Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
“Người như vậy rất nhiều, về sau làm nhiệm vụ nhiều muội cũng sẽ quen dần mà thôi… Uy Bá này không tính là mạnh, ta có thể đánh thắng, nhưng mấu chốt là đám huynh đệ đằng sau hắn đều có thực lực không tồi, nếu quả thật không cho chúng mặt mũi, người chịu thiệt sẽ là chúng ta.”
Ngọc Diệu Âm nghĩ đến hơn mười người sau lưng Uy Bá, nếu theo tiêu chuẩn, toàn bộ tổ bảy hai cũng không đánh thắng được chúng.
“Bọn họ đã mạnh như vậy sao còn đồng ý cho chúng ta một nửa?”
“Con thỏ nóng quá sẽ cắn người, nếu ép chúng ta đánh nhau, bọn họ cũng sẽ chịu tổn hại, hơn nữa đánh nhau với chúng ta lúc này thì không bằng tìm người khác đánh cướp, hơn nữa chúng ta cũng không thể coi là dê béo, bọn họ đương nhiên không có hứng thú cùng chết với chúng ta.”
Bây giờ Ngọc Diệu Âm mới hiểu được mớ bòng bong bên trong, nhưng cướp bóp quả thật là một vốn bốn lời, đoàn người bọn họ gặp may, đi hơn nửa tháng tìm được mấy con thú con, mà đá ăn cướp chỉ cần đứng chặn ở đây đã thu hoạch được một nửa rồi.
“Phương pháp này của ta kỳ thực cũng là luật ngầm, đa số đám cướp đều có quy củ như lưu truyền, chỉ bàn luận với đầu lĩnh, đánh tượng trưng rồi giữ lại 50% là được.”
“Hơn nữa bọn họ biết trên người chúng ta cũng khoong có bảo bối gì, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, bọn chung thả chúng ta ra còn có lợi hơn, chỉ cần chúng ta để lại 50%, bọn chúng sẽ không chém tận giết tuyệt.”
À, thì ra còn có chuyện như vậy.
“Kế tiếp còn gặp nữa không?”
“Chiếu theo tình hình này nhất định sẽ còn gặp lại, nếu vừa rồi chúng ta không gặp được bọn chúng thì khả năng kế tiếp sẽ không gặp thêm đám nào nữa, nhưng chúng ta không may, gặp phải Uy Bá, đám cướp khác nhất định sẽ theo sau tham gia náo nhiệt, đục nước béo cò.”
Ngọc Diệu Âm thấy mình đúng là mỏ quạ đen, nói cái gì là đúng chóc cái đó.
Không lâu sau lại gặp phải một bọn cướp khác, tuy đán Linh Hầu trước đó cũng đã do thám ẩn nấp nhưng kết cục vẫn bị đối phương tìm thấy.
Linh Hầu cười khổ một tiếng: “Uy Mãnh đại ca, thuật truy tung của huynh quả thật cao minh, tránh không được!”
Uy Mãnh cười hào sảng, lớn tiếng nói, “Thì ra là Hầu Tử, chúng ta có duyên sẽ gặp, trốn thế nào cũng gặp thôi, ngươi nói nhiều đường như vậy, nhiều nơi như vậy, sao các người còn gặp chúng ta, ha ha, đã có duyên thì sẽ gặp thôi!”
“Uy Mãnh đại ca, khụ khụ, trước khi gặp huynh chúng ta đã gặp Uy Bá rồi!”
“Hầu Tử, là ngươi không đúng rồi, Uy Bá là Uy Bá, Uy Mãnh ta là Uy Mãnh, sao ngươi có thể đánh đồng được, chẳng lẽ xem thường Uy Mãnh ta, không muốn gặp bằng hữu này? Hử?!”
“Sao thế được, Uy Mãnh đại ca hiểu lầm rồi, ta muốn nói vừa rồi chúng ta đã giao một nửa cho Uy Bá đại ca, bây giờ chỉ còn lại hai con thú con, huynh xem?”
Uy Mãnh phiền muộn nhìn mấy người trước mắt quả thực đã gặp Uy Bá, quần áo trên người Uy Bá bị rách đôi chỗ, dấu vết này cũng không làm giả được đâu.
Vì vậy chỉ đành gật đầu đồng ý. “Xem ra hôm nay không may rồi, được rồi, không làm khó các người, để lại một con thú con rồi đi!”