Khi Ye Jian và Natsuki dùng phép thuật không gian để đuổi tới hiện trường thì đợt tấn công khủng bố cũng đã bắt đầu.
Chỉ là, khi tới hiện trường, thứ mà Ye Jian và Natsuki nhìn thấy lại là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: những phần tử khủng bố đang cầm súng và điên cuồng bắn phá gồm có năm người, thế nhưng không có người nào là người thú, đồng thời cũng không phải là ma tộc, thậm chí cũng không phải là Hyper Adapter ( P/S: Hyper Adapter là cách gọi chính xác của Quá Độ Thích Ứng Giả, còn esper là siêu năng lực giả, hai cái tương đương với nhau thôi ) hoặc linh năng giả, mà tất cả đều là người bình thường 100%. Trong số đó, thậm chí còn có hai người còn đang mặc đồng phục cảnh sát, phỏng chừng là cảnh sát bắt cướp có nhiệm vụ giữ gìn trị an cho nhà ga.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm sát ở trước mắt, Natsuki hầu như lập tức nổi đóa, và cô chỉ cần tốn vài ba giây để đem cả năm tên tội phạm đánh gục ngay tại chỗ. Sau đó, cô bắt đầu dò xét xung quanh.
Ye Jian cũng vậy, khi Natsuki vừa ra tay đánh về phía năm tên tội phạm thì cậu cũng đã bắt đầu việc điều tra rồi. Sức mạnh tinh thần nhanh chóng khuếch tán về khắp bốn phương tám hướng. Ye Jian dám khẳng định là ở đây, nhất định có một kẻ nào đó đang nấp trong bóng tối chủ mưu vụ tập kích này, đó cũng chính là kẻ đã khống chế tinh thần của năm người kia và điều khiển họ giết người.
Chỉ mất một giây, sức mạnh tinh thần của Ye Jian đã bao trùm không gian có bán kính 500m xung quanh, thế nhưng đột nhiên, một bóng người nhỏ bé chợt hiện lên trong đầu cậu.
Mặc dù ngoại hình đã hoàn toàn thay đổi, trở nên đẹp tới không ngờ, thế nhưng Ye Jian lập tức nhận ra được đối phương. Đó chính là Asagi Aiba, cô bé mà cậu đã vô tình gặp phải khi làm nhiệm vụ trong công viên nước Atlans. Chỉ là tại sao con bé này lại ở đây?
Trong đầu nảy ra thắc mắc như vậy, Ye Jian nhanh chóng quan sát tình huống trong toa tàu điện.
Lúc này, Asagi nhỏ đang khóc bù lu bù loa, vẻ mặt đang vô cùng tuyệt vọng và hối hận; còn ở bên cạnh của cô bé, một thiếu nữ tóc đen vô cùng xinh đẹp đang ngồi gục trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, sóng sinh mệnh thì lại hỗn loạn vô cùng. Tình trạng này, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, thiếu nữ tóc đen tuyệt đối sẽ chết chắc.
Ye Jian không biết được thân phận của thiếu nữ này, thế nhưng từ cảm xúc tuyệt vọng và hỗn loạn của Asagi nhỏ, Ye Jian dám khẳng định rằng thiếu nữ này là một người rất quan trọng với cô bé.
Vì vậy, không chút chần chừ, Ye Jian lập tức bỏ qua việc tìm kiếm tên tội phạm đang ẩn nấp mà xuất hiện ở bên cạnh Asagi-chan.
“Ô cha? Là ai dám ăn hiếp Asagi-chan của tôi vậy? Chán sống rồi sao?”
Dường như bị âm thanh vang lên bất ngờ của cậu làm cho kinh ngạc, tiếng khóc tỉ tê của Asagi nhỏ chợt im bặt. Cô bé lập tức dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung của mình mà nhìn về phía cậu.
“Ơ ~ ! Lâu không gặp, Asagi-chan! Còn nhớ tôi không?”
Thấy Asagi nhỏ cứ thế mà ngơ người ở đó, Ye Jian cũng chỉ đành phải chủ động lên tiếng trước để chào hỏi.
“———— anh… anh là… Oaa!! Ô ô ~~ mau cứu! Mau cứu nee-chan! Làm ơn! Mau cứu chị của tôi! Làm ơn! Cho dù anh muốn tôi làm gì cũng được! Làm ơn cứu chị của tôi!! Ô ô ô ~~ Chị ấy… Chị ấy… OAAAA ~~~~ !!!!!!!!”
Lấy lại tinh thần, Asagi nhỏ dường như tìm được chỗ dựa, cô bé lắp bắp một chút, rồi chợt khóc lên càng thêm thương tâm, càng thêm oan ức. Nước mắt tựa như con nước bị vỡ đê, tuôn ra và thấm ướt áo của Ye Jian, tiếng van xin cầu khẩn của cô bé vang lên. Lúc này, Asagi nhỏ dường như níu chặt lấy Ye Jian tựa như níu chặt lấy hi vọng cuối cùng của mình.
Cuối cùng thì cô bé cũng chỉ là một cô bé mười tuổi, sự kiện lần này quả thật là hoàn toàn quá sức chịu đựng của Asagi. Nếu như lần này chị của cô bé qua đời, Asagi nhỏ tuyệt đối sẽ mang theo ám ảnh trong lòng tới suốt đời vì điều đó.
Nhìn Asagi nhó níu chặt lấy cánh tay của mình, toàn thân thì hơi co lại và rung rung, chân cũng gần như đứng không vững, nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng thì vẫn treo trên gương mặt nhỏ lấm lem nước mắt, Ye Jian thở dài. Bộ dạng tiều tụy của cô bé lúc này thật sự khiến cho người ta xót thương và mủi lòng.
Vươn tay và lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt của Asagi nhỏ, Ye Jian dùng một tay ôm cô bé vào trong ngực rồi an ủi: “Ngoan! Không sao rồi! Có tôi ở đây, chị của Asagi-chan sẽ không có chuyện. Tôi sẽ cứu chị của em ngay. Giờ mau nói cho tôi biết là chị của em đang bị gì đi!”
Được hơi thở dịu dàng của Ye Jian tiêm nhiễm, tiếng gào khóc của Asagi nhỏ dần chuyển thành tiếng thút thít. Gương mặt nhỏ trắng bệch hiện lên sự lo lắng, hối hận, bi thống, tự trách và khẩn trường, Asagi nhỏ nói với Ye Jian trong sự đứt quãng: “Ô ô ~~ nee… nee-chan vốn bị… bệnh tim… Ô ô ~~ [Hít] ~~~ Tim chị ấy bị tật bẩm sinh… Chuyện vừa rồi khiến bệnh của nee-chan phát tác. Nếu như… Nếu như không cứu chữa kịp, nee-chan… nee-chan… Ô ô oaaaa ~~~ !!!!”
Đột nhiên gặp phải khủng bố tập kích, người chị chí thân lại đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo nguy hiểm tới tính mạng, tất cả thật sự tới quá đột nhiên, chúng hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng của Asagi nhỏ, một cô bé chỉ mới mười tuổi. Còn may là tâm trí của Asagi trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa, nếu không thì ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu xảy ra, Asagi đã bị dọa tới mức không thể suy nghĩ, chứ đừng nói là hành động.
Nghe được lời giải thích có chút đứt quãng của Asagi-chan, Ye Jian lập tức hiểu được vấn đề.
Chị của con bé này mắc bệnh tim bẩm sinh, nói chính xác thì là tim bị khuyết tật bẩm sinh. Lần tấn công khủng bố này, mặc dù không trực tiếp ảnh hưởng tới hai chị em, thế nhưng lại gián tiếp khiến cho cảm xúc của chị con bé bị tác động mạnh, do đó dẫn tới bệnh tim phát tác.
Xác thực! Đối với những chứng bệnh cấp tính như bệnh tim, nếu cứu trễ thì đúng là chỉ còn cách đi gặp tử thần.
Ý thức được vấn đề, Ye Jian không chần chừ nữa. Cậu hơi vỗ nhẹ lên lưng của Asagi nhỏ một chút và an ủi cô bé: “Yên tâm! Bệnh tim hay gì, cứ giao cho tôi là được rồi. Cam đoan năm phút sau, tôi sẽ giao cho em một nee-chan nhảy nhót tưng bừng.”
“…!”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Asagi-chan lập tức ngẩng đầu lên và nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đẫm nước, trong mắt của cô bé hiện lên những tia hi vọng và sự chờ mong.
Cười cười, Ye Jian không nói thêm, tay phải không hề cố kỵ mà đặt lên ngực của thiếu nữ tóc đen ngay trước mặt Asagi nhỏ. Ở thời điểm này, Asagi nhỏ chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới việc ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, và Ye Jian cũng chẳng rảnh mà để ý tới xúc cảm của bộ ngực truyền tới từ trên tay.
Đặt tay lên ngực của thiếu nữ, Ye Jian lập tức tập trung tinh thần. Sức mạnh tinh thần của cậu ùa ra từ lòng bàn tay và truyền vào trong người của thiếu nữ tóc đen. Lúc này, trái tim của thiếu nữ đang nhảy lên một cách yếu ớt và mất trật tự.
Lưới tinh thần nhanh chóng tung ra, và tình huống quanh tim của thiếu nữ lập tức hiện lên trong đầu của Ye Jian.
Cái quái gì thế này?
Ngay khi hiểu được tình huống bất thường trong tim của thiếu nữ, sắc mặt của Ye Jian lập tức hiện lên vẻ kinh nghi.
Bệnh tim? Bệnh tim cái con khỉ! Còn bệnh tim bẩm sinh, đây rõ ràng là nguyền rủa! Đừng có nói là cậu nhầm, cậu quá rành vụ này rồi. Đây tuyệt đối là nguyền rủa độc ác thuộc hàng bậc nhất, tuyệt bức là không thua gì nguyền rủa ám trên người của Heretic God, chỉ khác là cường độ nhẹ đi một tẹo thôi.
Với nguyền rủa như thế này, đừng nói là người thường, coi như là thần linh đạt tới cảnh giới 6 chữ số cũng phải chết bất đắc kỳ tử.
Ấy vậy mà thiếu nữ loài người này, lại có thể kiên cường mà sống được tới bây giờ?
Đây là nguyền rủa trời sinh, tức là nguyền rủa đã đi kèm với thiếu nữ từ ngày thiếu nữ sinh ra cho tới giờ. Với một nguyền rủa như thế, tại sao một thiếu nữ loài người có thể sống được tới năm 17 tuổi như vầy?
Nguyên nhân mà thiếu nữ này có biểu hiện giống như là bị bệnh tim bẩm sinh, đó là bởi vì nguyền rủa này có tác dụng ăn mòn tâm lực của thiếu nữ, cũng tức là sức sống. Nếu cảm xúc rung động mạnh, hoặc là nguyền rủa bị kích thích, vậy thì nó sẽ nhanh chóng ăn mòn mạng sống của thiếu nữ.
Rốt cuộc là ai? Là ai lại gieo một lời nguyền ác độc thuộc hàng bậc nhất như vậy lên người của một cô gái bình thường?
Còn nữa, nguyền rủa này là trời sinh, vậy có khả năng rất cao là nó được truyền từ mẹ sang con, nếu vậy, mẹ của thiếu nữ mới là đối tượng chính bị nguyền rủa? Đây là nguyền rủa di truyền? Hay mẹ của thiếu nữ là bản thể của nguyền rủa này?
‘Không đúng! Nếu vậy tại sao Asagi-chan lại không bị?’ Nghĩ tới đây, Ye Jian khẽ nhíu mày.
Tạm gạt những nghi vấn qua một bên, Ye Jian tiếp tục thâm nhập điều tra. Và rất nhanh, cậu phát hiện ra một việc, đó là nguyền rủa này có bản chất cực kỳ cao cấp. Mặc dù cường độ của nó đúng thật nhẹ hơn so với những nguyền rủa ám trên người của các Heretic God mà cậu từng xử lý trước đó, thế nhưng về mức độ phức tạp của nó, cậu dám cá là dù có gộp toàn bộ số nguyền rủa cậu từng xử lý lại cùng một chỗ thì cũng không so được với cái thứ này.
Bằng chứng là dù bây giờ, cậu đã là thần linh ba chữ số, nhưng nếu muốn giải trừ lời nguyền này cũng vẫn phải tốn khá nhiều thời gian và tinh lực, thậm chí còn chưa chắc có thể giải được nữa. Nguyền rủa này quá phức tạp, mà chị của Asagi nhỏ lại quá yếu ớt, nếu cậu tùy tiện làm gì đó khiến nó bạo động, vậy thì chị của Asagi-chan phỏng chừng sẽ chết không có chỗ chôn.
Nếu cường độ thân thể của thiếu nữ mạnh hơn một chút thì tốt rồi, không cần nhiều, chỉ cần sánh ngang với thần linh bảy chữ số là được, coi như là thần linh tu luyện theo con đường pháp tu cũng tốt, khi đó khả năng giải trừ tối thiểu cũng tăng lên tới 30%. Còn như hiện tại, nếu cậu không cẩn thận mà hơi dùng sức một chút, thiếu nữ cũng có thể hương tiêu ngọc vẫn.
Hiện giờ, việc mà cậu có thể làm, cũng chỉ có tạm thời ức chế nguyền rủa này thôi. Đúng, còn phải bổ sung sức sống cho thiếu nữ để kéo dài thời gian sống cho thiếu nữ nữa chứ.
Còn về phần nguyền rủa, xem ra chỉ còn cách từ từ nghiên cứu vậy, chỉ là không biết sau này phải giải thích cho thiếu nữ với Asagi-chan ra sao đây.
Thiệt tình, coi như chạy tới đây rồi mà vẫn phải giải quyết vấn đề của mấy cái thứ nguyền rủa chết tiệt này, cậu có thù với nguyền rủa hay sao? Tại sao lắm kẻ thích dùng nguyền rủa thế không biết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng năm, 2018 13:43
Học năm cuối lại trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Còn vụ đăng cho xong thì coi như sau này có đi làm, không còn thời gian để dịch nữa thì tui sẽ trực tiếp đăng bản convert lên, cứ yên tâm. Còn giờ thì vẫn cứ làm đều đều thôi.
Tui dịch truyện này để xem như một kiểu xả hơi riêng, vừa coi như có thể nhấm nháp truyện này, vừa chia sẻ cho anh em, nên bác không cần lo vụ bỏ truyện. Tối thiểu thì trước khi hết text, không có cửa tui bỏ truyện này đâu.
15 Tháng năm, 2018 13:39
Học năm cuối còn bị trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Nếu nhanh được thì tui cũng muốn lắm, chỉ là học với xả hơi cũng muốn hết thời gian rồi, đó là tui còn không có thói quen la cà ở ngoài, học xong rồi thì thường về nhà luôn, mà còn như vậy đấy.
27 Tháng tư, 2018 18:28
Bác Strauss ơi nếu có rãnh thì làm hết phần strike the blood đi ! Cám ơn bác nhiều !!
22 Tháng tư, 2018 23:30
Thank bác nhiều :laughing:
22 Tháng tư, 2018 08:32
oh nàng! Tớ tưởng vp thế cho sát nghĩa để những truyện khác tiếp theo tớ sẽ đổi lại vp
21 Tháng tư, 2018 00:36
Mai quăng 40c lên cho.
21 Tháng tư, 2018 00:36
Chờ mai đi bác, năm ba cao đẳng rồi nên bận quá!
20 Tháng tư, 2018 22:09
Thêm chương đi bác cvter ơi :+1:
30 Tháng ba, 2018 21:38
nàng ơi Vp của nàng sườn phi cứ thành 'bên phi' thôi,
25 Tháng hai, 2018 07:33
chổ này k khớp khúc trên nè, rõ ràng sau khi đón con gái + hai đứa cháu ngoại về ở mấy năm mới chết. cháu cũng nhỏ tuổi hơn nữa
22 Tháng một, 2018 08:34
sao lâu quá ko thấy cập nhật chương ms thế chủ thớt
04 Tháng mười hai, 2017 07:30
Xong luôn phần Campione, đã đủ!
BÌNH LUẬN FACEBOOK