Trong lúc vạn phần nguy hiểm, trên đầu đám đệ tử Hoàn Hư Môn ba trượng đột nhiên xuất hiện thanh quang chói mắt. Cùng lúc thanh mang xuất hiện, dưới chân Thất Sắc Lộc đột nhiên xuất hiện mấy cái rễ thanh đằng nhanh chóng cuốn lấy Thất Sắc Lộc, trong chốc lát đã đem nó trói lại. Đồng thời trước mặt Ngưu Diễn Huyền xuất hiện một khối mộc tường chặn lại thế công của Huyền Lam Kiếm.
Chứng kiến dị biến phát sinh, Ngưu Diễn Huyền nhất thời trợn mắt há mồm, thầm nghĩ nguy cơ đã được giải quyết rồi sao? Nghĩ tới đây, Ngưu Diễn Huyền không khỏi ngẩng lên nhìn về chỗ thanh quang phát ra. Khi thanh quang tan đi, một lão giả mặc bố y, chân trần xuất hiện, đang lẳng lặng bay giữa không trung.
Thấy Ngưu Diễn Huyền hướng chính mình nhìn lại, lão giả mỉm cười, hơi khom người, ôn hòa nói :
- Tại hạ Khổ Tu Cốc Huyền Linh ra mắt mấy vị đạo hữu. Mấy vị đạo hữu dưới sự phản kích của Thất Sắc Lộc đã không thể chống cự, theo quy tắc tỉ thí đã thất bại. Thỉnh mấy vị đạo hữu hãy quay trở lại, thông qua Truyền tống trận, phản hồi Chiêm Bàn.
Nghe Huyền Linh nói, Ngưu Diễn Huyền ánh mắt hơi ảm đạm, biết rằng lần này tỉ thí mình đã thất bại, nhưng vẫn hướng về phía lão giả cung kính khom người nói :
- Đa tạ tôn giả ra tay tương cứu, chúng ta sẽ lập tức quay trở lại Chiêm Bàn.
Dù sao so với việc tổn thất mấy vị sư huynh đệ, việc tỉ thí thất bại có thể tiếp nhận được.
Nói xong, Ngưu Diễn Huyền cùng với mấy vị sư huynh đệ liền quay trở lại rừng cây.
Chứng kiến Ngưu Diễn Huyền năm người biến mất sau tán cây, Huyền Linh mỉm cười, chỉ quyết liền biến đổi, thanh đằng đang trói Thất Sắc Lộc liền dãn ra, lui vào trong lòng đất.
Xử lý xong hết thảy, Huyền Linh không chút nào dừng lại, cũng không quan tâm đến con Thất Sắc Lộc sau khi thoát khỏi sự trói buộc đang hí lên giận dữ mà hóa thành một đạo linh quang hướng về một hướng khác của Hoàn Đảo bay đi.
Ánh mặt trời ấm áp, gió biển hiu hiu thổi. Trong nhất thời, trừ bỏ Thất Sắc Lộc đang giận dữ hí vang, thung lũng này đã trở lại như cũ, tựa như chưa có phát sinh bất cứ sự việc gì.
Cứ như vậy, trong ngày thứ nhất tại Hoàn Đảo, giống như đám người Ngưu Diễn Huyền, tổng số người thất bại trên trăm người, số đủ tư cách tiếp tục tỉ thí chỉ còn một nửa.
Rừng cây nơi đặt Truyền tống trận tuy rằng có diện tích không lớn, nhưng cây cối dày đặc, người ở trong rất dễ mất phương hướng. Tuy nhiên đám người Từ Thanh Phàm đều có tu vi thâm hậu, cảnh giới thấp nhất cũng đạt Linh Tịch kì, đối với bọn họ cái này không đáng nhắc tới.
Khi đám người Từ Thanh Phàm đi ra khỏi rừng cây, phát hiện thấy nơi bọn họ đang đứng là trung tâm của Hoàn Đảo, ở bên ngoài của khu rừng. Nơi đây là một đồng bằng trống trải, đầy đá vụn cùng cỏ dại, tuy nhiên lại giống như trong rừng, bọn họ không phát hiện bất cứ tung tích của sinh vật sống nào.
Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, nơi này mặc dù cách biển khá xa, tuy nhiên mọi người vẫn nghe thấy tiếng sóng biển liên tiếp vọng lại, cùng với tình cảnh trong rừng giống nhau. Dường như cả Hoàn Đảo rộng lớn chỉ tồn tại duy nhất tiếng sóng biển đơn điệu, làm cho nó càng tăng thêm vẻ thần bí.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Đánh giá bình nguyên trống trải, tĩnh mịch trước mặt một chút, Lữ Thanh Thượng hướng Từ Thanh Phàm hỏi.
Từ Thanh Phàm cũng đang đánh giá hoàn cảnh trước mặt, nghe Lữ Thanh Thượng nói xong, liền cau mày nói :
- Hiện tại chúng ta trước hết nên tìm tung tích của Thất Sắc Lộc đã, sau khi tìm thấy, liền nhanh chóng bắt lấy nó. Thất Sắc Lộc ngày đầu tiên là nhiều nhất, sau đó sẽ bị các môn phái khác bắt đi, số lượng sẽ ngày càng ít, cho nên hôm nay chúng ta nên tận lực bắt nhiều một chút.
Nghe xong ý kiến của Từ Thanh Phàm , Kim Thanh Hàn gật đầu nói :
- Chúng ta có nên tách ra tìm kiếm Thất Sắc Lộc hay không? Nếu có người tìm được, liền dùng lệnh tiễn của sư môn thông tri những người khác. Từ sư huynh thấy sao?
Từ Thanh Phàm lắc đầu nói :
- Không nên tách ra hành động, Hoàn Đảo này có phần quỷ dị. Không nói tới việc khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng sóng biển, đến một con côn trùng, thú vật chúng ta cũng chưa có thấy qua. Hơn nữa Huyền Giản tôn giả đã nói, nơi đây có nhiều nhân giai cao cấp yêu thú, tốt hơn nhất chúng ta nên cẩn thận một chút.
Ban đầu, Từ Thanh Phàm cảm thấy khá tự tin, với thực lực của năm người, cho dù gặp phải hai đến ba con nhân giai cao cấp yêu thú cũng có thể toàn thân thoát đi. Tuy nhiên, ứng theo lời căn dặn của Trương Hoa Lăng cùng Bạch Thanh Phúc lúc trước, Từ Thanh Phàm cảm giác lần này tỉ thí cũng không đơn giản như vậy, cẩn thận hành động vẫn là tốt nhất.
Phượng Thanh Thiên nghe Từ Thanh Phàm nói, nhíu mày rồi lãnh đạm nói :
- Nếu năm người cùng nhau hành động thì tốc độ quá chậm. Một mình ta hoàn toàn tự tin có thể ứng phó được với mấy con yêu thú đó.
Nghe trong lời nói của Phượng Thanh Thiên có bất mãn, Từ Thanh Phàm chỉ mỉm cười, cũng không để ý đến, bèn nói :
- Phượng sư huynh không cần lo lắng, ta tự có biện pháp, thỉnh các vị hộ pháp cho ta một lúc.
Nói xong, Từ Thanh Phàm cũng không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, liền ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm hai mắt, mười ngón tay liên tiếp biến ảo. Trong khi chỉ quyết biến hóa, từ mười ngón tay của Từ Thanh Phàm hóa ra vô số cánh hoa nhỏ, theo gió tản ra tứ phía. Những cánh hoa nhỏ này thoạt nhìn tốc độ có vẻ chậm rãi, nhưng trong nháy mắt liền biến mất trước mắt mọi người, không rõ tung tích.
Một lúc lâu sau, Từ Thanh Phàm chậm rãi mở hai mắt, liếc mắt nhìn bốn người, sau đó cười nói :
- Hướng đông, cách 20 dặm có hai con Thất Sắc Lộc đang tản bộ. Tây Bắc cách 40 dặm, có một con Thất Sắc Lộc đang ăn cỏ. Trước hết chúng ta đi phía đông bắt hai con Thất Sắc Lộc đã, đừng để cho các môn phái khác nhanh chân giành được.
Những cánh hoa Từ Thanh Phàm vừa biến hóa ra có tên là Phiêu Nhứ Hoa, loại hoa này gặp gió thì bay, rơi xuống đất liền khô héo, có thể bay xa 50 dặm. Chỗ kỳ lạ nhất của loại hoa này là thần thức của tu tiên giả có thể dễ dàng bám vào nó, cho nên Từ Thanh Phàm thường dùng loại hoa này để dò xét những nơi xa lạ.
Thấy Từ Thanh Phàm có thể chuẩn xác tìm được tung tích Thất Sắc Lộc trong vòng 50 dặm xung quanh, Phượng Thanh Thiên thu hồi lại vẻ bất mãn, khẽ gật đầu đồng ý. Mà đám người Kim Thanh Hàn đương nhiên không có ý kiến gì.
Thấy mọi người đều đồng ý, Từ Thanh Phàm liền đứng dậy, sử dụng Vạn Lý Vân rất nhanh hướng phía đông bay đi.
Trên đường đến Chiêm Bàn, Từ Thanh Phàm đã biết đám người Kim Thanh Hàn ai cũng đều có phương thức phi hành của riêng mình.
Lúc này trừ bỏ Từ Thanh Phàm sử dụng Vạn Lý Vân để phi hành, còn lại bốn người đều sử dụng thần thông của chính nình. Vương Thanh Tuấn xuất ra một lá cờ màu lam, theo gió căng ra, đứng trên cán cờ, hắn theo Từ Thanh Phàm bay về phía đông. Lữ Thanh Thượng thì lấy từ trong tay áo ra một đạo phù chú hóa thành một tầng kết giới bao quanh chính mình, trôi nổi giữa không trung, mặc dù phi hành phù chú có tốc độ chậm chạp, nhưng lại rất ổn định. Về phần Kim Thanh Hàn lại đứng trên lưng linh sủng Tiểu Kim của mình, bám sát phía sau Từ Thanh Phàm. Còn phương thức phi hành của Phượng Thanh Thiên là hoa mỹ nhất, thân thể hắn trực tiếp hóa thành một đạo lôi đình chi hỏa rồi trực tiếp bay về phía đông, tốc độ so với Vạn Lý Vân của Từ Thanh Phàm còn có phần mau hơn, không hổ là một trong tam đại tuyệt kỹ của Phượng Gia “Thân Hóa Lôi Hỏa”.
Tốc độ phi hành của mọi người cực nhanh, sau thời gian vài lần thở đã đến nơi Từ Thanh Phàm lúc trước nói tới, dừng ở phía trên hai con Thất Sắc Lộc.
Dường như cảm giác được uy thế cường đại của năm người trên bầu trời, hai con Thất Sắc Lộc chậm rãi lui về phía sau, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp. Mặc dù cảm thấy năm người này ý đồ bất thiện, nhưng chúng cũng không dám phát động công kích trước.
- Ta cũng Lữ sư đệ phụ trách vây khốn hai con Thất Sắc Lộc này. Kim sư đệ cùng Phượng sư đệ nhân lúc đó ra tay triệt tiêu khả năng hành động của chúng. Về phần Vương sư huynh phụ trách giám sát xung quanh, phòng ngừa sự việc ngoài ý muốn phát sinh.
Từ Thanh Phàm nhìn qua hai con Thất Sắc Lộc dưới chân rồi nói với mọi người.
Trong năm người, trừ bỏ Từ Thanh Phàm, không có ai có kinh nghiệm thực chiến. Hơn nữa Từ Thanh Phàm cũng là người lịch duyệt nhất, lại là người lãnh đạo trong lần Tân nhân tỉ thí này. Cho nên sau khi tới Hoàn Đảo, Từ Thanh Phàm tự nhiên là người chỉ huy. Mà mọi người đối với việc này cũng không ai tỏ ra bất mãn.
Nghe Từ Thanh Phàm an bài xong xuôi, bốn người đều gật đầu đồng ý.
Thấy mọi người không có ý kiến gì khác, Từ Thanh Phàm liền tại không trung liên tiếp kết chỉ quyết. Dưới sự khống chế của hắn, hơn chục căn Hấp Huyết Độc Đằng tại bốn phương xung quanh hai con Thất Sắc Lộc xuất hiện, hướng thân hình chúng cuốn lấy. Lữ Thanh Thượng cũng theo sao Từ Thanh Phàm, xuất ra phù chú, hóa thành một cái trận pháp giam cầm, vây khốn hai con Thất Sắc Lộc vào trong.
Lúc này hai con Thất Sắc Lộc đã phát hiện hoàn cảnh bất ổn. Tuy nhiên hiện tại, chúng muốn phản kích hay thoát thân cũng đã không kịp.
Dưới sự hợp lực của Lữ Thanh Thượng cùng Từ Thanh Phàm, cho dù hai con Thất Sắc Lộc là nhân giai cao cấp yêu thú, trong thời gian ngắn cũng không thể phá được sự giam cầm.
Chứng kiến hai con Thất Sắc Lộc đã bị vây khốn, Kim Thanh Hàn cùng Phượng Thanh Thiên đều bắt đầu sử dụng đạo pháp của mình. Trước mặt Kim Thanh Hàn liền xuất hiện mấy trăm cái Kim Thương, hướng con Thất Sắc Lộc bên trái đâm tới. Còn Phượng Thanh Thiên thì hóa ra mấy trăm con Hỏa Điểu, hướng về con Thất Sắc Lộc còn lại bay tới, tốc độ không hề thua kém Kim Thanh Hàn.
Trong lúc nhất thời, dưới chân mọi người kim hồng hai đạo quang mang đan xen chói mắt, tiếng nổ ầm ầm hỗn loạn, tiếng Thất Sắc Lộc rên rỉ liên tiếp vang lên.
Bên kia Hoàn Đảo.
- Có ý tứ.
Bên cạnh Đặng Thiên Nhai, gã tu sĩ vẫn luôn luôn nhắm mắt lúc này đã mở mắt, vừa cười vừa nói.
Nghe tu sĩ trẻ tuổi này nói, Đặng Thiên Nhai không chú ý tới trận chiến giữa ba gã sư đệ còn lại với Thất Sắc Lộc nữa, quay đầu lại hỏi:
- Khâu sư đệ, ngươi vừa phát hiện gì sao?
- Ngươi dặn ta phải chú ý đến mấy người của Cửu Hoa Môn quả thực không sai. Hiện tại chúng đã bắt được bốn con Thất Sắc Lộc rồi.
Gã tu sĩ trẻ tuổi nhẹ giọng nói.
Nghe tu sĩ trẻ tuổi nói xong, Đặng Thiên Nhai hơi có vẻ sửng sốt :
- Không nghĩ tới Cửu Hoa Môn trừ bỏ Bảo Thanh Phương ra, thực lực của đám tiểu tử này cũng không kém a.
- Đặng sư huynh, hiện tại chúng ta có nên ra tay đoạt lấy Thất Sắc Lộc của bọn chúng hay không? Đỡ cho chúng ta phải mất công tìm kiếm.
- Không cần, hiện tại chưa phải là thời điểm cần thiết. Để cho bọn chúng béo tốt thêm một chút đi.
Đặng Thiên Nhai ngửa đầu nhìn bầu trời, thâm thúy nói.
- Aaaaaa……..
Trong khi hai người nói chuyện, một tiếng rống rung trời đột nhiên vang lên trên Hoàn Đảo. Cảm thụ được máu huyết trong sơ thể đang sôi sục, hai người sắc mặt đại biến. Dựa vào âm thanh mà phán đoán, đây khẳng định là thanh âm của loài người. Nhưng thanh âm của ai lại có thể cuồng dã cùng uy lực đến như vậy?
Cùng lúc, năm người Cửu Hoa Môn, đệ tử Thanh Hư Môn, tăng nhân của Thiên Vân Tự, Ngũ Hành Tông năm thân huynh đệ, bạch y nữ của Tố Nữ Cung đều nghe được tiếng rống. Dưới ảnh hưởng của tiếng rống, bọn họ ít hay nhiều đều bị chút nội thương, gương mặt liền đại biến.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK