• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doanh Trùng im lặng suy tư không dứt. Không biết vì sao hắn lại nhớ tới lời An Vương Doanh Trùng.

- Trung thần danh tướng dưới trướng, bởi vì ý chí nhữ sa sút mà lục tục điêu linh!

Nói cách khác, Johnson, hay đúng hơn là Hannibal ngày sau vẫn là dốc sức cho mình? Mà hai mươi bốn năm sau, mình vì mất đi thê tử mà không còn ý chí chiến đấu, vì thế vị này chết trận sa trường?

Doanh Trùng không hiểu vì sao cảm thấy lồng ngực đau đớn, trái tim như bị người nắm chặt đến ngạt thở. Chừng nửa khắc sau hắn mới dần hồi phục lại. Mà Nguyệt Nhi lúc này đã nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Thành bảo này phòng thủ thật nghiêm ngặt, không khí ở đây cũng rất khẩn trương.

- Đây là đương nhiên, ta vừa bị ám sát.

Sắc mặt Doanh Trùng bình tĩnh, cũng đi tới bên cửa sổ, trong ánh mắt đầy ưu tư:

- Vốn ta chuẩn bị trực tiếp đi lấy Khổng Tước Linh nhưng giờ phải tính lại một phen.

Hiện giờ không chỉ đám người Trương Nghĩa lo lắng mà chính hắn cũng vậy, cũng không dám một mình ra ngoài. Thích khách kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà Doanh Trùng cũng không dám chắc một mình đối mặt kẻ kia có thể thoát thân.

- Là lo bị ám sát tiếp sao?

Nguyệt Nhi hiểu ra, vỗ vỗ ngực xung phong nhận việc:

- Có Nguyệt Nhi ở đây rồi! Ngươi mang theo ta đi là được, chỉ cần kẻ ám sát không phải trung thiên vị thì cho ngươi thấy Nguyệt Nhi đánh hắn răng rơi đầy đất luôn!

Doanh Trùng ánh mắt sáng ngời, đúng thật là hắn đã quên mất. Nguyệt Nhi giờ chính là nguyên giai vị, có thể sánh với tiểu thiên vị. Cũng không biết chiến lực thực tế của nàng như nào, có lợi hại như nàng nói không?

Nguyệt Nhi lúc này lại nói:

- Nếu như ngươi nơi này có nhân nguyên giai mặc giáp thì dù gặp trung thiên vị ta cũng không sợ.

Đang nói chuyện, ánh mắt Nguyệt Nhi đột nhiên sáng ngời, thân hình nhẹ nhàng bay tới cạnh tủ nơi góc phòng. Ngón tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm chọc hướng ổ khóa, chỉ ngoáy mấy cái, cơ quan Doanh Trùng bố trí tỉ mỉ đã bị mở ra, lộ ra hốc tối bên trong.

Động tác của nàng quá nhanh, Doanh Trùng căn bản không kịp hô dừng. Chỉ tích tắc sau đã thấy Nguyệt Nhi giơ lên một cái nhẫn màu xanh, quơ quơ trước mặt hắn:

- A, còn có thần giai mặc giáp thật này? Ta có thể mượn thứ này được không?

Đó rõ ràng là Mộc Nguyên giáp thu được khi giết Cao Trùng.

Doanh Trùng không nói lời nào chỉ nhìn hướng ngoài cửa, quả nhiên “ầm” một tiếng nổ vang.

Trương Nghĩa một đao một thuẫn xông vào, vừa thấy Nguyệt Nhi là chiến ý bốc lên, thân hình gia tốc trường đao như điện bổ hướng thiếu nữ.

Nguyệt Nhi phản ứng cũng cực nhanh, chuẩn xác nắm giữ đao thế của Trương Nghĩa, điểm mấy cái lên lưỡi đao.

Thêm một tiếng Ầm nữa vang lên, cả người Trương Nghĩa như bị trâu rừng húc, bay vút lên rồi đập mạnh xuống tường đối diện làm bụi mù khắp phòng. Sau chừng một hơi thở, Trương Nghĩa mới đứng lên được, sắc mặt biến đổi, một đao một thuẫn đồng thời biến hóa, biến thành áo giáp bao lấy toàn thân hắn.

Doanh Trùng thấy vậy vội ngăn lại:

- Nhị Lang, không cần lo lắng, đây là cao nhân ta mời tới mấy ngày trước.

Rồi hắn lại phất tay áo hướng cửa sổ, ý bảo mấy người Doanh Phúc, Doanh Đức đang định xông vào mau dừng lại.

Trong hốc tối có cơ quan thông với bên ngoài, dù dùng bất cứ phương thức nào khác thường để mở ra cũng kinh động hộ vệ.

Nguyệt Nhi cũng biết rõ bản thân đã gây họa, nhưng không biết nàng nghĩ sao lại không phối hợp với Doanh Trùng, mà một bộ ngây ra như gỗ, vô cùng giống với cơ quan nhân nhẫu.

Doanh Trùng không khỏi cười khổ, An Vương kia nói Doanh Trùng hắn phải đối xử tử tế với nàng, tuyệt không đề cập đến thân phận nhân ngẫu, rõ ràng là không muốn Doanh Trùng hắn coi Nguyệt Nhi như nhân ngẫu. Sau một thời gian ở chung, hắn cũng coi tiểu cô nương này như người thật chứ không phải cơ quan nhân ngẫu. Ấy thế mà giờ này nàng ta đứng im như phỗng thế này…

Trương Nghĩa kia có chút nghi ngờ, nhìn kỹ Nguyệt Nhi một lát rồi như hiểu ra, vui sướng thi lễ với Doanh Trùng:

- Chúc mừng thế tử thu được lợi khí! Có nhân ngẫu này thì không phải lo ngại tiểu thiên vị bình thường nữa.

Cơ quan nhân ngẫu linh nguyên giai dù chiến lực không bằng tiểu thiên vị có mặc giáp nhưng đều có thể sử dụng thiên địa linh nguyên, đối kháng ít nhiều. Lại thêm đám người Trương Nghĩa nữa thì giờ nếu Cao Trùng sống lại xông đến, không cần thế tử ra tay bọn họ cũng giải quyết được nhẹ nhàng.

Phải biết giờ dưới trướng Doanh Trùng thiếu nhất là cường giả thiên vị trấn thủ, đây cũng là điều Trương Nghĩa lo nhất. Vì vậy lúc này Trương Nghĩa thật tâm vui mừng cho Doanh Trùng, để hắn kỳ quái là Doanh Trùng lấy nhân ngẫu này ở đâu? Chẳng lẽ là cỗ châu mục Ung Châu đưa tới? Nhưng vì sao diện mạo lại giống Diệp Tứ tiểu thư như vậy?

Doanh Trùng cũng lười nhác giải thích, vô lực phất tay:

- Các ngươi lui ra đi, ta còn có việc.

Trương Nghĩa vốn tò mò định nhìn kỹ nhưng Doanh Trùng đã nói vậy thì hắn chỉ đành tuân lệnh lui ra ngoài.

- Thuộc hạ để người đi báo cho Hướng tổng quản, mau chóng chuẩn bị phòng cho thế tử.

Gian phòng này đã là một mảnh hỗn độn đương nhiên không thể ở lại được nữa. Chỉ là trước khi đi ánh mắt Trương Nghĩa nhìn Doanh Trùng đầy quái dị, không chỉ hắn, Doanh Phúc Doanh Đức vẻ mặt cũng đầy thâm ý nhìn hắn.

Tình cảnh quái dị này Doanh Trùng cũng chú ý tới nhưng một lúc sau mới hiểu ra. Ngày đó khi ở Khinh Vân lâu cũng có mặt Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức, mấy người này chắc chắn đã thấy tướng mạo Diệp Tứ tiểu thư. Bộ dáng Nguyệt Nhi chính là giống như in Diệp Lăng Tuyết! Chính mình xem ra là bị hiểu lầm rồi… Doanh Trùng thầm thấy vô lực, cho đến khi đám người Trương Nghĩa rời đi mới bình tĩnh nhìn Nguyệt Nhi:

- Ngươi đổi mặt nhân ngẫu sao?

- Đúng vậy, không phải mặt mình cảm giác không được tự nhiên.

Nguyệt Nhi giải thích rất “hợp tình hợp lý”, rồi đầy kỳ quái hỏi Doanh Trùng:

- Có gì không ổn sao?

Doanh Trùng thầm nghĩ không phải không ổn mà là không ổn rất lớn, đám kia quá nửa là nghĩ hắn ái mộ Diệp Lăng Tuyết đã lâu nên mới làm mặt nhân ngẫu giống hệt nàng ta… như này mặt mũi hắn mất sạch rồi… Nhưng đối mặt với ánh mắt thuần khiết của Nguyệt Nhi, Doanh Trùng chỉ đành nói:

- Sau này ra ngoài nhớ đeo khăn lụa, đừng để người thấy.

Chỉ cần khuôn mặt này không bị người ngoài thấy thì không sao, còn về phía thuộc hạ hắn thì mất mặt cũng mất mặt rồi, giờ không làm gì được.

Nguyệt Nhi cũng không bài xích điều này, gật đầu đồng ý:

- Như vậy cũng tốt, phụ vương nói trong vòng mười năm Nguyệt Nhi không được để người khác biết mình tồn tại.

Doanh Trùng nhanh chóng hiểu ra vì sao Nguyệt Nhi vừa rồi lại giả ngốc đứng im.

Cho đến khi Nguyệt Nhi dùng khăn lụa che đi gương mặt giống hệt Diệp Lăng Tuyết của mình, hắn mới nhớ đến chính sự hỏi:

- Nguyệt Nhi ngươi dùng được Mộc Nguyên giáp kia à?

Lời này có hai tầng ý, một là cơ quan nhân ngẫu không thể sử dụng mặc giáp. Nhân ngẫu là kết tinh cơ quan thuật trước đại tai biến, còn mặc giáp là thành quả Mặc tử khi Mặc gia phát triển bùng nổ mấy ngàn năm trước, hai thứ này đương nhiên khó mà kết hợp.

Ngoài ra Mộc Nguyên giáp này do máu huyết Cao Trùng luyện hóa, theo lẽ thường chỉ có hậu duệ Cao Trùng mới khống chế được. Nguyệt Nhi là cơ quan nhân ngẫu, nàng ta có huyết mạch sao?

- Có thể sử dụng.

Nguyệt Nhi lại gật đầu, ánh mắt tự mãn:

- Cơ quan thuật của phụ vương mượn tinh hoa các nhà đã hơn xa xưa kia, từ lâu đã phát minh ra phương pháp tiếp nối giữa cơ quan nhân ngẫu và mặc giáp. Kết cấu nhân ngẫu này ta đã cải tạo, mặc giáp dưới cần nguyên là ta có thể sử dụng, chỉ là sức chiến đấu mặc giáp hơi kém hơn so với võ giả sử dụng. Về điều không có huyết mạch thì không cần lo, ta chỉ cần để Mộc Nguyên này nghĩ ta là một bộ phận của nó là xong.

Ánh mắt Doanh Trùng không khỏi sáng ngời, như thế cũng là biện pháp tốt. Nếu Mộc Nguyên giáp này nghĩ Nguyệt Nhi là bộ phận của nó thì quả thực là bỏ qua được hạn chế huyết mạch. Về việc hao tổn một ít chiến lực thì không đáng kể, hắn chỉ cần biết trong tay mình đã có một con bài có thể đối kháng tiểu thiên vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK