- Quả là càn quấy! Khinh Mân Sơn Kiếm Tông là cổng thành cửa tiệm sao, muốn đến là đến, muốn đi là đi?
- Ngươi cũng thật ngu xuẩn! Người khác muốn mang thư vô, ngươi liền cho ả truyền tin vào sao?
Âm thanh dạy dỗ đầy phẫn nộ không ngừng vang lên giữa sơn cốc.
Tu hành giả trẻ tuổi mặc bào phục xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông cúi đầu, đứng trước mặt nam tử trung niên nghe răn dạy, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất. Hắn thầm nghĩ, theo quy củ trước giờ, nếu bên ngoài có người đến đưa tin thì mình phải báo ngay, huống chi kẻ đến đưa tin kia là ai? Chẳng lẽ mình có khả năng từ chối được sao?
Huống chi, ai mà nghĩ được có kẻ đã vào Mân Sơn Kiếm Tông rồi mà sau đó viết thư để lại rồi rời đi?
- Hồ sư bá, xảy ra chuyện gì thế?
Thanh âm lạnh lẽo rất đặc trưng, ẩn chứa sự uy nghiêm từ giữa sơn đạo vang lên, thân ảnh Tịnh Lưu Ly hiện ra.
- Trịnh Tụ sai người đưa thư cho Trương Nghi, sau đó Trương Nghi để lại thư rồi rời khỏi sơn môn.
Nam tử trung niên vẫn còn tức giận, nếu như chỉ là những đệ tử miễn cưỡng qua được kiếm hội như những năm trước thì không tính. Đằng này, kiếm hội năm nay so với những lần trước kịch liệt hơn rất nhiều, người được chọn cuối cùng đều là những nhân tài có thể đào tạo, đặc biệt biểu hiện của Trương Nghi lại càng xuất chúng.
Đối với tất cả các tông môn mà nói, người như Trương Nghi có lẽ còn trọng yếu hơn so với một người sử dụng kiếm đơn thuần, quan trọng hơn là hắn có thể sẽ trở thành trụ cột của tông môn.
- Trịnh Tụ sai người đưa thư cho Trương Nghi, Trương Nghi liền ra khỏi Mân Sơn Kiếm Tông ta?
Cặp mắt của Tịnh Lưu Ly hơi nhíu lại, nhìn tu hành giả trung niên, nói:
- Trong thư nói gì?
Tu hành giả trung niên của Mân Sơn Kiếm Tông nén giận, đưa bức thư hơi mỏng trong tay cho Tịnh Lưu Ly, đồng thời nói:
- Chỉ nói là trong kiếm hội hắn nhờ Hạ Uyển nên mới được thông qua, hắn vì điều này mà cảm thấy xấu hổ, nay xin chúng ta thay thế hắn bằng Hạ Uyển.
Khuôn mặt của Tịnh Lưu Ly không chút thay đổi, đảo mắt nhìn bức thư một lượt, thản nhiên nói:
- Rõ ràng là quân tử, muốn tìm lý do thoái thác rồi nhân tiện nhắc đến Hạ Uyển, ngược lại làm lộ ra lý do giả dối.
Tu hành giả trung niên mặc dù có thân phận cao hơn nàng không ít nhưng đối với những chuyện thế này lại cần biết ý kiến của Tịnh Lưu Ly. Vì vậy, sau khi nghe được Tịnh Lưu Ly nói thế, hắn lập tức cau mày nói:
- Chúng ta nên làm như thế nào? Không biết Trịnh Tụ dùng cái gì uy hiếp khiến hắn lựa chọn như thế.
- Hắn và Đinh Ninh đều cùng một loại người, đều không thể uy hiếp.
Tịnh Lưu Ly nhìn tu hành giả trung niên, bình tĩnh nói:
- So với Đinh Ninh, Trương Nghi rõ ràng là người chú trọng đến đại cục hơn. Vì vậy, chuyện này tối đa chỉ là một cuộc giao dịch. Có thể khiến Trương Nghi chịu hi sinh như vậy, có khả năng là Trịnh Tụ đã đưa ra hứa hẹn gì đó về tương lai của Đinh Ninh và Bạch Dương Động.
Sau khi dừng một chút, nàng nhìn tu hành giả trung niên đang chờ đáp án của mình, nói tiếp:
- Tu hành bên ngoài và bên trong tông môn có gì khác nhau? Hắn cho rằng bản thân rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông thì không phải là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông nữa, đó chỉ là ý nghĩ của hắn. Đối với ta mà nói, có lẽ vì chuyện này mà Mân Sơn Kiếm Tông ta có thể có thêm một đệ tử tốt. Biểu hiện của Hạ Uyển mọi người cũng nhìn thấy, cô ấy hoàn toàn vượt trội so với những kẻ được gọi là tuấn kiệt Trường Lăng kia.
Tu hành giả trung niên giật mình, hắn nhìn khuôn mặt vẫn còn lộ nét non nớt của Tịnh Lưu Ly, trong lòng không nén được nảy sinh sự tôn kính thật lớn đối với nàng.
So với nhiều người ở Trường Lăng, quái vật như Tịnh Lưu Ly đúng là lợi hại hơn rất nhiều.
- Rất nhiều người gặp chuyện sẽ thay đổi, nhưng người như Trương Nghi sẽ không thay đổi.
Tịnh Lưu Ly liếc mắt nhìn tu hành giả trung niên, quay đầu nhìn ngọn núi bên ngoài, thản nhiên nói:
- Bời vì hắn làm mọi thứ cũng là vì chú ý đến đại cục, cho dù hi sinh bản thân thì cũng muốn đám sư đệ của hắn có thể có một tiền đồ sáng lạn. Vì vậy, sư tôn cũng có thể yên tâm khi đặt một bộ kiếm kinh phù hợp vào tay hắn.
Tu hành giả trung niên không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
***
Lá thư mỏng tới tay Đinh Ninh.
Đinh Ninh chăm chú xem từng nét chữ trên giấy, sau đó khẽ gật đầu với Cảnh Nhận rồi thu lại lá thư.
Nhìn thấy tinh thần hắn thực sự bình thản, không có chút nào cố ý giả bộ, Cảnh Nhận nói nhỏ:
- Xem ra ngươi thực sự không hề lo lắng cho sư huynh mình?
- Người giống như đại sư huynh ta, mặc dù có đôi lúc lề mề, nhưng nếu so với ta thì chắc chắn luôn được mọi người chào đón.
Đinh Ninh nhìn y, mỉm cười nói:
- Người thích huynh ấy chắc chắn nhiều hơn so với người ghét huynh ấy, ta có cái gì phải sợ?
Cảnh Nhận suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi không quan tâm Tiết động chủ được an táng ở đâu sao?
Đinh Ninh hơi trào phúng, nói:
- Nếu như thị có thể khiến đại sư huynh của ta rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông thì cho dù Tiết động chủ được chôn cất ở đâu, nơi đó nhất định sẽ rất phong quang.
Cảnh Nhận nhìn hắn một lát rồi lắc đầu, khẽ thở dài:
- Kỳ thực, khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá mức lão luyện, đôi khi người đối với tuổi của ngươi, để tồn tại ở Trường Lăng, có lẽ ngây thơ sẽ tốt hơn.
Đinh Ninh nói:
- Bây giờ không phải vẫn đang tốt sao?
Cảnh Nhận không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, ánh mắt y nhìn xuống quyển kiếm kinh mở được một nửa chỗ đầu gối của Đinh Ninh, nói:
- Ngươi xem được đến đâu rồi?
Đinh Ninh nhìn y một cái:
- Nếu hiện giờ sư thúc đã chuẩn bị xong việc ta về Trường Lăng, khi nào tới Trường Lăng, có lẽ cũng vừa xem hết.
Cảnh Nhận giật mình, nói:
- Quả nhiên chuyện lĩnh ngộ kiếm kinh này không phải là vấn đề gì đối với ngươi.
Đinh Ninh gật đầu, đáp:
- Chuyện này quả thực không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ, sư thúc nghĩ kỹ giúp ta… có thể lập bao nhiêu đại công để nhanh chóng tiếp xúc được với mấy công pháp tu luyện chân nguyên mà người nói?
Cảnh Nhận nhìn Đinh Ninh, nghiêm túc nói:
- Chỉ cần cơ thể ngươi mau khôi phục thì vẫn có thể kiếm được cách.
Đinh Ninh không nói gì thêm.
Nhưng Cảnh Nhận lại tiếp:
- Có một sư bá sẽ cùng ngươi về Trường Lăng.
Khi những lời này của y vừa vang lên, ngay lập tức cửa phòng đang khép hờ bị đẩy ra, một nam tử có khuôn mặt ngăm đen đi vào.
Đây rõ ràng là một nam tử sụp mi dễ bảo, trầm tĩnh ít nói, nhưng ngay khi nhìn đến người này, trước mắt Đinh Ninh như xuất hiện một khối nham thạch màu đen.
Ngay sau đó, mỗi lúc lại xuất hiện nhiều thêm những khối nham thạch màu đen hiện ra trước mắt, chúng “giam” chặt không gian quanh hắn, khiến Đinh Ninh hầu như không có cách nào hít thở được.
Điều này xuất phát từ cảm giác.
Đinh Ninh chưa từng gặp qua nam tử có khuôn mặt ngăm đen này, nhưng hắn biết thân phận gã.
Đến lúc này rồi, ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết, truyền kỳ cuối cùng trong Mân Sơn Kiếm Tông rốt cuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.
Giống như đám người Cảnh Nhận, Đàm Thai Quan Kiếm, đây là nhân vật thậm chí có thể làm lay động đến những kẻ quyền quý nhất ở Trường Lăng.
Gã họ Thiệu, tên Sát Nhân.
Thiệu Sát Nhân là tên thật của gã, không phải là ngoại hiệu hay cách gọi khác.
Bởi vì nghĩa phụ Thiệu Hâm của gã từng là kẻ cắt đầu người lợi hại nhất biên cảnh đất Triệu.
Cái gọi là cắt đầu người chính là không hỏi phải trái trắng đen, chỉ cần có đủ tiền thì cho dù có là phụ nữ hay trẻ em đều có thể thuê sát thủ giết người.
Thiệu Hâm thu một đám cô nhi, huấn luyện chúng giết người từ nhỏ, mà Thiệu Sát Nhân chính là người mạnh nhất trong số đó.
Bởi vì tất cả cô nhi khác đều đã chết, chỉ còn lại có mỗi mình gã là người cuối cùng.
Còn nữa, Thiệu Hâm cùng với một số tay sai mạnh mẽ của lão đều đã chết trong tay Thiệu Sát Nhân.
Lúc giết sạch đám người này, Thiệu Sát Nhân mới mười chín tuổi.
Không giống với những nhân vật truyền kỳ khác của Mân Sơn Kiếm Tông, Thiệu Sát Nhân gần như vô danh.
Thậm chí rất nhiều lão nhân ở Trường Lăng cũng không biết trong Mân Sơn Kiếm Tông có một người như vậy tồn tại.
- Thiệu sư bá không thích nói chuyện, nhưng ta nghĩ với tính cách của ngươi, ngươi sẽ quen thôi, hơn nữa cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Cảnh Nhân nhìn bộ dạng hơi ngẩn ra của Đinh Ninh, ôn hòa nói.
Đinh Ninh nở nụ cười.
Trực giác của hắn cho rằng rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo.
- Chúng ta có thể xuất phát chưa?
Hắn cầm kiếm kinh lên, mở ra, vỗ vỗ mép giường, nói với Cảnh Nhận và Thiệu Sát Nhân.
Cảnh Nhận gật đầu, Thiệu Sát Nhân không nói gì, gã đi thẳng tới cõng Đinh Ninh lên đi ra khỏi phòng.
Một cỗ xe ngựa đang đứng ở cuối sơn đạo màu xanh ngọc trong Mân Sơn Kiếm Tông chờ Thiệu Sát Nhân và Đinh Ninh.
Thiệu Sát Nhân biết những điều cố kỵ của thương thế Đinh Ninh nên đi cực kỳ chậm chạp, đồng thời phần lưng gã luôn tản mát ra một tầng thiên địa nguyên khí nhu hòa, bao quanh cơ thể Đinh Ninh.
Chỉ là Đinh Ninh không để ý đến những thứ này.
Điều hắn chú ý chính là lộ tuyến lưu chuyển chân nguyên trong cơ thể Thiệu Sát Nhân.
Thiệu Sát Nhân mang hắn để vào thùng xe ngựa, đóng cửa xe, lại vén rèm cửa sổ lên một chút để ánh nắng có thể soi vào. Lúc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Đinh Ninh cũng tiếp tục xem xách.
Thế nhưng, suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn không đặt trên cuốn Tu Chân Thất Cấp này.
Trong cơ thể hắn, ngũ khí cực kỳ thịnh vượng bắt đầu lưu động theo lộ tuyến hoàn toàn mới. Theo sự biến hóa của ngũ khí ở Khí hải, Ngọc cung và Thiên khiếu cũng có sự biến hóa, chân nguyên mới sinh trong người bắt đầu chảy khắp cơ thể, một ít kinh mạch khô héo như gặp cơn mưa rào bắt đầu hồi phục trở lại.
Công pháp Mân Sơn Kiếm Tông quả nhiên hữu dụng.
Mặc dù chỉ từ phương pháp tu hành chân nguyên trụ cột của Mân Sơn Kiếm Tông trong quyển Tu Chân Thất Cấp và đoán được một ít huyền cơ khí tức lưu chuyển trong cơ thể Thiệu Sát Nhân nhưng cũng đủ khiến cơ thể của hắn được rất nhiều chỗ tốt.
Trong mắt những quyền quý ở Trường Lăng, hắn đã thành công đoạt được thủ danh ở Mân Sơn Kiếm Hội. Nhưng chỉ có hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết biết… mấy năm nay hắn ở Trường Lăng, chuyện muốn làm nhất chính là tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông.
Tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông là bước đầu tiên của việc hắn chính thức bắt đầu báo thù.