• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Doanh Trùng vui mừng xách theo tụ nguyên hộp chứa “Phi Lôi Thần” trở lại bên ao lớn thì thấy thiếu nữ đang thất thần nhìn ao nước. Dù cho không thấy rõ khuôn mặt thiếu nữ này nhưng Doanh Trùng chỉ từ nửa phía trên cũng thấy được nàng ta đang lo âu điều gì đó.

Doanh Trùng hiểu sai ý, chau mày đi tới:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Không mở được túi tiểu chu thiên sao?

Nếu không mở được thì tạm thời bảo vật trong đó hắn chỉ đành mơ tưởng.

- Đã mở ra.

Diệp Lăng Tuyết lắc lắc đầu quăng túi gấm về phía hắn:

- Chúc mừng thế tử lần này kiếm lớn.

Doanh Trùng đón lấy túi, chú ý nhìn thì thấy quả nhiên cấm chế đã bị xóa bỏ nên vui mừng vô cùng.

Vật này phụ thân hắn cũng có mà phẩm chất cũng tốt hơn nhiều. Đáng tiếc vật tùy thân của Doanh Thần Thông đều mất trên chiến trường, ngay cả hài cốt phụ thân hắn và Trích Tinh truyền thừa An Quốc công phủ cũng là Thiên Thánh Đế dùng hai thần giáp tiên nguyên giai chiến công của phụ thân hắn để đổi lại, có điều túi tiểu chu thiên và di vật của Doanh Thần Thông đều không thể lấy về.

Thứ này giá cả đắt đỏ, dù cho chỉ có không gian mười trượng thì cũng giá trị hơn mười vạn hoàng kim. Vì hư không hạch trong không gian pháp khí đồng nguyên với không gian của thiên vị thần giáp.

Doanh Trùng vẫn luôn muốn có một pháp khí không gian, đáng tiếc tiền tài trong tay hắn luôn không dư thừa, chỉ có thể trông mà phát thèm thôi.

Giờ hắn trong Luyện Thần hồ cũng có không gian mười trượng nhưng chỗ này hắn dùng luyện thương còn thấy không thoải mái, mà lại còn có Bá Vương thương ở trong nữa, để vào chút vật nhỏ còn được chứ không thể gửi lượng lớn vào được.

Bây giờ có túi tiểu chu thiên này Doanh Trùng đương nhiên mừng rỡ vô cùng, khi hắn mở ra xem thì lại càng sung sướng.

Đồ trong túi tiểu chu thiên chỉ cần dùng ý niệm là chạm đến, thứ đầu tiên ý niệm Doanh Trùng chạm đến là sáu viên nhẫn, vì linh khí dồi dào nên thu hút ý niệm của hắn. Đó là thần giáp thiên vị! Dù cấp bậc không rõ nhưng một bộ trong đó chưa có truyền thừa huyết thống. Đây đâu chỉ là kiếm lớn, là trời rớt tiền tài mới đúng!

Lấy tâm cảnh Doanh Trùng lúc này cũng không tránh được hô hấp dồn dập. Không dễ dàng mới bình phục được nhưng chỉ chớp mắt, thêm một lần ý niệm nữa, hô hấp Doanh Trùng lại không khống chế được. Trong túi tiểu chu thiên phần lớn là đồ sinh hoạt không đáng giá, có điều ở trong góc còn có một xấp kim phiếu không ký tên, trăm lạng một tờ, có để cả hai ngàn tờ mà thời hạn sử dụng lên đến mười năm. Còn có các loại linh đan đạo phụ, tụ nguyên hạp cũng có vài cái, Doanh Trùng không rảnh phân biệt rõ từng thứ nhưng cũng hiểu được đều là đồ đáng giá.

Còn có các loại vật liệu, châu báu nữa, gấp đôi so với trong kho báu, tiền tài hắn kiếm được lần này đủ nuôi hai cái Hổ Cư bảo nữa.

Đây là mấy trăm năm tích lũy của vợ chồng Bách Cốt Thần Quân, đương nhiên không nhỏ được, có thể tương đương với một gia tộc cấp ba. Những của cải này phỏng chừng hai vị đại yêu không dùng đến, hôm nay tiện nghi hắn.

Một lát sau Doanh Trùng mới hồi thần được, ngăn chặn tâm tình hưng phấn. Lúc này hắn mới phát hiện biểu hiện ngữ khí Diệp Lăng Tuyết khong đúng, túi tiểu chu thiên đã mở được, vậy hẳn có nguyên nhân khác.

- Không tìm thấy trận bàn sao?

Thiếu nữ vẫn lắc đầu như cũ, quơ quơ ngọc khuê trong tay. Rõ ràng đó chính là trận bàn, chìa khóa thủy phủ này.

Không đợi Doanh Trùng hỏi tiếp, thiếu nữ đã chỉ hướng ao nước:

- Thế tử có thấy ao nước này không đúng không?

Doanh Trùng vừa liếc nhìn đã nhíu mày:

- Hình như nước dâng lên chút, không đúng!

Không phải nước dâng lên một chút mà là rất nhiều, đã cao hơn trước một trượng.

Doanh Trùng cũng khẽ biến sắc, hắn từng đoán nơi này bình thường là chỗ con mực ở, nếu không trong ao không chút rêu xỉ chứ. Mà quanh ao này cũng có nhiều vết mài mòn, diện tích lại vừa ước chừng gấp đôi con mực kia.

Chẳng lẽ dưới này còn có cửa ngầm thủy đạo khác để Bát Huyền Thần Quân ra vào?

- Phía dưới còn có thủy đạo để Bát Huyền ra vào.Diệp Lăng Tuyết chứng thực suy đoán của hắn, nhưng nàng cũng hiểu hắn đang lo điều gì nên lập tức nói:

- Có điều ta đã sửa đổi cấm pháp bên đó, Bát Huyền không vào bằng đường đó được nữa.

Doanh Trùng không khỏi lúng túng nhưng lập tức kỳ quái nói:

- Thế vì sao ao nước lại dâng lên?

- Là vì thủy mạch bên dưới.

Diệp Lăng Tuyết khẽ than thở, ngữ khí bất đắc dĩ:

- Ta hiện tại biết vì sao năm đó Thủ Chính đạo nhân chỉ bắt Bách Cốt rồi lại thả. Tính mạng tên này liên quan thủy mạch, một khi nơi này không có Bát Huyền trấn áp, mạch nước ngầm sẽ chảy vào Thanh giang, tạo thành hồng thủy cuối cùng nhấn chìm không biết bao nhiêu đất đai.

Biểu hiện Doanh Trùng cũng dần nghiêm nghị, Bách Cốt Thần Quân tuy là kẻ thù của hắn nhưng nếu vì hắn tru diệt tên này mà hai bờ Thanh giang chịu lũ lụt thì lòng hắn khó yên, có thể trở thành khúc mắc cả đời khó quên.

Mấy năm nay Đại Tần vất vả lắm mới ổn định lại được, một khi bạo phát thiên tai, không biết cần bao nhiêu lâu nữa mới khôi phục nguyên khí.

Thiên Thánh Đế giờ từng bước khó khăn, triều cục hiện giờ cũng không chịu nổi đại biến. Doanh Trùng tuyệt không muốn bản thân trở thành tội nhân làm Đại Tần trầm luân.

Khẽ chau mày, Doanh Trùng bình tĩnh nhìn mặc nước, đầy mưu tính:

- Thủy mạch nơi này không biết lớn như nào? So với Thanh giang thì sao?

- Rất lớn, dòng nước khoảng chừng ba phần tư Thanh giang hiện tại.

Diệp Lăng Tuyết có chút mơ hồ trả lời nhưng lập tức phản ứng lại, cười khanh khách tự gõ đầu mình.

- A, ta sao lại ngốc vậy chứ? Hiện tại đã là mùa đông, Thanh giang bước vào mùa khô.

Nói như vậy dù dòng nước ngầm này lẫn vào Thanh giang thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Từ giờ đến mùa xuân, đủ để những vị quốc sư Đại Tần cung phụng giải quyết triệt để vấn đề.

Doanh Trùng cũng là ngầm thở phào, không có chuyện gì là tốt rồi.

Nhưng nhìn cử chỉ của Diệp Lăng Tuyết, hắn không khỏi sinh ra cảm giác thông minh ưu việt, âm thầm đắc ý:

- Nữ nhân các ngươi đúng là tóc dài kiến thức ngắn, gặp chuyện phức tạp là bó tay. Thật ra chỉ cần trấn định lại, cẩn thận ngẫm nghĩ là biết, mùa đông thì Thanh giang có thể có bao nhiêu nước chứ, còn có thể lũ lụt được sao? Năm đó khi Thủ Chính đạo nhân bắt Bạch Cốt chắc chắn là vào mùa hè.

Diệp Lăng Tuyết lành lạnh nhìn hắn hả hê, chỉ hừ một tiếng chu mỏ nghiêng đầu. Nàng cũng chỉ là trong thời gian ngắn không nghĩ đến mà thôi, thế mà bị tên này khinh thường, thậm chí còn đổ lên cả nữ tử khắp thiên hạ nữa chứ.

- Chẳng lẽ còn không phục?

Doanh Trùng vốn còn định chế nhạo thêm vào câu nhưng khi hắn xoay người thì đột ngột sửng sốt. Thiếu nữ trước mặt hắn vị bị nước ngầm lôi kéo, quần dài trên người đã có mười mấy chỗ rách, tuy chưa đến mức tả tơi nhưng vài chỗ da thịt đã như ẩn như hiện, hiện ra vóc người uyển chuyển yểu điệu cực điểm.

Đưa mắt lên trên là bờ mông căng tròn, vòng eo tinh tế, hai ngực cao vút ngạo nghễ, vai đẹp êm dịu, cổ dài linh hoạt tựa thiên nga, da thịt trắng nõn mềm mại mịn màng… càng chết người là đôi môi đỏ mọng khẽ chu làm Doanh Trùng theo bản năng nghĩ đến lúc dưới nước, hai người môi lưỡi quấn quýt.

Tình cảnh này tuyệt mỹ như họa.

Doanh Trùng không khỏi mạnh mẽ nuốt nước bọt, kiềm chế dục hỏa trong lòng, đồng thời ngấm ngầm chửi bởi, khi tỉnh lại hắn đã thấy thiếu nữ như này, nhưng lúc đó nào nghĩ gì chứ, giờ lại dục hỏa khó nhịn.

Các cụ nói quả không sai, đúng là ấm no sinh dâm dục. Quá nửa là lúc trước hắn căng thẳng, suy nghĩ nhiều nên không phát hiện, giờ hết âu lo nên đương nhiên bản năng nam nhân chiếm thế thượng phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK