• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Beta ♥ Nhã Vy

Lúc Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo đi theo âm thanh tìm kiếm, dọc đường đi đều vô cùng cẩn thận, chẳng may đụng phải địch nhân hoặc thú bị nhốt mà còn thực lực, hai người không có khả năng đối phó.

Cũng may âm thanh đánh nhau bỗng nhiên vang lớn lên, ánh mắt Ngọc Diệu Âm tốt, thấy đám người Tân Thanh đánh nhau ở phía xa, đang cùng nhau đối phó thú, không phải trực tiếp giết chết mà là dùng kiếm khoét phía đan điền dã thú, lấy “thú tinh” ra, sau đó để vào lọ ngọc.

Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo nhất thời hiểu ra, thú tinh tuy rằng không đáng giá bằng đầu bọn cướp nhưng nhỏ như muỗi thì cũng là thịt, hơn nữa bọn đạo tặc cũng lâm vào tình trạng gần chết, không có khả năng thay đổi, nói cho cùng thì Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo chưa bao giờ giết người, vì thế học Tân Thanh bắt đầu tìm thú cướp lấy thú tinh.

Tân Thanh thấy Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo gia nhập liền khinh thường, dường như người trước mắt không có chút quan hệ với mình, trên mặt lạnh băng như sương tuyết, chỉ là động tác rõ ràng nhanh hơn một chút.

Nhìn thấy người khác làm và chính mình làm hai chuyện khác nhau, Ngọc Diệu Âm cầm kiếm khoét đan điền dã thú, hoàn toàn không thể giống Tân Thanh một kiếm trúng mục tiêu mà phải đâm rất nhiều lần, thâm chí còn phải áp sát vào xem qua mới có thể lấy thú tinh ra, lúc đầu khối thú tinh bị Ngọc Diệu Âm dùng kiếm khoét vài lổ hổng, nhưng Ngọc Diệu Âm vẫn vui vẻ thu lấy, đây là thành quả lao động đầu tiên của mình mà.

Lâm Đa Bảo thấy Ngọc Diệu Âm vui sướng lấy thú tinh tất nhiên không cam lòng thua kém, có hai người Tân Thanh và Ngọc Diệu Âm có kinh nghiệm ở phía trước, Lâm Đa Bảo làm tốt hơn Ngọc Diệu Âm một chút, tuy rằng cũng có khoét hỏng vài lỗ nhưng cũng may thú tinh vẫn còn nguyên vẹn.

Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo học tập lẫn nhau, cuối cùng chỉ cần ba chiêu là có thể lấy thú tinh nguyên vẹn từ dã thú gần chết, nhìn thấy thành quả lao động của hai người thu hoạch được hơn mười viên, trong lòng Ngọc Diệu Âm vui vẻ không thôi.

Trong lúc vui vẻ, Ngọc Diệu Âm cũng phát hiện không phải dã thú nào Tân Thanh cũng mở đan điền lấy thú tinh, bây giờ nghĩ lại, thú tinh vừa rồi mình và Lâm Đa Bảo lấy đều do Tân Thanh bỏ lại, khẳng định là cấp bậc thấp, không được Tân Thanh nhìn vào mắt.

Có điều mình và Lâm Đa Bảo mới vào tổ, không có thực lực gì, vẫn là thành thành thật thật từng bước từng bước đi thôi, lo gì chuyện còn lại, cấp thấp, ít nhất có thể rèn luyện năng lực chọn thú tinh cho mình và Lâm Đa Bảo.

Nghĩ đến điểm này, Ngọc Diệu Âm cũng không để ý đến chuyện Tân Thanh chọn béo nhặt gầy nữa, còn nghiêm túc tự hỏi làm thế nào để một chiêu là lấy được thú tinh ra nguyên vẹn, cũng tiếp tục luyện tập không ngừng.

Sau khi Linh Hầu và các tổ viên khác trong đội diệt sạch kẻ địch trở về liền thấy Ngọc Diệu Âm chăm chỉ luyện tập, ừ, là tiểu cô nương tốt! Vì thế cũng bước tới biểu diễn một lần, chia sẻ bí quyết: “Muội xem này, phương hướng của kiếm có sự khác biệt tùy loại thú là lớn hay nhỏ, dã thú béo và gầy có vị trí đan điền sâu cạn khác nhau, muội phải phán đoán trước vị trí đan điền, mà đan điền thú tinh là ở giữa, phán đoán chuẩn xác vị trí đan điền tương đương với việc tìm ra thú tinh, sau đó muội dùng kiếm đâm xuống trước, kế tiếp kéo dài kiếm từ trên xuống miệng vết thương, theo đó kiếm sẽ đi sâu tới phía dưới thú tinh, rồi dùng sức nhích lên trên là có thể lấy thú tinh ra, muội thử xem”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK