Mục lục
[Dịch] Tiên Đạo Cầu Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau một hồi trầm mặc, Trương Hoa Lăng đã bắt đầu mở miệng phản bác.

-Ta vẫn nghĩ sở dĩ ngươi phản bội ta là do bản tính cường ngạnh của ngươi, không quen nhìn ta chưởng quản Cửu Hoa Sơn với sách lược ẩn nhẫn mấy trăm năm qua nhưng không hề nghĩ đến những lý do đó.
Thở dài một hơi, lão nói tiếp:
-Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi ba điều.

Trên mặt Chu Hoa Hải hiện lên tia đắc ý, nói:
-Ngươi muốn hỏi ta rõ ràng đã bị ngươi lưu lại trên Chiêm Bàn, tại sao hiện tại lại đứng ở chỗ này phải không?

Nhưng Trương Hoa Lăng lại lắc đầu, thản nhiên nói:
-Không phải, Chu Hoa Hải kia trên Chiêm Bàn chỉ là thế thân thôi, về điểm ấy ta đã sớm biết rồi, buộc bọn họ ở lại Chiêm Bàn chính là tránh cho họ lúc này đột nhiên ra tay giết hại đệ tử vô tội mà thôi.

Nghe được Trương Hoa Lăng nói, Chu Hoa Hải mặc dù sắc mặt vẫn cố bình tĩnh như trước, nhưng trong nội tâm đã sớm dậy sóng, trong lòng đột nhiên có cảm giác xuất hiện chuyện mà chính mình không khống chế được, nội tâm nguyên bản tự tin chợt có một tia dao động, quả thật là loại cảm giác này khiến cho hắn rất khó chịu.

Nhưng nghĩ tới những bố trí đằng sau, tâm tình của hắn lại lần nữa dần khôi phục như ban đầu, chỉ điềm nhiên hỏi:
-Ngươi đã sớm biết tại Chiêm Bàn người kia là thế thân của ta? Hơn nữa ngươi cũng sớm biết ta muốn phản bội ngươi?

Trương Hoa Lăng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
-Không chỉ có vậy, mọi sự tình trên Hoàn Đảo diễn biến ra sao đại khái ta đều đoán ra được, ngươi cùng với người kia hợp tác rồi sao? Cũng chỉ có người kia mới có thể cho ngươi một cái thế thân như người thật đến vậy, ngay cả ta cũng không phát giác được. Nghĩ đến nhiều năm qua , hẳn là nghiên cứu của hắn đã có đột phá lớn rồi chứ? Nhưng ngươi làm như vậy sẽ không sợ tự chuốc vạ vào than hay sao?

Chu Hoa Hải cố nén sự kinh hãi trong lòng, chậm rãi hỏi:
-Ngươi làm sao biết ta cùng ngươi kia hợp tác?

Trương Hoa Lăng thở dài nói:
-Mỗi lần ngươi đại diện Cửu Hoa Sơn đến Dương Lăng Sơn hội họp thảo luận chi sách với hắn, ta đều ở một bên quan sát, việc này tự nhiên là biết rõ.

Trong mắt Chu Hoa Hải hiện tại đã ngập tràn nỗi khiếp sợ, vô thức hỏi ngược lại:
-Ngươi cái gì cũng biết? Sao mấy trăm năm nay ngươi không hề ngăn cản ta?

Trương Hoa Lăng nhẹ giọng nói:
-Là sai lầm của ta, lúc đó ta chỉ cảm giác ngươi mặc dù muốn lật đổ ta, nhưng chỉ là vì không quen với các loại sách lược ta áp dụng lên Cửu Hoa Sơn thôi, bởi vậy mặc cho ngươi phản bội, miễn là không nguy hại đến Cửu Hoa Sơn. Hơn nữa ngươi đã cùng với ta hợp tác quản lý Cửu Hoa Sơn nhiều năm như vậy, cho nên ta vẫn không đành lòng xử trí ngươi. Hơn nữa lúc trước mặc dù biết rõ ngươi cùng người kia hợp tác với nhau, nhưng không rõ kế hoạch chi tiết bên trong như thế nào, nếu đem ngươi xử trí thì sẽ làm cho người kia áp dụng kế hoạch khác mà ta không biết, tốt hơn hết là đem hết thảy những nguy hiểm giữ chặt trong tầm khống chế. Cho nên vài thập niên gần đây ta vẫn không động đến ngươi.

Trương Hoa Lăng dừng một chút rồi nói tiếp:
-Nhưng sự thật chứng minh rằng ta đã làm sai, bởi vì đối với ngươi ta không nên khoan nhượng, không nên phán đoán quá đơn giản. Hiện tại đã làm cho Cửu Hoa Sơn chịu thương tổn to lớn đến như vầy đây.
Nói tới đây, trên mặt Trương Hoa Lăng dần hiện lên một tia thương cảm, nói thêm:
-Chu sư đệ, ta khuyên ngươi một câu. Người kia nguy hiểm như thế nào ngươi chắc cũng thấu rõ. Ngươi tại sao lại hợp tác với hắn, ngươi có chắc là hắn sẽ không lợi dụng ngươi không. Hợp tác cùng hắn so với việc nuôi hổ lấy da không khác là mấy, cuối cùng rất có thể sẽ bị hắn cắn lại, cả đời không bao giờ xoay chuyển được.

Từ lúc Trương Hoa Lăng bắt đầu nói đến giờ, ánh mắt Chu Hoa Hải vẫn một mực chuyển động không ngừng, giữa những lúc hoảng hốt tựa hồ cũng lộ ra tia hối hận, nhưng hắn rốt cuộc lại nói:
-Hiện tại nói gì đi nữa cũng là muộn. Chuyện Cửu Hoa Sơn ta đã quyết, hơn nữa việc của người kia ta không cần lo lắng, khi hợp tác cùng hắn ta đã nghĩ rất kĩ những đối sách tùy biến rồi.

Tiếp theo, hai mắt Chu Hoa Hải nhìn chằm chằm vào Trương Hoa Lăng nói:
-Ta vốn chuẩn bị đem ngươi vây chết trong Cửu Cực Trận, nhưng nghĩ đến ta và ngươi đã quen biết nhiều năm như vậy, không nên để ngươi chết một cách không minh bạch như thế được, cuối cùng là không nén được muốn nhìn mặt ngươi một lần nữa. Không nghĩ rằng ngươi đã thấu rõ tất cả mọi việc.

Nói tới đây, ánh mắt Chu Hoa Hải liền dời đi:
-Mới vừa rồi ngươi nói có ba vấn đề, hiện tại ngươi có thể hỏi. Sau khi trả lời ta sẽ rời đi, nếu như ngươi có thể sống sót vượt qua Cửu Cực Trận ta sẽ chờ ngươi ở Hoa Lăng Điện.

Trương Hoa Lăng sau khi nghe Chu Hoa Hải nói, chỉ yên lặng gật nhẹ đầu, nhưng không còn muốn khuyên bảo thêm gì, tựa hồ đã buông tha cho chính hi vọng của bản thân vào hắn. Nhàn nhạt nói:
-Vấn đề thứ nhất, ngươi làm như vậy, cho dù thành công chung quy chỉ có thể lấy được danh tiếng nhưng lại gây cho Cửu Hoa Môn đại loạn, tổn thương nguyên khí, vị thế Thánh địa của bổn môn càng khó giữ, cái này ngươi đã cân nhắc qua chưa?

Chu Hoa Hải cười khẽ một tiếng, thản nhiên đáp:
-Tại sao các ngươi đều xem thường trí tuệ của ta chứ? Lúc đầu sư phụ đã thế, bây giờ ngươi lại tiếp tục như vậy. Việc ngươi nghĩ chẳng lẽ ta không nghĩ đến sao? Ngươi không biết là ngay khi ngươi rời khỏi Chiêm Bàn không lâu, thế thân của ta đã đem tất tần tật hết thảy mọi sự tình phát sinh trên Hoàn Đảo đổ lên trên người của ngươi, hiện tại hẳn đã mang đám tu sĩ ở đó chạy hết về hướng Cửu Hoa Sơn này rồi.

-Mà khi bọn chúng đến đây, ta không nghĩ là ngươi còn sống, nhưng không sao người kia đã giúp ta làm một thế than của ngươi rất tốt. Sau đó, ở trước mặt chúng tu sĩ tu tiên giới này, thế thân của ta sẽ giết chết thế than của ngươi một cách thật hoành tráng, vì đại nghĩa diệt thân. Đến lúc đó, ta đương nhiên sẽ trở thành tân chưởng môn nhân của Cửu Hoa Sơn, không những thế còn có thể ngăn chặn đám người trong thiên hạ lắm mồm nhiều chuyện, thanh danh núi Cửu Hoa này sẽ không tổn hao gì hết, địa vị Thánh địa tự nhiên cũng không bị mất.

-Về phần như lời ngươi nói đích thực là vấn đề gây tổn hại to lớn, ngươi cũng biết những nghiên cứu của người kia gần đây có những đột phá vượt bậc, hắn đã cho ta một loại phương pháp có thể khiến cho đám tu sĩ cấp thấp trong thời gian ngắn gia tăng sức mạnh. Đến lúc đó, thực lực Cửu Hoa Sơn không chỉ không bị tổn hao mà còn được tăng cường đáng kể. Mà ta, không những trở Thành chưởng môn của thánh địa, càng có cơ hội để làm chưởng môn thiên hạ đệ nhất phái!!

Nhìn Chu Hoa Hải nói chuyện, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng, Trương Hoa Lăng một lần nữa thở dài, không có cử chỉ gì phản bác cả, chỉ lạnh nhạt hỏi:
-Vấn đề thứ hai, các trưởng lão thủ hộ tại Cửu Hoa Sơn, ngươi đã xử lý như thế nào rồi? Thi thể của Mã sư đệ trên Hoàn Đảo, đích thực là thật ư? Còn nữa, ta biết Hầu sư đệ tuyệt đối sẽ không gạt ta, tại sao mới vừa rồi hắn lại làm như thế?

Chu Hoa Hải thuận miệng nói ra:
-Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Những lời này ngươi chưa từng nghe qua hay sao? Đám trưởng lão lưu thủ tại Cửu Hoa Sơn này tuân theo ta đa phần đều sống tốt, thực lực còn được gia tăng nữa chứ. Đối với đám người chống đối ta đều quăng bọn chúng vô vòng luân hồi cả rồi. Nhất là Mã Hoa Quang, cái lão gia hỏa đó không chỉ đồng ý ta làm tân chưởng môn, còn muốn đi tới Chiêm Đài tìm ngươi tố cáo, cho nên ta đã khiến cho hắn một đi không trở lại, cũng không biết hắn có kịp tố cáo cho ngươi không . Về phần Hầu sư đệ, hắn đích xác đối với ngươi trung trung bất tận, nhưng vì hắn làm hộ sơn trưởng lão, Cửu Cực Trận trong khoảng thời gian ngắn thiếu hắn là không ổn, không có biện pháp nào khác nên ta đành phải dùng nhiếp hồn thuật khống chế hắn qui thuận thôi.

Nghe chính xác những lời Chu Hoa Hải vang lên, rốt cuộc trong mắt của Trương Hoa Lăng đã hiện lên tia thanh sắc giận dữ, bởi vì lão biết rõ các trưởng lão lưu thủ tại Cửu Hoa Sơn này hẳn đã xảy ra bi kịch. Bốn trăm năm nay, thật vất vả Cửu Hoa Sơn mới có thể khôi phục lại nguyên khí, nhưng lần này lại bị tổn thương nặng chỉ vì oán hận mù quáng. Nghĩ tới đây, khóa miệng lão hơi giật giật vài cái, tựa hồ muốn trách cứ, nhưng phút cuối lại bỏ qua, ráng kiềm chế. Bởi lão biết rõ là trách cứ lúc này cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Trương Hoa Lăng, Chu Hoa Hải, đối với phái Cửu Hoa Sơn mà nói đây đích thực là một đôi cộng tác hoàng kim, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, chỉ còn có một người có thể lưu lại mà thôi.

-Vấn đề cuối cùng, nếu như ngươi lần này may mắn thành công giết chết ta, vậy ngươi sẽ chuẩn bị xử trí bọn họ như thế nào?
Khẩu khí của Trương Hoa Lăng lúc này trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ vào các trưởng lão cùng chúng đệ tử tinh anh phía sau nói.

Chu Hoa Hải nghe Trương Hoa Lăng hỏi đến vấn đề này, hơi sửng người một chút, nói:
-Ngươi không nhắc đến ta hẳn đã quên bọn họ rồi

Vừa nói, Chu Hoa Hải đem ánh mắt dời về phía sau Trương Hoa Lăng, nhìn kĩ vào các trưởng lão và đám đệ tử tinh anh, mở miệng chậm rãi nói:
-Ta có thể nói rõ ràng cho các ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là chưởng môn phái Cửu Hoa này, mà Trương Hoa Lăng ngay ngày hôm nay hắn phải chết không thể nghi ngờ được. Bởi vì ta hiện tại đang nắm giữ Cửu Cưc Trận, uy lực của nó các ngươi đều tinh tường cả, bằng thực lực các ngươi vốn tuyệt đối không có kẻ nào sống sót mà ra khỏi đại trận được. Hiện tại đã đến lúc các ngươi nên cân nhắc, theo ta tương lai sẽ rạng danh khắp chốn tu tiên này hay là đi theo Trương Hoa Lăng chết không có chỗ chôn?

Nói tới đây, khóe miệng hắn khẽ cười, tay áo vung lên, một đống đan dược xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn nói thêm:
-Nếu các ngươi đã quyết định theo ta thì hãy lại đâylấy một viên Thiên Linh Đan nuốt vào. Sau đó ta sẽ giúp các ngươi gia tăng công lực. Còn kẻ nào muốn đi theo Trương Hoa Lăng thì hãy ngoan ngoãn mà đứng tại chỗ, yên lặng mà chờ Cửu Cực Trận phát động. Ta bây giờ bắt đầu cho các ngươi mười tiếng đếm để cân nhắc!

Ngay khi Chu Hoa Hải nói xong những lời này, mọi người mới bắt đầu từ trong cuộc nói chuyện giữa hắn và Trương Hoa Lăng kinh hãi giật mình tỉnh lại. Ánh mắt Chu Hoa Hải nhìn bọn họ lạnh như băng, không khỏi khiến mọi người hoảng sợ, bọn họ quả thật không thể ngờ Cửu Hoa Sơn sẽ phát sinh dị biến kinh khủng đến vậy.

Mặc dù bọn họ không nằm mơ nhưng họ lại có cảm giác như chính mình đang hóa thân vào giấc mộng, hết thảy mọi việc đều không là thật vậy.

Nhất là đồ tôn của Chu Hoa Hải, Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn hai người. Lúc này sự không thể tin được trong lòng lại còn sâu sắc hơn, nhìn một chút vào Chu Hoa Hải, lại quay người nhìn vào Trương Hoa Lăng, vẻ mặt do dự không biết dừng.

Nhưng Chu Hoa Hải cũng không cấp cho mọi người thời gian suy nghĩ lâu, hắn bắt đầu lạnh lùng nói:
-Mười.
Không người nào động đậy, mọi người lúc này vẫn đang kinh hãi tột cùng.

-Chín!!

Vẫn như cũ, không ai cử động.

Chúng tu sĩ rốt cuộc có phản ứng, trong đám người phát ra một trận nhỏ tia dao động, nhưng không ai di chuyển cả. Chỉ có hai người Thịnh Vũ Sơn, Lý Vũ Hàn một hồi nhìn Chu Hoa Hải, chút chút lại nhìn qua Trương Hoa Lăng, thần sắc cực kì mâu thuẫn.

Cùng lúc đó, đám người Từ Thanh Phàm đã cân nhắc , quyết định chính con đường phía trước của mình.

“Cửu cực trận” là hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn mấy ngàn năm qua, uy lực to lớn không thể nghi ngờ, chính mình thân ở trong đó, cho dù được Trương Hoa Lăng cùng các trưởng lão chiếu cố, một chút hi vọng sống sót cũng chỉ điều cực kì xa vời.

Nhưng phản bội Trương Hoa Lăng, đầu nhập Chu Hoa Hải? Không nói trước loại người âm hiểm tàn nhẫn như hắn hẳn không cần quan tâm đến sống chết của đám đệ tử, với tính cách của Từ Thanh Phàm vốn đã rất xem thường, lại càng không biết khi nào sẽ bị hắn vứt bỏ. Hơn nữa, có đánh chết Từ Thanh Phàm vẫn không tin trong tay hắn là “Thiên Linh Đan” chân chính dùng để gia tăng công lực cho tu tiên giả, đó chắc chắn là một loại độc dược nào đó, trong tương lai hắn sẽ dùng nó để khống chế chúng tu sĩ Cửu Hoa Sơn.

Bởi vậy, một khi đầu nhập Chu Hoa Hải, chẳng khác nào để hắn biến mình thành tượng gỗ, nhất định phải chịu sự điều khiển của hắn làm những chuyện mình không muốn làm, vì vậy so với cái chết cũng chẳng khác gì mấy?

Nếu như ở lại bên người Trương Hoa Lăng, bằng vào thực lực cùng tâm trí của lão, xét cho cùng con đường sống vẫn còn có thể mở rộng thêm.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Thanh Phàm trở nên kiên định hẳn lên, cảm giác được ánh mắt Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng hướng chính mình mà hỏi, Từ Thanh Phàm chậm rãi lắc đầu.

Thời gian trôi qua, tình trạng đương trường vẫn không có gì thay đổi.

-Ba!!
Lúc này, thanh âm của Chu Hoa Hải đã ẩn chứa một tia tức giận.

Đến lúc này, điều không muốn cũng đã đến, xuất hiện người đầu tiên bay về phía Chu Hoa Hải, đến cạnh hắn cầm lấy đan dược màu đen rồi nuốt trọn, sau đó nhanh chóng đứng cúi đầu ở sau lưng hắn, không dám liếc nhìn Trương Hoa Lăng dù chỉ một cái.

Có kẻ đầu tiên, tất có người kế tiếp, chuỗi phản ứng liên hoàn bắt đầu xảy ra, càng ngày càng có nhiều người bay nhanh về Chu Hoa Hải, nuốt đan dược màu đen rồi đến đứng sau lưng hắn. Ngay cả một vài trưởng lão đức cao vọng trọng cũng làm thế.

Nhất thời, số lượng đám trưởng lão cùng đệ tử phía sau Trương Hoa Lăng đã giảm đi phân nửa. Nhưng đám người còn lưu lại, đều mang ý chi kiên định như lão.

Mà Trương Hoa Lăng đối với hành động của bọn họ không hề cản trở, thân hình không khỏi trở lên cô đơn nhiều hơn.

Khi Chu Hoa Hải phun ra những chữ này, một vị trưởng lão danh vọng rất cao tại Cửu Hoa Sơn chậm rãi từ phía sau Trương Hoa Lăng đi ra, tiến thẳng về phía Chu Hoa Hải.

Chứng kiến động tác của vị trưởng lão này, khuôn mặt Chu Hoa Hải lộ ra nét cười cợt, còn Trương Hoa Lăng thân hình liền chấn động, có thể thấy địa vị của trưởng lão này được xem trọng đến thế nào.

Nhưng khi vị trưởng lão này đến trước Chu Hoa Hải cách ba bước, dị biến chợt nổi lên.

-Phản đồ chết đi!!
Vị trưởng lão này đột nhiên trên người phát ra kim sắc quang mang chói lọi, một thanh kim sắc đoản kiếm bất ngờ xuất hiện, dưới tầm khống chế của lão lâp tức hướng về Chu Hoa Hải đâm tới!!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK