diệu Âm đưa tay che miệng chặn tiếng nấc nghẹn, dùng ngón tay chỉ ra ngoài.

Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên thò đầu nhìn ra, nhìn về phía nơi hạ trại, lập tức chán nản vô lực ngồi xuống, bên ngoài không có bất cứ thứ gì, ngay cả miếng vải lêu rách cũng không thấy, khẳng định không phải là mọi người đã rút về thuyền.

Tình huống thương vong lúc tối rất rõ ràng, sao có thể thu dọn nơi này không dư chút rác rưởi, huống chi nếu muốn đi, họ căn bản sẽ không sửa sang lại, dù sao cũng là nơi chỉ ở một lần.

Là thứ gì có thể khiến cho tất cả biến mất sạch sẽ, ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cả buổi không nói nổi một câu.

Ngọc Diệu Âm lập tức nghĩ đến thuyền lớn, ba người không biết có khả năng trốn tới thuyền lớn hay không, nếu đống bè trúc không bị phá hư, vậy hẳn không có vấn đề gì.

Đang lúc Ngọc Diệu Âm định ra ngoài xem bè trúc còn đó hay không, trong não đột nhiên có một giọng nói nhắc nhở: “Bây giờ vẫn chưa thể ra ngoài, phải đợi đến giữa trưa lúc mặt trời lên cao.

Tuy rằng Ngọc Diệu Âm rất bất mãn việc có gì đó trong người mình, nhưng nàng có thể tìm được sơn động này cũng nhờ tiếng nói nhắc nhở kia, ba người mới có thể giữ được tính mạng, có lẽ nó tạm thời sẽ không hại bọn họ.

Ngọc Diệu Âm nói lại với hai người kia, hai người có thể nhờ nàng mà thoát được một kiếp, đương nhiên bội phục Ngọc Diệu Âm sát đất, tình huống trước mắt không biết làm thế nào cho phải, vì thể nghe theo đề nghị của Ngọc Diệu Âm.

Thời gian chờ đợi vô cùng buồn chán, nhất là khi mọi người cơ bản không dám tùy tiện lộn xộn, đại tiểu tiện gì cũng nhịn, càng đứng nói đến ăn uống gì, chẳng ai lại vì những chuyện này mà vứt bỏ tính mạng của mình.

Thời gian trôi qua mỗi phút trong giày vò, mãi đến khi mặt trời đứng bóng, Ngọc Diệu Âm cầm bông mạn châu sa, ra hiệu hai người đi theo mình, bởi vì trong lúc đang chờ đợi, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một con đường, chuyện này đối với Ngọc Diệu Âm quả đúng như là hạn gặp mưa rào.

Ngọc Diệu Âm đối chiếu với tình huống trên bãi cát, sau đó thuận lợi chạy theo con đường nhỏ kia tới một bờ biển khác, nơi này vốn sát bên nơi mà bọn họ tiến vào đảo, chẳng hiểu sao lúc đầu lại không hề phát hiện.

Khiến cho ba người mừng như điên chính là có một thuyền mã đầu mộc ở đó, ba người nhanh chóng nhảy lên, dùng hết sức đẩy thuyền ra, đầu thuyền cũng không làm động sóng, tốc độ vừa đủ, che chắn hơi thở cả ba người, từ xa nhìn lại chỉ như một con thuyền vô chủ trôi dạt mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK