Mục lục
[Dịch] Tiên Đạo Cầu Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chứng kiến các tu sĩ Khổ Tu Cốc vừa hạ xuống đã triển khai thế trận ngầm bao vây môn hạ Cửu Hoa Môn, dường như sợ bọn họ chạy trốn làm mọi người đều có phần sửng sốt. Dưới tình hình như vậy, có một số người dường như đã nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cảnh giác nhìn về đám người Cửu Hoa Môn.

Về phần các đệ tử Cửu Hoa Môn, khi nhìn thấy hành động của đám người Khổ Tu Cốc mang theo địch ý thì thần sắc hết sức giận dữ, dần dần tập hợp linh khí trong cơ thể, đề phòng có bất trắc

- Huyền Tiên đạo hữu, ý của ngươi là gì?

- Huyền Tiên đạo hữu, tại sao lại bao vây chúng ta? Việc này sẽ gây hiểu lầm giữa hai phái chúng ta.

Sau khi Huyền Tiên và Huyền Linh mang theo năm đệ tử tu tiên giả tuổi còn rất trẻ dần dần đáp xuống, Huyền Giản cùng Trương Hoa Lăng đều cất tiếng hỏi. Trong thanh âm của Huyền Giản ngoại trừ nghi vấn còn mang theo vài phần bất mãn, còn của Trương Hoa Lăng lại bao hàm sự phẫn nộ và đề phòng.

Từ Thanh Phàm đột nhiên có một loại dự cảm bất tường, bởi vì hắn phát hiện ra năm đệ tử trẻ tuổi đang nhìn về phía mình cùng Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, ánh nhìn đầy cừu hận, giống như ánh nhìn của đám người Cung Thanh Nhã.

Cùng lúc đó, Chưởng môn và hộ pháp của Cửu đại môn phái – những người vừa mới chất vấn Huyền Hiên nơi hạ lạc của đệ tử bản phái, nhìn thấy năm đệ tử trẻ tuổi đứng sau lưng Huyền Tiên và Huyền Linh tu sĩ vội vàng lên tiếng hỏi.

- Thiên nhi, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

- Lê Hổ, các sư đệ khác của ngươi đâu rồi? Tại sao lại chỉ có một mình ngươi?

- Khải Hoàn, sư đệ của người đâu? Những ngày vừa qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Năm đệ tử tu tiên trẻ tuổi này chính là những đệ tử bị tập kích trọng thương của các phái.

Chưởng môn các phái nhìn thấy ái đồ của mình xuất hiện, đều lên tiếng hỏi, tràng cảnh trong nhất thời có chút hỗn loạn.

Lúc này, chúng tu tiên giả có mặt tại hiện trường đều sốt ruột muốn làm rõ những nghi vấn, Huyền Tiên và Huyền Linh đưa mắt nhìn nhau nhưng không lập tức trả lời mà trước tiên lại không nhanh không chậm khom người hành lễ với các tu tiên giả tại đây:
- Các vị đạo hữu, Huyền Linh (Huyền Tiên) đến chậm, xin thứ lỗi.

Thấy Huyền Tiên, Huyền Linh hành lễ, chúng tu tiên giả cũng vội vàng khom người hoàn lễ. Duy chỉ có nhóm người Cửu Hoa Môn là không một chút biểu tình, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như bình thường. Bởi vì lúc này các tu sĩ khác của Khổ Tu cốc vẫn đang bao vây bọn họ, dường như không hề vì những chất vấn của Trương Hoa Lăng mà buông lỏng một chút cảnh giác, thậm chí có vài Khổ Tu Cốc tu sĩ còn cừu hận nhìn đám người Cửu Hoa Môn.

Đối với nhóm người Cửu Hoa Môn mà nói, hành vi của Khổ Tu Cốc đã làm tổn hại đến danh dự của môn phái Cửu Hoa Môn mấy ngàn năm nay, tự nhiên sẽ không hoàn lễ đối với tu sĩ Khổ Tu Cốc.

Nhìn thấy được sự bất mãn của nhóm người Cửu Hoa Môn, cũng như thần tình cấp thiết của các môn phái có môn hạ bị mất tích, Huyền Tiên thở dài một tiếng, giải thích:
- Về những nghi hoặc của các vị đạo hữu, đích xác là có vấn đề . Những ngày này rốt cuộc trên Hoàn Đảo này đã phát sinh chuyện gì? Bần đạo xin đem tất cả những gì đã quan sát được, cũng như dự đoán đều tường thuật lại cho các vị đạo hữu. Kết quả như thế nào thì tùy thuộc vào phán quyết của các vị đạo hữu.

Huyền Tiên đem sự việc phát sinh trên đảo trong ba ngày qua tường thuật lại, từ ngày thứ nhất sóng yên gió lặng, đến buổi tối ngày thứ nhất thì xảy ra dị biến, phần lớn các tu sĩ Khổ Tu Cốc đang âm thầm bảo vệ đệ tử các môn phái đều trúng kế điệu hổ li sơn, còn đệ tử các phái lại trong thời gian ngắ ngủi này đều bị phục kích dẫn đến tử vong hoặc thụ thương.

Ngày thứ hai, một số các tu sĩ Khổ Tu Cốc bảo hộ các đệ tử bị thương tới Truyền Tống trận để quay về Chiêm Bàn thì phát hiện Truyền Tống trận đã bị người ta phá hủy. Không những vậy, nhóm người này đã rơi vào mai phục của kẻ gian. Mãi một khoảng thời gian sau Huyền Tiên cùng các vị khổ tu sĩ mới phát giác điểm bất thường, vội vàng chạy tới, cứu thoát đám người bị rơi vào ổ mai phục, nhưng vẫn có 3 đệ tử của các phái bị trọng thương do bị ảnh hưởng nên không cứu chưa được.

Tiếp theo đó, ngữ khí của Huyền Tiên trở nên trầm trọng, bắt đầu kể về buổi tối ngày thứ hai, khi mà chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc đột nhiên cảm giác được một trận linh khí ba động mãnh liệt tại một địa phương trên Hoàn Đảo. Mà khi các Khổ tu sĩ chạy tới thì phát hiện ra nhóm người Từ Thanh Phàm, trong đó Phượng Thanh Thiên đã bị trọng thương. Còn người thủ hộ của nhóm người Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung là Huyền Tu và Huyền Khổ cũng đã hoàn toàn không tìm thấy tung tích.

Nghe Huyền Tiên tường thuật lại. Thần tình chúng tu tiên giả tại đây đều hết sức ngưng trọng, chăm chú lắng nghe.

Các tu tiên giả tại đây đều không nghĩ tới, chỉ trong thời gian 3 ngày ngắn ngủi, trên Hoàn Đảo đã phát sinh nhiều sự việc như vậy. Càng quan trọng hơn là, những dị biến này lại phát sinh dưới sự quan sát của các tu sĩ Khổ Tu Cốc, lại khiến các họ không phát giác được người chủ mưu, rõ ràng là những người này không những thực lực cao cường mà tâm cơ cũng hết sức cẩn mật, đã bày mưu tính kế kỹ càng từ trước. Thậm chí còn tìm hiểu rõ về các đệ tử tham gia “Tân nhân tỉ thí” lần này của Lục đại môn phái.

Một số người suy nghĩ sâu sắc, lúc này lại càng liên tưởng sâu xa hơn. Nội dung tham gia thi đấu của các lần Tân nhân tỉ thí đều do chưởng môn của Lục đại môn phái cùng bàn bạc, quyết định, có thể biết được nội dung thi đấu cũng chỉ có một số ít người của Lục đại thánh địa, thậm chí là chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các môn phái khác đến khi nghe Huyền Giản tuyên bố mới biết. Còn những người chủ mưu lần này dường như đã biết rõ tất cả, chẳng lẽ là do người của Lục đại thánh địa tiết lộ? Hoặc là, những kẻ chủ mưu chính là người của Lục đại thánh địa.

Các đệ tử tham gia Tân nhân tỉ thí lần này nghe vậy đều cảm thấy hết sức kinh hãi, không nghĩ tới trong thời gian thi đấu cùng đệ tử các phái, trên Hoàn Đảo lại xảy ra biến cố lớn như vậy, vậy mà bản thân mình lại không hay biết gì.

Sau khi nghe Huyền Tiên thuật lại, đã có một số tu tiên giả gấp gáp hỏi:
- Huyền Tiên tôn giả, rốt cuộc là do kẻ nào đã tập kích đệ tử các phái?

Huyền Tiên liếc nhìn về đám người Cửu Hoa Môn, sau đó khe khẽ thở dài, hướng về năm tên đệ tử ở phía sau khẽ gật đầu.

Được sự cho phép của Huyền Tiên, Khải Hoàn của Dược Vương Cốc bước lên trước, vẻ mặt đầy hận thù, chỉ vào Từ Thanh Phàm, lớn tiếng nói:
- Chính là Từ Thanh Phàm, là hắn dẫn theo bốn đệ tử khác của Cửu Hoa Môn yêu cầu chúng ta giao nộp Thất Sắc lộc, vì chúng ta không đồng ý nên đã tấn công.

Sau khi nghe Khải Hoàn lên tiếng, các đệ tử trẻ tuổi của các phái khác cũng đồng thời gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tất cả đều hận thù nhìn đám người Từ Thanh Phàm.

Một lời xuất ra, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.

Đặc biệt là nhóm người Cửu Hoa Môn, hoàn toàn không nghĩ tới kết quả như vậy. Hai bên nhìn nhau nhưng không biết nên phản ứng như thế nào. Những người có mặt, hoặc là đợi Chưởng môn Trương Hoa Lăng quyết định, hoặc là hận thù nhìn vào đám 4 người Từ Thanh Phàm, chờ đợi lời giải thích.

Thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa Môn là Chu Hoa Hải, bình thường luôn là người nóng nảy nhưng kỳ quái là hôm nay lại không nói một lời, mà lúc này đây lại cúi đầu trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ tìm đối sách.

Chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các phái có các đệ tử bị tử thương lúc này càng tỏ ra căm tức nhóm người Từ Thanh Phàm, nếu không phải úy kị thân phận đệ tử của Thánh địa thì đã sớm ra tay giết chết.

Lê Thiên Anh-Cung chủ Tố Nữ Cung sau một hồi lâu trầm mặc không nói thì lúc này đây cũng đã lên tiếng. Bà nhìn Trương Hoa Lăng lạnh lùng:
- Nói như vậy, đích thật là do đệ tử của môn phái ngươi tấn công đệ tử bổn cung? Lúc trước, giết chết hai đệ tử của chúng ta cũng là do đệ tử của môn phái ngươi làm?

Trương Hoa Lăng lại không lập tức trả lời nghi vấn của Lê Thiên Anh, mà lặng lẽ quan sát biểu tình của mọi người xung quanh, đặc biệt là các vị trưởng lão hộ pháp của Cửu Hoa Môn. Tựa hồ như muốn tìm ra điều gì. Nhưng cuối cùng lại đưa mắt nhìn Từ Thanh Phàm, dường như đang chờ đợi lời giải thích.

Lữ Thanh Thượng liên tiếp bị người khác hãm hại, trong lòng hết sức phẫn nộ, đã bất chấp đẻ ý đến các trưởng bối có mặt, lớn tiếng quát Khải Hoàn:
- Chúng ta không có làm!! Buổi tối các ngươi bị tập kích chúng ta đều đang đả tọa khôi phục linh khí. Làm gì có thời gian đến tập kích các ngươi.

Kim Thanh Hàn lúc này cũng không thể duy trì được biểu tình lạnh lùng nữa mà lạnh giọng nói:
- Nếu như không vì phát sinh dị biến thì với thực lực của năm người chúng ta vào ngày đầu tiên đã bắt đủ 10 con Thất sắc lộc, cần gì phải cướp đoạt số Thất sắc lộc ít ỏi trong tay các ngươi.

- Vậy các ngươi có chứng cứ không phải do các ngươi làm không?
Cung Thanh Nhã rõ ràng cực kỳ hận mấy người Cửu Hoa Môn, vừa thấy Lữ Thượng Thanh và Kim Thanh Hàn giải thích đã lập tức hỏi ngược lại.

Từ Thanh Phàm mặc dù bị chúng tu tiên giả chăm chú quan sát nhưng lúc này đây lại không có gấp rút giải thích, bởi vì hắn biết, lúc này càng cần phải tỉnh táo, giải thích một cách mù quáng sẽ không có tác dụng.

Nếu như trước đây chỉ là nghi ngờ, căn cứ vào tình hình hiện tại thì không thể nghi ngờ, mọi việc phát sinh trên Hoàn Đảo làm âm mưu nhắm vào Cửu Hoa Môn, còn mục đích cuối cùng là gì thì vẫn chưa rõ. Nhưng Từ Thanh Phàm cảm giác được việc làm cho mọi người phẫn nộ đối với Cửu Hoa Môn chính là một mục đích trong đó.

Chỉ cần là âm mưu, nhất định sẽ có sơ hở. Chỉ là người trong cuộc có thể tìm ra được sở hở đó hay không? Là mấu chốt để âm mưu đó có thành công hay không.

Đây là kết luận của Từ Thanh Phàm sau khi nghiên cứu sách sử đạt được.

Đối với dị biến trên Hoàn Đảo, Cửu Hoa Môn không thể nghi ngờ là người trong cuộc, có thể tìm ra sơ hở, chính là mấu chốt để phá vỡ cục diện hiện tại.

Cẩn thận phân tích những gì Huyền Tiên vừa kể và những sự tình phát sinh trong ba ngày qua, Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng hướng tới mọi người chậm rãi nói:
- Vãn bối bất tài, xin nói ra ba điểm để các vị tiền bối tham khảo

Không thể nghi ngờ là câu nói nhẹ nhàng này của Từ Thanh Phàm có hiệu quả tốt hơn nhiều những giải thích của Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng. Sau đó, ánh mắt toàn trường đều tập trung trên người Từ Thanh Phàm.

Trương Lăng Hoa vốn dĩ đã định nói gì đó, nhưng lúc này lại nhìn về phía Từ Thanh Phàm, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

Thấy ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung vào mình, Từ Thanh Phàm vẫn bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, theo lời của Huyền Tiên tôn giả, thời gian đệ tử tám phái bị tập kích đều xảy ra từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến 1 canh giờ. Kính hỏi các vị trưởng bối, thử hỏi với tu vi Linh Tịch kỳ của vãn bối, không kể đến vấn đề linh khí có đủ để duy trì chiến đấu liên tục hay không, liệu có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi liên tiếp sát thương tinh anh đệ tử của tám phái không?

Nghe lời Từ Thanh Phàm, tất cả đều sửng sốt, xuất hiện một tràng bàn luận rì rầm. Nhiều người có tâm tư cẩn mật ắt hẳn đã nghĩ đến vấn đề này từ trước, lúc này nhìn thấy thần sắc tỉnh táo của Từ Thanh Phàm thì đều lộ vẻ tán thưởng.

Nhìn thấy lời nói của mình đã khơi dậy sự bàn luận của chúng tu sĩ, mà rất nhiều người trên mặt đã lộ vẻ nghi ngờ, Từ Thanh Phàm trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Tiếp theo, Hoàn Đảo mặc dù không lớn, nhưng cũng gần ngàn khoảnh(*) . Ban đêm lại không hề có chút ánh sáng, nếu chúng ta muốn ra tay tập kích thì làm thế nào để biết chuẩn xác vị trí của đệ tử các phái đây? Thậm chí là vì tập kích các phái mà nhanh chóng chạy đi thì cũng phải cần đến nửa canh giờ.

Điểm thứ hai mà Từ Thanh Phàm chỉ ra lạ càng khiến mọi người lớn tiếng nghị luận, thậm chí có rất nhiều tu tiên giả còn nghi ngờ nhìn về phía năm đệ tử trẻ tuổi.

- Ta tin tưởng là năm vị sư huynh này không nói dối, có lẽ tại tối thứ hai trên Hoàn Đảo đích thực đã nhìn thấy ta tập kích bọn họ.

Nghe những lời này, mọi người đều sửng sốt, Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng lại càng khẩn trương, không hiểu tại sao Từ Thanh Phàm lại nói như vậy, nhưng Từ Thanh Phàm lại không hề để ý đến phản ứng của họ mà tiếp tục nói:
- Nhưng xin thứ cho vãn bối nói thẳng, công lực cao nhất của năm vị sư huynh cũng chĩ là tu vi Linh Tịch sơ kỳ, không kể đến việc lúc ấy trên Hoàn Đảo trời đêm không có chút ánh sáng, cũng không quản đến việc họ có sử dụng Thiên Nhãn Thuật hay không, mà cứ giả sử là vào ban ngày, thi triển cả Thiên Nhãn Thuật đi nữa. Nhưng chỉ cần một tu tiên giả Linh Tịch hậu kỳ dùng một chút thủ đoạn đem diện mạo của mình biến thành hình dáng của đám vãn bối thì thử hỏi năm vị sư huynh đây có thể nhận ra được hay không? Đây chính là điểm thứ ba mà vãn mối muốn nói.

Từ Thanh Phàm vừa nói vừa nhìn về phía năm tên đệ tử còn may mắn sống sót của các phái.

Theo như ba điểm mà Từ Thanh Phàm vừa chỉ ra, cho dù là năm tên đệ tử còn may mắn sống sót cũng cảm thấy nửa tin nửa ngờ tình cảnh mà bản thân tận mắt chứng kiến. Nhất là Khải Hoàn, ấn tượng về Từ Thanh Phàm là rất tốt, đến cả sư phụ của hắn cũng rất khen ngợi Từ Thanh Phàm, nên khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm nhìn về phía mình cũng không tự chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK