Mục lục
[Dịch] Kiếm Vương Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng loạt tiếng hít thở vang lên.

Trăm thí sinh dự đấu kiếm bị bụi mù che khuất tầm mắt, mà điều khiến cho người ta kinh hãi nhất là đám bụi hình kiếm đều ẩn chứa lực lượng cường đại và chân thực.

Loại lực lượng này căn bẳn là kém xa so với chân nguyên mà Cố Tích Xuân đánh ra, hầu như tất cả những người xem cuộc chiến tuyển sinh này đều cảm giác được nguyên nhân vì sao lực lượng của Cố Tích Xuân lại được phóng đại lên rất nhiều.

- Vì sao lại như vậy?

Trước khi đám bụi hình kiếm được tạo thành, lúc mà từng đám bụi hình trụ bắt đầu bay lên khỏi mặt đất thì lông mày Từ Liên Hoa đã nhíu lại rất sâu, hắn không kìm được mà trầm giọng hỏi.

Hắn vừa hỏi vừa nhìn về phía Đinh Ninh, bởi vì hắn biết Đinh Ninh hiểu được chuyện gì đang xảy ra hơn tất cả mọi người đang ở đây, thậm chí hiểu rõ hơn cả nhưng sư trưởng của các chốn tu hành kia.

Tuy nhiên Đinh Ninh cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ bình tĩnh trả lời:

- Đường kiếm chân thật thì càng dễ dàng ngưng tụ thiên địa nguyên khí.

Độc Cô Bạch nhíu mày:

- Địa Mạch Kiếm?

Đinh Ninh gật đầu:

- Một loại Địa Mạch Kiếm.

- Thật sự sẽ không sao chứ?

Nghe những lời đối thoại này, Hạ Uyển nhịn không được mà nhìn về phía thân ảnh của Nam Cung Thải Thục, hỏi.

Địa Mạch Kiếm là môn kiếm thuật cực kỳ cường hãn, kiếm khí từ thân kiếm tản xuống khắp nơi dưới mặt đất, lưu lại từng đạo kiếm ẩn hợp nhất với những thông đạo mà địa khí lưu thông, giống như là khắc phù văn dưới mặt đất vậy. Bởi vì phù văn này giống hệt với phù văn được khắc trên Phù khí, có thể tồn tại lâu hơn những dấu vết mà kiếm khí lưu lại trong không khí, cho nên tác dụng dẫn tụ thiên địa nguyên khí của nó lại càng mạnh hơn.

Loại kiếm thuật này thường được ghi chép bên trong vài cuốn sách cổ, hiện nay nó đã thất truyền tại Trường Lăng, thật không ngờ sẽ xuất hiện ở trong tay Cố Tích Xuân.

Nam Cung Thải Thục căn bản không biết Địa Mạch Kiếm là gì.

Thậm chí, lúc này ngay cả khí tức của Cố Tích Xuân nàng cũng không cảm nhận được, hoàn toàn không biết Cố Tích Xuân đang đứng chỗ nào ở phía trước kia.

Nàng chỉ có thể cảm giác được một kiếm này rất cường đại, cường đại đến nỗi chắc chắn lúc này nàng không thể nào chống lại.

Nhưng mà, nàng đã xác định từ đầu là muốn đánh ra hai kiếm, bây giờ một kiếm đã được đánh ra, còn một kiếm nữa với nàng mà nói tất nhiên cũng muốn đánh ra nốt.

Cho nên nàng không ngừng xuất kiếm, muốn sử dụng kiếm thế "Thiên Phàm Tẫn".

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Trong không khí phía trước nàng bỗng nhiên vang lên hoàng loạt tiếng xé gió sắc bén.

Hơn mười đạo kiếm khí bắn ra từ đoản kiếm trong tay nàng, từng dòng nước lóng lánh ở khu tuyển trạch vây quanh nàng đột nhiên chậm lại, cùng lúc đó, nàng cảm giác được một cỗ lực lượng cực lớn truyền vào người qua thanh kiếm mà không có cách nào chống lại, ngay sau đó trong không khí cũng truyền lại lực lượng giống y như vậy.

Hai chân nàng bỗng nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất, thân thể không tự chủ được mà bay ngược lại phía sau.

Thời điểm mà thân thể nàng bắt đầu bay ngược lại, nàng mới nhìn thấy một rừng kiếm quang màu trắng như những cánh buồm, đến giờ Thiên Phàm Tẫn kiếm thế mới chính thức được hình thành.

Một tiếng quát chói tai khó hiểu khẽ vang lên trong màn bụi, kèm theo đấy là từng tiếng va đập nặng nề, rừng kiếm quang màu trắng như những cánh buồm kia trực tiếp bị một thanh kiếm bụi trong màn bụi kia đánh nát.

Nhưng đúng lúc này, trong lúc bay lại phía sau, Nam Cung Thải Thục đã hiểu được kiếm thứ hai này có tác dụng gì.

- Ta nhận thua.

Trên không trung, nàng rất dứt khoát lên tiếng rồi hạ kiếm xuống, sau đó sự khiếp sợ bắt đầu dâng lên trong lòng.

Lúc này một loạt tiếng khinh ngạc cũng bắt đầu vang lên.

Tất cả mọi người bây giờ mới kịp phản ứng, kiếm thứ hai của Nam Cung Thải Thục chính là để rút lui, dùng để thoát ra khỏi phạm vi bao trùm của kiếm thế Cố Tích Xuân đánh ra.

Nhưng mà "Thiên Phàm Tẫn" rõ ràng là một chiêu thức tiến về phía trước, ngay cả phần lớn sư trưởng của các chốn tu hành lúc nhìn Nam Cung Thải Thục thi triển một kiếm này cũng không ngờ rằng nó còn có thể sinh ra hiệu quả như vậy.

Lúc đầu một chiêu "Nghịch Thủy Hàn" cũng là chiêu thức tấn công về phía trước, nhưng rõ ràng là hai chiêu tấn công tiến về phía trước hợp lại với nhau lại có thể tạo ra hiệu quả như thế, khi kiếm thế thứ hai vừa xuất hiện đã tạo ra phản lực đẩy Nam Cung Thải Thục bay về phía sau rất xa.

Nếu đây là những kiếm chiêu mà Nam Cung Thải Thục bình thường vẫn rèn luyện thì đã không thể làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ như vậy. . . Đây chính là kiếm kinh của Vân Thủy Cung mà nàng học được trên kiếm thai lúc trước, một kiếm thức lạ lẫm như thế, vì sao Nam Cung Thải Thục lại có thể hiểu mà vận dụng được như vậy?

Tất cả ánh mắt của người xem cuộc chiến này đều nhìn lại trên người Đinh Ninh.

Tuy rằng ngoại trừ đám người Trương Nghi, còn lại tất cả mọi người đều không nghe được Đinh Ninh cùng Nam Cung Thải Thục nói chuyện, nhưng mà giờ phút này tất cả mọi người đều có thể khẳng định, hai kiếm như thế chỉ có thể xuất phát từ Đinh Ninh.

Chẳng qua là Đinh Ninh nhìn kiếm thai được bao lâu?

Trên đời lại có quái vật có năng lực lĩnh ngộ như thế sao?

- Có ý tứ.

Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông chịu trách nhiệm sắp xếp kiếm thí kia cũng hơi ngẩn ra, lẩm bẩm một câu, sau đó lại không kìm được mà khẽ thở dài:

- Rất giỏi.

Bất kể là Tịnh Lưu Ly, người chịu trách nhiệm toàn bộ kiếm hội hay những tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông chịu trách nhiệm cho một phần khảo hạch, đối với Mân Sơn Kiếm Tông mà nói thì họ đều là những tồn tại vô cùng đặc thù, những tu hành giả bình thường khác của Mân Sơn Kiếm Tông đều không thể so sánh được. Vậy nhưng, hầu như tất cả những tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông chịu trách nhiệm cho mỗi phần khảo hạch đều đánh giá biểu hiện lần này của Đinh bằng hai chữ:

- Rất giỏi.

Điều này trong tất cả cuộc Mân Sơn Kiếm Hội từ trước tới nay là chưa từng có.

Bụi kiếm bỗng nhiên tiêu tán.

Bụi bặm vốn là thứ cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng khi mà kiếm ý của Cố Tích Xuân biến mất, tất cả bụi bặm trôi lơ lửng ở trước mặt Nam Cung Thải Thục bỗng nhiên rơi xuống như một tấm rèm, làm cho người ta có cảm giác nặng nề một cách dị thường.

Thân ảnh Cố Tích Xuân sau khi hạ xuống lại lần nữa xuất hiện sau lớp bụi, kiếm của y đã vào vỏ, quần áo trên người sạch sẽ như mới, thần thái thập phần tiêu sái, y cũng chỉ xuất ra một kiếm liền thắng được một trận, nhưng mà vẻ thâm độc trên mặt y lúc này lại càng đậm.

Nam Cung Thải Thục trực tiếp nhận thua, làm cho sát ý của y không có chỗ để phát tiết, giống như dùng tất cả sức lực để chuẩn bị đánh người nhưng cuối cùng lại phải buông tay.

Hơn nữa cho dù y thể hiện ra thực lực kinh người như vậy, thì tiêu điểm của tất cả mọi người lúc này vẫn là Đinh Ninh, ngay cả lời khen rất giỏi của tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông kia cũng là nói với Đinh Ninh.

- Hy vọng ta có thể gặp ngươi.

Y hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Đinh Ninh ở đằng xa, tự nhủ trong nội tâm như vậy, sau đó liền im lặng xoay người, quay về chỗ ban đầu.

Y hiểu rõ là hoặc mình phải đoạt được vị trí đừng đầu, hoặc là mình có thể đánh bại Đinh Ninh trong cuộc kiếm thí này, nếu không thì vẫn mãi không thể nào trả thù sự nhục nhã lúc trước.

***

Bên chiến thắng lại giống như là mình thất bại, bên thất bại lại giống như là mình chiến thắng, tự nhiên lại có thể kéo lại một chút khí thế, sau khi tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông sắp xếp cuộc kiếm thí này khẽ thở dài một tiếng "Rất giỏi", lão liền quyết định sẽ làm cho cuộc kiếm thí này trở nên thú vị hơn.

Vì vậy lão chọn tên một người, sau đó tùy ý nhìn tên một người khác trên quyển sách, bắt đầu lên tiếng:

- Trương Nghi...

Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh.

Trương Nghi và đám người Từ Liên Hoa xung quanh ngạc nhiên liếc mắt nhìn lẫn nhau, thậm chí còn cho là mình nghe lầm, hoặc là tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông kia tính sai.

Nhưng tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông kia vẫn tiếp tục lên tiếng:

- ... đấu với Hạ Tụng.

- Ta đấu với Trương Nghi?

Trước khi những người phe Đinh Ninh kịp thắc mắc, một âm thanh chất vấn lạnh lùng đã vang lên.

Người lên tiếng chính một thiếu niên mặc áo đen, lông mày đang khẽ cau lại, không che giấu được sự bất mãn trong ánh mắt nhìn tên tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông.

- Không sai.

Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông không biểu lộ gì trên nét mặt, chỉ nhìn gã một cái rồi nói vậy.

Người thiếu niên áo đen không kìm nén được sự tức giận, khó chịu nói:

- Ta cùng Trương Nghi đã qua vòng một, những người còn lại vòng thứ nhất cũng chưa đánh xong, bây giờ lại sắp xếp chúng ta quyết đấu, như vậy thật sự công bằng sao?

Đối mặt với câu hỏi của người thiếu niên áo đen, tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông vẫn không biểu lộ một chút tình cảm nào, chỉ hỏi ngược lại một câu:

- Ai quy định tất cả thí sinh tham gia kiếm thí phải vượt qua vòng thứ nhất rồi mới tiến hành đợt thứ hai?

Thiếu niên áo đen ngẩn ra.

Việc này tất nhiên là chuyện thông thường trong những cuộc tỷ thí bình thường, nhưng đây là Mân Sơn Kiếm Hội, quy tắc kiếm thí đều là do Mân Sơn Kiếm Tông, hoặc có thể nói là do tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông vui buồn đều không biểu hiện trước mắt này quyết định.

- Đều là những người đã qua một vòng tỷ thí, có cái gì gọi là bất công? Đã đánh qua mấy vòng tất nhiên ta đều nhớ kỹ, sẽ không để các ngươi đánh nhiều hơn một vòng nào.

Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông nhìn thiếu niên áo đen đang ngây người, mặt không biểu tình chậm rãi nói:

- Thời gian ngươi hoàn thành tỷ thí gần bằng với Trương Nghi thắng Hạ Uyển, cho nên các ngươi đấu với nhau tự nhiên là công bình nhất, nếu miễn cưỡng nói bất công thì chỉ có thể nói vận khí ngươi không tốt bằng Trương Nghi, không gặp được đối thủ bỏ quyền thi đấu thôi.

- Nhớ đúng số vòng, không hề sai sót.

Thiếu niên áo đen cúi người thi lễ với tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông một cái, dùng việc này để thay cho sự xin lỗi.

Gã đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại nhưng những thí sinh và tất cả sư trưởng ở các chốn tu hành lại nhanh chóng lâm vào cảnh khiếp sợ khó tả.

- Chẳng lẽ lần này cũng không phải do lão cố ý?

Âm thanh tức giận của Từ Liên Hoa đột ngột vang lên.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông, trong đó tràn ngập lửa giận đang thiêu đốt.

Người thiếu niên áo đen kia chính là Hạ Tụng, đối thủ của Trương Nghi do tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này sắp xếp.

Lúc này Từ Liên Hoa phẫn nộ là vì Hạ Tụng đứng thứ mười một trên Tài Tuấn Sách.

- Sự phẫn nộ của ngươi có thể lý giải là vì ngươi không có lòng tin đối với bằng hữu của mình?

Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Từ Liên Hoa nhưng tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông vẫn nở nụ cười cực kỳ ít thấy, sau đó sắc mặt không chút thay đổi trả lời:

- Ta vẫn lựa chọn một cách tùy ý như cũ, ta chỉ lựa chọn một người trong nhóm thí sinh đã tỷ thí xong, đương nhiên cũng không phải cố ý an bài cho hắn một đối thủ quá mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK