Mục lục
[Dịch] Kiếm Vương Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần như tất cả thí sinh đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ là một ít khí kình lộ ra mà đã làm cho Phạm Tinh Lăng chấn động, bị thương hộc máu, một thanh kiếm thai thô kệch của Mân Sơn Kiếm Tông lại ẩn chức lực lượng kinh khủng như vậy sao!?

Lúc này đây, trong lòng tất cả bọn họ thì bên trong thanh kiếm thai màu đen xấu xí kia chính là vô số cự nhân hung hãn tay đang cầm thiết chùy nung đỏ, bọn chúng chỉ chờ để phóng thích ra lực lượng trong đó mà thôi!

Phạm Tinh Lăng tay cầm chuôi kiếm đen kịt mà lui liền mấy bước, không chỉ cả người hắn chấn động không thôi mà trùng kích từ trong tâm trí còn kinh khủng hơn nhiều. Từ vẻ mặt cho đến thân thể hắn đều trắng bệch, không có chút khí huyết nào cả.

“Tại sao lại như vậy?”

Nam Cung Thải Thục đang đứng không xa Phạm Tinh Lăng, khó tin lên tiếng.

Nghi ngờ của nàng lúc này cũng là thắc mắc của rất nhiều người đang đứng ở đây.

Mọi người đều thấy được hai người kia đều dùng một loại phương pháp giống nhau, vậy thì tại sao Đinh Ninh kia lại có thể thông qua một cách thuận lợi mà Phạm Tinh Lăng lại bị thanh kiếm thai kia trùng kích đến hộc máu!?

“Tâm kiếm tương thông, tâm động, kiếm chưa động”

Nghe được câu hỏi của Nam Cung Thải Thục, Trương Nghi quay đầu nhìn nàng và đám người Tạ Trường Thắng rồi nhẹ nói một câu như vậy. Vẻ mặt của gã vô cùng trịnh trọng. Bởi vì Đinh Ninh đã đi qua Kiếm thai màu đen kia rồi, gã cũng muốn theo sau.

Chỉ là sau khi nói một câu này, gã liền cất bước đi qua Phạm Tinh Lăng, hướng về phía Kiếm thai màu đen kia.

Gã hít sâu một hơi rồi xuất kiếm.

Một âm thanh thật lớn vang lên. Mặt ngoài của Kiếm thai chợt sáng ngời, lóe lên ánh sáng màu đỏ nóng rực.

Chẳng qua sau một chớp mắt cũng không có cái gì xảy ra. Trương Nghi thu kiếm rồi đi đến bên cạnh chuôi Kiếm thai màu đen kia.

Giữa tràng lại trở nên tĩnh mịch một lần nữa. Trương Nghi trở thành người thứ hai vượt qua khảo hạch.

Trong mắt của Nam Cung Thải Thục ánh lên một kia sáng khác thường.

“Tâm kiếm tương thông, tâm động kiếm chưa động”. Lời nói này của Trương Nghi thật sự quá đơn giản, vừa rồi nàng còn chưa thể nào lý giải được nhưng khi thấy một kiếm này của gã đã làm này hiểu rõ hơn rất nhiều.

“Phải thật nhanh, thật chuẩn, tia kiếm khí kia giống như rắn độc, phải nhanh và linh hoạt; trong nháy mắt khi kiếm của chúng ta đánh xuống phải để mũi kiếm tự đâm về phía trước, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm được.”

Nàng vô cùng nghiêm túc khi nói câu này với đám người Tạ Trường Thắng ở bên cạnh, rồi sau đó cũng cất bước đi về phía Kiếm thai màu đen đó.

Lại là một âm thanh lớn vang lên.

Nam Cung Thải Thục cũng đi qua Kiếm thai màu đen, trở thành người thứ ba qua thông qua khảo hạch.

“Là ý gì đây? Cái gì là không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm chứ?”

Vẻ mặt Tạ Trường Thắng cực kì khó coi. Hắn cũng có cảm ngộ riêng của mình nhưng hiển nhiên không bằng Nam Cung Thải Thục.

“Tia kiếm khí này phối hợp với cả chuôi Kiếm thai kia rất đặc biệt, dường như lúc chúng ta xuất kiếm, cũng là lúc lực kiếm khí cân bằng với lực lượng trên kiếm của ta, như vậy sẽ không kích phát lực lượng bên trong kiếm thai.”

Thẩm Dịch nghiêm túc nghe Tạ Trường Thắng, rồi nhẹ nói: “Nếu xuất kiếm quá sớm sẽ va chạm ngay với tia kiếm khí kia hoặc xuất kiếm quá muộn sẽ tạo khoảng cách với nó quá nhiều, rồi sau khi vạ chạm sẽ không thể thông qua được. Lúc nãy, Trương Nghi sư huynh nói ‘Tâm kiếm tương thông, tâm động kiếm chưa động’ có phải muốn nói về việc tâm và kiếm cùng động không? Dù sao đi nữa, cảm giác và hành động cũng là hai sự việc khác nhau a.”

Sau nhiều lần phân tích của Trương Nghi, Nam Cung Thải Thục cùng Thẩm Dịch đã làm cho Tạ Trường Thắng hiểu rõ sự tình, chẳng qua Thẩm Dịch vẫn còn đôi chút bận tâm. Dù sao Tạ Trường Thắng vẫn luôn không thích hắn. Nếu lý giải của hắn không hoàn toàn chính xác, lại để cho Tạ Trường Thắng làm theo lý giải sai lầm của hắn thì chắc chắn gã sẽ thêm ghét hắn mà thôi. Cho nên Thẩm Dịch tự mình thử trước xem sao. Vì thế hắn liền đi về phía trước, hướng về phía Kiếm thai màu đen. Sau khi điều chỉnh ba lần hô hấp, hắn liền xuất kiếm.

Ngay lúc này một tiếng động lớn vang lên.

“Sư huynh!”

Thẩm Dịch phát ra một tiếng kêu vui mừng, lúc âm thanh đó truyền vào tai của mọi người cũng là lúc hắn vượt qua Kiếm thai đuổi theo hướng bọn Đinh Ninh.

Không khí lại trầm lắng một lần nữa.

Ba tên thiếu niên của Bạch Dương Động kia lại vượt qua toàn bộ khảo hạch.

Tạ Trường Thắng lạnh lùng cất bước. Gã chẳng hề để Thẩm Dịch vào mắt, chẳng qua dường như tên đó so với gã còn mạnh hơn không ít, tất nhiên gã sẽ không vui gì.

“Xuy” một âm thanh vang lên. Một đạo kiếm khí từ trong tay gã bắn ra, cắt ngang không khí rồi đâm thẳng vào Kiếm thai màu đen.

Âm thanh như tiếng gõ chuông trong trẻo lại vang lên lần nữa. Lúc này, tất cả mọi người đều chắc chắn rằng Tạ Trường Thắng sẽ dễ dàng thông qua như mấy người phía trước. Chẳng qua, chuyện không ai ngờ rằng trong Kiếm thai màu đen kia chợt vang lên một tiếng nổ.

“Phốc…”

Thân thể Tạ Trường Thắng chợt ngơ ngẩn, dường như gã đang muốn đứng lại đó. Chẳng qua gã không thể nào kiên trì được sau đó phải bước lùi một bước, nửa thân trên bị đẩy ra phía sau, gần như ngã xuống đất. Ngay lúc đó, một đóa hoa máu từ miệng hắn phún ra. Nhìn ngụm máu này mọi người mới kịp hiểu Tạ Trường Thắng đã thất bại rồi, chẳng qua làm cho mọi người càng thêm không ngờ đến chính là, sau khi phun ngụm máu ra, Tạ Trường Thắn lại quát to một tiếng. “Ta không tin!” Sau đó, gã giống như thẹn quá hóa giận mà đâm ra một kiếm toàn lực.

Lại một âm thanh vang lên.

Bên trong Kiếm thai lại phát ra một tiếng nổ vang quỷ dị, kình lực mạnh mẽ kia lại tràn ra. Tạ Trường Thắng lại lui về sau và tiếp tục nôn ra máu tươi một lần nữa.

Nhìn cảnh tượng thê thảm kia, vẻ mặt Tạ Nhu còn trắng hơn Tạ Trường Thắng, nàng hét lên một tiếng.

“Ngươi đang làm chuyện điên rồ gì vậy hả!?”

Nhưng mà, Tạ Trường Thắng dường như đang rất giận dữ, bất chấp tất cả lại vung kiếm đâm tới Kiếm thai màu đen kia lần nữa.

“Mặc kệ ta!”

Kiếm thai lại chấn động. Tạ Trường Thắng lại phun máu.

Rất nhiều thí sinh khác đều nhíu mày thật sâu, đối với bọn họ thì hành động này của Tạ Trường Thắng không khác gì tự sát cả.

Nhưng Tạ Trường Thắng vẫn không dừng tay, gã hoàn toàn không để ý gì đến thương thế của bản thân, dường như gã đang muốn nhổ hết máu trong cơ thể ra ngoài vậy.

Gã lại tiếp tục xuất kiếm.

Tạ Nhu cùng Từ Hạc Sơn không còn bình tĩnh được nữa, cả hai đồng thời phi thân lướt tới.

Đúng lúc này, lại một âm thanh nữa vang lên, chẳng qua Tạ Trường Thắng không có lui lại nữa. Thân thể hắn lắc mạnh rồi sau một lát hắn từ từ lướt qua bên cạnh Kiếm thai.

Tạ Nhu cùng Từ Hạc Sơn chợt dừng lại. Tất cả thí sinh ở phía sau cũng ngây ngốc.

“Chẳng phải cuối cùng cũng phải để ta đi qua hay sao.”

Câu nói của Tạ Trường Thắng vang lên trong tai của tất cả mọi người, gã cũng không xoay người lại, cứ hung hăng nhổ một ngụm bọt máu (DG: nước bọt và máu) rồi bước đi.

Tất cả thí sinh ở phía sau đều trầm mặc không nói.

Lúc trước khi bước vào Thanh ngọc sơn môn, rất nhiều người đều nghe câu nói này của gã, ai ai cũng thấy kẻ này có chút trơ trẽn. Chẳng qua chỉ là một cái quần là áo lượt, vô tích sự dùng rất nhiều vàng bạc để đổi lấy tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Hội mà thôi. Nhưng khi Tạ Trường Thắng xuất kiếm, nhìn kiếm thế của gã thì phần đông thí sinh còn lại đã biết kiếm kỹ của gã đã vượt qua rất nhiều người ở đây rồi. Hơn nữa, lúc này đây dù cho gã đang rất chật vật nhưng rõ ràng là đã vượt qua khảo hạch rồi. Rất nhiều người cảm thấy dùng dũng khí để thông qua khảo hạch là một loại phương thức vô ích. Chẳng qua, có mấy ai có được can đảm sợ không để thông qua cửa này như gã.

***

Có lẽ thuyết pháp Tâm Kiếm tương thông trong lời nói của Trương Nghi chính là phương thức tu hành nào đó ở Bạch Dương Động, nếu nói chính xác thì ở tu hành giới gọi là Kiếm Ý hợp nhất.

Lúc ý niệm động cũng là lúc kiếm đã đánh tới.

Đương nhiên nếu so sánh thì ý niệm luôn nhanh hơn hành động, cho nên muốn đạt đến cảnh giởi này thì thường là kiếm thế phải đi đầu, trong lòng luôn có kiếm. Cho nên trong điển tịch tu hành không gọi là Ý Kiếm hợp nhất mà gọi là Kiếm Ý hợp nhất.

Muốn giữ cho kiếm trong lòng luôn đi trước còn dựa vào cảm giác cùng với phán đoán thật sớm, kiếm kỹ cũng phải sử dụng tinh tế, chuẩn xác cùng với sự thuần thục cao…, thật sự có rất nhiều điều vi diệu, khó nói rõ. Có thể ngộ ra đạo lý này đã rất khó rồi, còn làm được Kiếm Ý hợp nhất, hay đơn giản hơn là gần giống với Kiếm Ý hợp nhất lại càng khó hơn nhiều lần.

Cảnh giới kiếm thuật của Tạ Trường Thắng còn chưa chạm đến cảnh giới như vậy. Gã không làm được nhưng nếu muốn thông qua cửa này gã phải dùng phương pháp liều mạng, dốc hết sức lực mà thôi.

Chẳng qua có nhiều kẻ ở đây còn không có ý chí như hắn, kể cả những kẻ thông minh hơn hắn một chút cũng không có loại dũng khí này.

Cho nên, cửa ải này làm cho rất nhiều người phải lưu lại.

Bắt đầu từ chỗ Kiếm thai màu đen này, Mân Sơn Kiếm Hội này sẽ đào thải rất nhiều thí sinh.

Trong lúc nhiều người đang trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này thì thông bầu không khí ở đây càng trở nên áp lực, lặng lẽ.

Sau một thời gian ngắn, lại có một thiếu nữ cao gầy đứng trước Kiếm thai rồi xuất kiếm.

Lúc âm thanh vang lên cũng là khi thiếu nữ này vược qua kiếm thai đi về phía trước.

Gần như tất cả mọi người đều nhận biết thiếu nữ này, chính là thân tỷ tỷ của Tạ Trường Thắng, Tạ Nhu.

Một khắc trước, phần lớn bọn họ cũng xem Tạ Nhu là một trong những kẻ dựa vào tiền bạc mới có tư cách tham gia đại hội thì giờ đây bọn hắn biết mình thật sự sai rồi. Ít nhất so ở tu vi thì trưởng nữ của Tạ gia còn ưu tú hơn cả Tạ Trường Thắng.

Lúc Tạ Nhu thông qua, nàng gật đầu nói với Hà Triêu Tịch cùng Từ Hạc Sơn:

“Ta đi trước một bước!”

Lại là một tiếng vang đánh vào lòng tất cả thí sinh. Dường như đây chỉ là một chuyện bình thường như đuổi theo bước chân của đồng môn mà thôi, Hà Triêu Tịch dễ dàng vượt qua Kiếm thai, thậm chí có nhiều người còn không thấy rõ khi hắn xuất kiếm.

Tiếp theo Từ Hạc Sơn cũng tiến lên.

Y cũng không giống Hà Triêu Tịch đã nắm vững trụ cột nên cực kì nắm chắc việc này; vì vậy y cực kì cẩn thận, đứng trước Kiếm thai tập trung tư tưởng hơn mười tức rồi vững vàng đâm ra một kiếm.

Lại một tiếng vang, không có điều gì ngoài ý muốn phát sinh. Từ Hạc Sơn cũng đã thông qua.

Lúc trước y cùng đám người Đinh Ninh tự kết thành một nhóm nhỏ, đám thi sinh còn lại cũng không muốn tiếp cận với bọn họ, giờ phút này cả đoàn đội kia lại thông qua hết. Phía trước Kiếm thai chợt xuất hiện một khoảnh đất trống giống như nước trong một cái chậu bị ai đó múc đi một khoảnh nhưng mà nước những chỗ khác lại không chảy qua lấy đầy nơi đó, khiến người ta có cảm giác cực kì quái dị.

Mấy khắc sau, từng tiếng nghẹn ngào rất nhỏ vang lên phá vỡ không khí tĩnh mịch.

Một gã thí sinh biết mình không có chút hi vọng gì để thông qua cửa này, lại nghĩ đến những cố gắng cùng trả giá của mình trong những năm qua, chợt thấy bản thân cùng những người kia có quá nhiều chênh lệch, trong tâm quá đau khổ mà không nhịn được che mặt khóc nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK